Trêu Ghẹo Quá Mức

chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hàn Tư Thần không phản ứng quá lớn, chỉ đáp lại: 【Cô ấy trêu chọc em. 】

Hàn Nhân có chút kinh ngạc chính mình nói cái gì, hắn cũng không phải người trong cuộc, liền chỉ từ một câu nói này liền biết chân tướng? Như vậy có thể hiểu rõ sao?

Hàn Nhi: [Chị Hạ hẹn em chủ nhật đến nhà chị ấy ăn cơm. Em nên mang theo quà gì. ]

Hàn Tư Thần: [Cô ấy chắc không thiếu thứ gì, chỉ cần em đến ăn là được. ]

Hàn nhi: [......]

Giọng điệu này, như thể anh là nam chủ nhân. Trong lòng Hàn Nhân có vô số nghi vấn xông tới, cô nóng lòng muốn biết đáp án.

Buổi tối, Hạ Vãn Tinh xuất hiện trong nhà Lam Lan với hình tượng một cô gái ngoan hiền.

"Xe của cậu đâu? Sao lại đi taxi?"

Cô thở dài: "Cậu đừng nhắc đến chuyện đó, hôm trước bị thủng lốp."

Hai người vừa nói vừa vào nhà. Bố và mẹ Lam rất vui khi thấy cô, thấy túi quà cô đem tới, họ mỉm cười trách cứ "Đứa nhỏ này, mỗi lần đến đều mua đồ, cô chú đều rất vui vì cháu đến."

Hạ Vãn Tinh cười trêu chọc chính mình, "Sao cháu có thể đến tay không được, cháu còn muốn đến ăn chực mà.”

"Nói cái gì ăn chực chứ, dù ngày nào cháu cũng đến, cô cũng không có ý kiến."

Cha Lam đeo tạp dề cười nói: "Đừng chỉ đứng nói chuyện, Lan Lan, đi rửa một ít trái cây đem ra cùng mẹ con trò chuyện với Tinh Tinh, cha đi nấu cơm.”

“Chú ơi, để cháu giúp, tay nghề của cháu cũng khá lắm.”

Mẹ Lam cười, “Để chú cháu đi, cháu còn trò chuyện với cô.”

Lan Lan rửa trái cây mang qua, trêu chọc, “Nhìn đi, mỗi lần cậu tới cha mẹ tớ vui tới nỗi xem tớ như nha hoàn sai vặt."

“Đứa nhỏ này, nói thật nhiều.” Mẹ Lam nói xong nhìn Lam Lan với ánh mắt yêu thương.

Hạ Vãn Tinh có thể nhìn ra, Lam gia bây giờ rất hạnh phúc.

Bọn họ nói chuyện phiếm được một lúc thức ăn đã dọn lên bàn xong rồi, cha Lam kêu bọn họ tới ăn cơm.

Rửa tay xong, Hạ Vạn Hưng ngồi xuống, nhìn thức ăn thơm phức trên bàn, cười nói: "Cháu cũng không phải người ngoài, mỗi lần đến đều nấu nhiều như vậy, cháu thật xấu hổ không dám tới."

Mẹ Lam xới cơm cho cô, nói: "Nếu muốn tới cứ tới, lần sau cô chú tới nhà cháu, cháu tự mình xuống bếp chiêu đãi chúng ta là được.”

"Đó là chắc chắn rồi, đến lúc đó cháu nhất định sẽ chính mình xuống bếp. Nhưng phải đợi sau Quốc Khánh, tháng sau cháu sẽ đi công tác một chuyến.”

Lam Lan ngạc nhiên, “Đi công tác? Cậu đi công tác gì vậy?”

“Theo kịch bản của tớ kia, đoàn phim muốn tớ đi cùng đoàn trong một tháng.

"Ngay ở Thanh Hải?"

Cô gật đầu, "Đúng vậy."

Cha Lam nói, "Mặc dù môi trường ở Thanh Hải tốt, nhưng độ cao lớn, cháu nên chú ý một chút."

Hạ Vãn Tinh: "Vâng, năm ngoái cháu còn đi Tây Tạng. Có lẽ vấn đề không lớn. "

Mẹ Lam thở dài, "Cô nói cháu, còn có Lan Lan, các con bao nhiêu tuổi rồi, đến bây giờ cũng chưa tìm đối tượng. "

Lan Lan:". .. "

" Mẹ, đang ăn cơm. Mẹ đừng nhắc chuyện này được không? "

" Không nói được sao? Hôm qua dì Lý ở nhà đối diện đã giới thiệu cho con một người, đến lúc đó con phải đi gặp người ta đó."

