“ Sợ là sẽ làm anh thất vọng đấy…..”
…….
Trong phòng rất náo nhiệt, Khâu Cảnh Duyên cũng rất phấn khích mà trêu chọc họ, không hề quan tâm đến tâm trạng của người ở ngoài sân bay kia.”
Hạ Vãn Tinh đã từ chối Khâu Cảnh Duyên cả hàng vạn lần nhưng khi lên máy bay cô lại gửi tin nhắn weixin cho Khâu Cảnh Duyên : Hóa trang cho kỹ vào, nếu để mình phải vì cậu mà bị truy sát, mình nhất định băm cậu thành trăm mảnh đem cho chó ăn”.
Khâu Cảnh Duyên : "Yên tâm đi, nhất định sẽ không bị nhận ra đâu."
Cô liếc mắt nhìn, lười không thèm trả lời ném thẳng điện thoại vào trong túi.
Hạ Vãn Tinh xếp hàng lên máy bay,người mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu be với một chiếc quần thể thao giản dị màu xám, chân đi đôi giày thể thao màu trắng làm cho mắt của mọi người đều sáng lên.
Mặc như thế quả thật là không lẫn vào đâu được, nhìn rất đẹp và bắt mắt.
Đôi mắt của người đó đã đặt trúng trên người cô sững sờ.
Ồ, chọn ai đó.
Chỉ cần ưa nhìn đúng là mặc gì cũng đẹp.
Ánh mắt Giang Lộ chứa đầy sự ngưỡng mộ rồi nhìn đồng hồ, nhưng lại cảm thấy ánh mắt đó rất quen thuộc.
Sau khi lên máy bay , đột nhiên anh nhớ ra cái gì đó, vỗ đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hàn Tư Thần câu mày nhìn anh: Làm sao? Lại quên không mang văn kiện quan trọng nào rồi?
Hàm Nhân nhìn anh hả hê “ Trợ lý Giang, anh quên mang theo thứ gì rồi?
“ Không phải” Giang Lộ nói “ Lúc chúng ta từ phòng VIP ra đây tôi hình như đã nhìn thấy Phồn Tinh Tự Hải.”
Hàn Nhân kinh ngạc “Phồn Tinh Tự Hải? Phồn Tinh Tự Hải trông cô ấy như thế nào??
Hàn Nhân đương nhiên không lạ gì nhà văn vĩ đại này, tuy kịch bản của cô ấy không nhiều nhưng đều rất hay, bán chạy ở phòng vé, diễn viên cũng nổi tiếng, không biết có bao nhiêu ngôi sao đang chờ đóng phim của cô ấy.
Sau khi biết được một phần kịch bản của 《 tôi và cậu cung chung tín ngưỡng 》 mà cô ấy sẽ quay là do Phồn Tinh Tự Hải sáng tác cô ấy đã vui rất lâu.
Hàn Nhân nhìn Hàn Tư Thần đầy mong đợi “ Anh anh có biết Phồn Tinh Tự Hải không?”
Hàn Tư Thần liếc nhìn cô “ Em không quen à?”
Cô sững sờ, lắc đầu “ Em không quen .”
Anh im lặng.
Nghĩ cũng phải, anh quen cô lâu như thế rồi cũng chưa bao giờ nghe cô giới thiệu về hoàn cảnh của mình, nếu không phải do công ty muốn bản quyền của cô ấy thì đến bây giờ anh cũng không biết Phồn Tinh Tự Hải.
Công việc, người thân, bạn bè, thậm chí là chính cô ấy, về phương diện nào đi chăng nữa anh cũng không hề biết.
“ Này, thế rốt cuộc anh có quen cô ấy không?”
Hàn Nhân thấy anh không có phản ứng gì liền đẩy vai Hàn Tư Thần “ Em đang hỏi anh đấy, để hồn đi đâu rồi?”
Anh hoàng hồn, nhướn mày, bình tĩnh đáp “ Anh quen”
Hàn Nhân đầy ngạc nhiên, thích thú.