Hạ Vãn Tinh nhìn Lan Lan có chút hả hê, Lam Lan xụ mặt nói thầm: “Tinh Tinh còn lớn hơn con một tuổi, cậu ấy còn chưa có bạn trai, con cũng không vội.”

Mẹ Lan tận tình khuyên bảo: “Tinh Tinh cũng vậy. ., cháu không thể chỉ tập trung vào công việc, cháu phải đặt tâm tư lên chuyện chung thân đại sự của mình nữa, tuổi còn trẻ, có nhiều cơ hội lựa chọn hơn. "

Hạ Vãn Tinh ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu đáp:" Cô nói phải, nhưng cháu đã có mục tiêu rồi, đang cố gắng. "

" Ừ, có mục tiêu? Đây là chuyện tốt.” Mẹ Lan quay đầu lại, bắt đầu nói với con gái:" Con nhìn Tinh Tinh xem, ít nhất còn có mục tiêu, con thì sao?"

Lam Lan:"... "

Cô trừng mắt nhìn Hạ Vãn Tinh, phát hiện cậu ấy đang nghẹn cười, đắc ý nhìn cô.

Trước khi Hạ Vãn Tinh rời đi, Lan Lan có chút lo lắng: “Một mình đi Thanh Hải được không?”

“Đừng lo, trong đoàn phim có một người bạn cũ.”

“Ai?” Sau khi Lan Lan hỏi, cô chợt nhận ra: “Ồ. Suýt nữa thì tớ quên mất. Ảnh đế là diễn viên đóng vai nam chính của phim này."

Hạ Vãn Tinh cười, nhìn bạn mình, nói: "Anh ấy có biết cậu là fan của anh ấy không?"

Lam Lan khinh thường ‘cắt’ một tiếng, chợt nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, hôm qua ở quán cà phê tớ thấy người ngày đó giúp chúng ta ở quán bar.”

Hạ Vãn Tinh nhất thời không phản ứng kịp, “Ai?”

“Chính là người đàn ông ở dưới lầu.”

“Ngày hôm qua?” rõ ràng là buổi sáng hai người còn cùng nhau ăn cơm.

“Ừ, lúc chạng vạng tối.”

Lam Lan ghé sát vào tai cô: “ cùng với một cô gái tóc ngắn, nhìn khá lanh lợi.” Hạ Vãn Tinh gật đầu rõ ràng hỏi: “Vậy thì sao?”

“Còn sao nữa? Tớ chính là muốn nói với cậu, chọn người trước hết phải hỏi rõ ràng có độc thân không."

Hạ Vãn Tinh:" Đừng lo lắng, tớ vẫn có điểm mấu chốt. "

Nhưng cô vẫn có chút tò mò về cô gái Lan Lan nói. Hạ Vãn Tinh xuống xe, vừa đi vừa nghĩ ngợi, cô vô thức đi đến tầng dưới, cô nhìn ánh đèn ở sân trước, trầm ngâm tiến về phía trước.

Cánh cửa hàng rào bằng sắt đang mở toang, cô thăm dò bên trong, chưa kịp rút bước chân thì một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng cô, “Lén lén lút lút, làm gì vậy?”

Hạ Vãn Tinh rùng mình một cái, cô nhanh chóng lùi về sau hai bước. Sau khi phản ứng lại, cô vỗ vỗ ngực, trong lòng có chút sợ hãi, “Anh làm tôi sợ chết khiếp.”

“Làm việc gì trái với lương tâm?”

Cô thở dài, “Có người đột nhiên nói bên tai anh, cảm giác như nào anh thử xem.”

Hàn Tư Thần trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm.

Cô nhìn vào mắt anh, bất giác như rơi xuống vực không đáy.

Hai người đứng đối mặt với nhau, bóng của họ bị ánh trăng kéo dài, mập mờ giao thoa trên mặt đất.

Xung quanh im lặng, tiếng hít thở nhẹ nhàng từng hồi từng nhịp gõ vào tim hai người.

Hạ Vãn Tinh hoàn hồn, ánh mắt khẽ cong, cười hỏi: " Anh làm gì thế? Chuyên môn đứng đây chờ tôi?"

"Ha.” Khóe miệng của anh không kìm được giương lên, tiếng nói lại nhàn nhạt “ Suy nghĩ nhiều rồi.”

" Thật không." Hạ Vãn Tinh cười, lãnh đạm nói: "Nếu như không phải đợi tôi, vậy tôi lên đây.”

Cô vượt qua anh, mới vừa đi được hai bước, chợt nghe anh gọi ở phía sau, “Chờ một chút.”