Hàn Tư Thần ấn đầu cô về lại ghế , nói thêm “ Em cũng quen cô ấy”
Hàn Nhân:”!!!”
Hai người quen nhau vào kiếp trước à????
Cô phản ứng trong đầu nảy ra đầy dấu chấm hỏi.
Hàn Tư Thần không quan tâm cô, liếc nhìn hàng ghế thương gia còn trống, quay người nói với Giang Lộ “ Anh đi giúp cô Hạ làm đơn nâng cấp.”
Anh đã quên mất cô chính là biên kịch của bộ phim này.
Giang Lộ “ Vâng thưa Hàn tổng”
Hàn Nhân đã nắm được mấu chốt của câu nói.
Cô Hạ? Cô ấy cũng quen à???
Cho nên……..
Cô có một phỏng đoán táo bạo………….
Khi Hạ Vãn Tinh được nhắc nâng cấp lên hạng thương gia, cả người như chết lặng.
"Liệu có nhầm lẫn gì không? Tôi không đăng ký nâng cấp." Cô khó hiểu.
Vé máy bay của cô là do đoàn phim mua, hạng phổ thông là hoàn toàn chính xác.
Nữ tiếp viên hàng không cười đáp: "Đúng vậy, vừa rồi có một vị tiên sinh đã nộp đơn xin nâng cấp hạng cho cô."
"Tiên sinh?" Hạ Vãn Tinh ngạc nhiên.
Chuyện này cô chỉ nói với Khâu Cảnh Duyên, khi cô thầm khích lệ anh ta làm được một việc tốt thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, "Chị Hạ, đúng là chị rồi."
Hạ Vãn Tinh sững sờ, ngẩng đầu lên với vẻ đầy kinh ngạc.
Khi nhìn thấy Hàn Nhân, cô dừng lại nhớ ra em ấy là nhân vật nữ thứ hai có trong vở kịch, cô chỉ chào hỏi sau khi nhìn thoáng qua, rồi đột ngột nhìn thấy người đàn ông ở hàng ghế đầu với Hàn Nhân, anh ta quay lại và nhướng mày nhìn cô.
Hạ Vãn Tinh nghẹn lời, chớp chớp đôi mắt to, lấy lại phản ứng ban đầu rồi nhếch môi cười khẽ.
Do Hàn Nhân cũng là nhân vật nữ được đóng trong vở kịch, cộng thêm nhà sản xuất mà Quách Đạo cử xe đến đón nên cô cũng hiểu được phần nào.
Cô nhìn Hàn Tư Thần cười hỏi: "Anh giúp tôi nâng cấp cabin sao?"
Hàn Tư Thần yên lặng nhìn cô và thấy sự kinh ngạc trong mắt cô khẽ hỏi: "Nếu không, em nghĩ đó là ai?"
Anh ấn đầu lưỡi vào răng hàm hỏi: "Em muốn là ai?"
"Tôi không hy vọng là ai cả." Cô cuộn tóc lại và cười đáp lại: "Tôi không từ chối bất cứ ai đến. Ai đến cũng như nhau cả thôi."
Hàn Tư Thần ánh mắt tối sầm lại, mắt hơi nheo, lẳng lặng nhìn cô.
Hàn Nhân và Giang Lộ ở một bên cảm thấy áp suất không khí thấp liền im lặng, sau đó Hàn Nhân nháy mắt với Giang Lộ, anh ta hiểu ý liền đổi vị trí cho cô.
Giang Lộ: "Cô Hạ, ngồi đây."
Hàn Nhân: "Chị Hạ mau ngồi xuống đi. Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi."
Vị trí trống trải bên cạnh lối đi, Hạ Vãn Tinh đứng bên cạnh không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi ở bên trong.
Hàn Tư Thần thắt dây an toàn, thấy cô vẫn đứng ở nơi đó, anh nhíu mày hỏi: "Cô đứng làm tượng à?"
Cô mấp máy miệng chỉ vào vị trí của anh: "Tôi muốn ngồi gần cửa sổ."