Quả nhiên, Hạ Vãn Tinh cũng không quay đầu lại, quay lưng về phía anh, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”

“Buổi tối làm cái gì?” Nghĩ đến những gì Hàn Nhân nói, không biết vì sao, ma xui quỷ khiến gọi cô lại, chính mình hỏi một câu như vậy.

Hạ Vãn Tinh sửng sốt , tưởng rằng anh sẽ hỏi bản quyền của "Về nhà" ... Cô chỉ sững sờ trong chốc lát, giây tiếp theo, một đôi mắt đào hoa dường như lấp đầy cả bầu trời đầy sao, sáng chói mắt.

Ở góc độ mà anh không nhìn thấy, cô cong khóe môi, lùi về phía sau hai bước.

Hạ Vãn Tinh đứng bên tay phải anh, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Hàn Tư Thần nhíu mày, quay qua một bên, nhìn về phía trước.

Hạ Vãn Tinh cười thầm.

Cô từ từ khom lưng về phía sau cho đến khi có thể thu hết khuôn mặt anh vào mắt, sau đó cô nhìn vào mắt anh mỉm cười nhẹ nhàng nói: "... về nhà bạn trai."

Hàn Tư Thần cau mày nhìn chằm chằm vào mắt cô. Ánh mắt nhìn thoáng qua vòng eo mềm mại của cô, nhỏ giọng nói: “Đứng vững.”

Anh đột nhiên có ý muốn tiến lên nhéo nhéo.

Hạ Vãn Tinh cong môi, vừa định đứng thẳng người, đột nhiên nhìn thấy con chó lớn từ trong nhà lao về phía cô, cô sửng sốt, trong tiềm thức liền trốn đi.

Không tự chủ được ngả người ra sau, trọng tâm của đôi giày cao gót trên chân cô dịch chuyển, cô không đứng vững được, cả người ngả xuống phía mặt đất.

Nội tâm thấp giọng hô, vẫn chưa cảm nhận được cơn đau đập đất, thắt lưng đột nhiên bị xiết chặt, cả người lập tức bị nhấc lên.

Hạ Vãn Tinh hoảng sợ, hai tay vô thức áp vào ngực người đàn ông, đôi mắt hồng đào ươn ướt, giống như một con nai con sợ hãi.

Cô chớp mắt nhìn nét mặt đẹp trai của người đàn ông ở gần ngay đối diện, trong thời gian ngắn còn chưa kịp phản ứng anh cứu cô như thế nào.

Ánh mắt Hàn Tư Thần có chút nặng trĩu, cánh tay cứng rắn ôm chặt eo cô, cách vải dệt mỏng manh như thể trực tiếp dán vào làn da tinh tế của cô.

Eo rất nhỏ, cũng rất mềm mại. Cảm giác như thoáng dùng sức cũng có thể cắt đứt.

Anh nới lỏng lực đạo trên tay, đợi cô đứng vững, anh mới buông cô ra, trầm giọng hỏi: “Em vẫn làm à?”

Hạ Vãn Tinh: “…”

Cô mím chặt khóe miệng, không cam lòng yếu thế đáp trả: “Nếu tôi không làm, sao anh có thể ôm tôi được?”

Hàn Tư Thần: “…”

Vừa rồi nên cho cô nếm một chút khổ.

“Ôm cũng ôm rồi, cho tôi hỏi, vòng eo tôi có nhỏ không?” Ngay cả lông mày Hạ Vãn Tinh cũng đều mang theo vui vẻ, hiển nhiên không có ý định để anh đi dễ dàng như vậy.

Hàn Tư Thần nhíu mày.

Vòng eo của tôi có nhỏ không?

Chân của tôi trông có đẹp không?

Lưng của tôi có đẹp không?

Anh cảm thấy bị người phụ nữ này làm cho phát điên, anh cắn răng hàm sau, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em còn muốn hỏi anh ngực có lớn không, mông có vểnh không?”

Hạ Vãn Tinh: “?? ”

Đối với câu trả lời này, cô rõ ràng là sửng sốt.

Hàn Tư Thần nhìn lướt qua khuôn mặt có phần ngốc nghếch của cô, nói thêm: "Ôm em và ôm Thiên Ưng không có gì khác biệt."

Hạ Vãn Tinh: "!!!"

Đôi mắt cô tròn xoe, có chút khó tin nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn thấy anh bình tĩnh, cô hận không thể mắng thô tục.

Nhẫn nhịn, cuối cùng, cô quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Thiên Ưng, bật ra ngôn ngữ xấu xa: "Đại gia mày! Đồ thối tha !!"

P/s: Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể ib với team trên page Little Owl Team!

Truyện Chữ Hay