"Còn nhiều chuyện." Anh nghiêm nghị than thở, nhưng bắt đầu tháo dây an toàn vừa đóng lại ra.
Hàn Tư Thần ngồi ở bên ngoài nói: "Cô vào đi."
Lông mày Hạ Vãn Tinh cúi xuống, cô nhấc chân đi một bước rồi dừng lại, "Anh làm ơn thu chân lại được không, tôi không thể đi vào được."
"Tôi có nên đứng dậy nhường chỗ cho em không?" Giọng anh không tốt cho lắm, nhìn lướt qua khoảng cách trước mắt, "Cô không thể vượt qua chỗ rộng thế này sao?
Sau khi nói xong, anh ta rút chân lại một chút, mặc dù biểu hiện có chút nóng nảy.
"Hiện tại hẳn là có thể." Hạ Vãn Tinh không tiếp nhận được cảm xúc bốc đồng của anh, cô nhấc chân mà bình tĩnh bước tới trước mặt anh.
Hạ Vãn Tinh còn chưa kịp bước tới, ghế của hành khách phía trước đột nhiên nghiêng về phía sau làm cô vô thức lùi lại một bước, mất cảnh giác bị vấp ngã, cả người nhúc nhích không được mà lùi về phía sau một cách không kiểm soát.
Hàn Tư Thần chưa rời mắt khỏi vòng eo thon gọn trước mặt, bỗng nhiên thấy cảnh tượng này mà vô thức đưa tay ra giúp đỡ.
Eo lưng Hạ Vãn Tinh mất cảnh giác va vào tay vịn giữa hai ghế, cô rít lên một tiếng, giây tiếp theo, lưng bị một đôi bàn tay to giữ chặt.
Hạ Vãn Tinh sợ hãi cho đến khi ngồi vào chỗ ngồi, cô vẫn có chút choáng váng.
"Còn khoe khoang sao?" Hàn Tư Thần nhíu mày hỏi cô.
Cô đáp lại mà không biết tại sao: "Tôi đang khoe khoang cái gì thế?"
Anh đưa mắt nhìn xuống eo cô, không nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ nếu cô không chịu khổ một chút thì cũng không nhớ đâu."
"Anh......"
Hàn Âm ngắt lời bọn họ, "Ơ kìa, anh nói chuyên với phụ nữ thì nên nhẹ nhàng một chút."
Vừa rồi cô còn tưởng hai người gặp nhau thì sẽ thân thiết, ai ngờ anh trai của cô không có chút phong độ nào.
Hàn Tư Thần quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Nhân, "Im miệng, chuyện của em sao?"
Hạ Vãn Tinh liếc nhìn Hàn Nhân thông cảm cho sự bất lực của em ấy.
Cô chỉnh sửa lại quần áo, xoa xoa eo bên hông, càu nhàu: "Anh nhéo làm tôi đau."
"Hừ." Hàn Tư Thần cầm lên một tờ tạp chí mở ra, không khỏi nhướng mi hỏi: “Có chắc là tôi không mà em nói?
Hạ Vãn Tinh: "..."
Miệng cô cứng lại: "Nếu không phải anh dùng tay đẩy thì tôi sẽ không đụng vào tay vịn?"
Hàn Tư Thần không vội đóng tạp chí lại, nhướng mi liếc cô một cái, sau đó khóe miệng nhếch lên, hỏi: "Nếu không giúp em chẳng lẽ để em ngã vào lòng tôi??"
Anh hơi nâng giọng, lời nói mơ hồ quấn lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng phun ra, dường như mang theo từng gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh.
Trái tim Hạ Vãn Tinh lỡ một nhịp, cô chớp chớp mắt, giả vờ bình tĩnh, cố ý hỏi: "Có được không?"
Đôi mắt Hàn Tư Thần chìm xuống, anh nhìn cô thật sâu, sau đó quay đầu lại.
Anh không nhìn cô nữa để kìm nén ngọn lửa len lỏi trong lòng.