Phong Tả Tả cảm thấy, Đường Tâm Duyệt đúng là một cái hố trời, luôn không ngừng hố nàng. Dường như từ lần đầu tiên biết Đường Tâm Duyệt, nàng liền không ngừng lao động miễn phí, không ngừng bị hắc bị hố, có lẽ kiếp trước nợ cô ấy.
Cái gì ở không? Nàng là lão đại trong giới truyện tranh, có công việc ở thế giới thật, còn phải giúp Đường tiểu thư xử lý tất cả chuyện liên quan đến truyện tranh, nàng vậy mà lại ở không?
Phong Tả Tả: @Mặt trời mọc độ vĩ bắc, giận sôi, muốn ăn cái gì ngon mới nguôi giận, mua cho em.
Vì vậy Đường Tâm Thừa vắt giò lên cổ chạy ra ngoài mua.
Mặt trời lặn độ kinh đông: Anh, em đói, muốn được ăn.
Vì vậy Đường Tâm Thừa mua hai phần.
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Có phải lúc này em nên nói cái gì đó không?
Cái gì cũng không cần nói, Đường Tâm Thừa mua ba phần. Thiếu chút nữa quên mất bản thân, vì vậy hắn mua bốn phần.
Con người Đường đại thiếu ngốc nghếch lại nhiều tiền, tóm lại hãm hại hắn là không sao.
Dụ Viên nghĩ, hình như anh trai của Đường tiểu thư không có bài xích nàng, đối với việc Đường tiểu thư tìm bạn gái một chút cũng không phản cảm thậm chí còn âm thầm giúp đỡ.
Nói như vậy, Đường đại thiếu và Đường tiểu thư đều là người tốt như nhau, chờ đến lúc rảnh rỗi có thể làm bánh, phải để cho Đường Tâm Thừa một phần, vậy nên nàng phải làm bốn phần, một phần còn lại là cho Hành Cuốn, không có phần của Phong Tả Tả.
Phong Tả Tả cảm thấy mình bị bạo kích tổn thương một vạn điểm.
Dù Đường Thiên Lộc chưa nói gì, nhưng là một người từng trải đại khái ông cũng đoán được Đường Tâm Thừa đang làm gì. Đường Tâm Duyệt thì ngược lại, rất ngoan mỗi ngày đúng giờ đi làm, hoàn thành nhiệm vụ Đường Thiên Lộc giao cho khá là hoàn mỹ.
Có đôi khi ông nghĩ, nếu như Đường Tâm Duyệt là con trai, hoặc Đường Tâm Duyệt nghe lời làm đám cưới, có lẽ tất cả liền trở nên hoàn hảo, ông có thể yên tâm đem công ty giao cho nàng.
Về phần Đường Tâm Thừa, tiểu tử đó Đường Thiên Lộc bày tỏ ông không muốn nói tới.
Nhưng mà Đường Tâm Thừa rất vui vẻ, đi theo sau mông chăm sóc Phong Tả Tả, cảm giác như bản thân đã tìm được lạc thú.
Đường Tâm Duyệt làm một quần chúng ăn dưa, gần đây vì Dụ Viên quá bận không làm đồ ngọt được nên chỉ có thể mua chút trái cây chống đỡ, Hành Cuốn ngồi xổm bên chân nàng, một người một chó bày tỏ khinh bỉ nhìn Đường Tâm Thừa: "Cảm giác thế nào?"
"Cảm giác gì?"
"Cảm giác được một đống fan của Phong Tả Tả đuổi theo hỏi anh có phải là bạn trai của Phong Tả Tả không đó a? Mà hình như cô ấy còn không thừa nhận cũng không phủ nhận!" Đường Tâm Duyệt nói.
Đường Tâm Thừa nhướng mày: "Còn có fan của Mặt trời lặn hỏi anh có phải anh trai cô ấy không! Có khả năng anh đã trở thành người đàn ông của hai đại thần."
Hành Cuốn ngồi xổm trên nền nhà ôm lấy chân Đường Tâm Duyệt: Nói bậy, rõ ràng chị ấy là quan hốt phân của bổn cẩu tử!
Đường Tâm Duyệt cười cười: "À đúng rồi, tuần sau em ra ngoài mấy hôm, nói với ba rồi, ra ngoài giải sầu."
"Ờ, không phải là ra biển hẹn hò với Dụ Viên sao, cũng đâu phải anh không biết." Đường Tâm Thừa hừ mũi coi thường, "Ai da anh phải đi hỏi Tả Tả xem có nơi nào muốn đi chơi không!"
"Anh cảm thấy ba sẽ đồng ý à?" Đường Tâm Duyệt ghét bỏ, "Còn em thì được ba gật đầu rồi."
Đột nhiên Đường Tâm Thừa cảm thấy thế giới này là u ám.
Dụ Viên ở trong trường, tuần sau là cuộc thi cuối kỳ, dù mấy ngày gần đây nàng vội đến muốn chết muốn sống, cơ hội gặp mặt Đường Tâm Duyệt cũng không có, nhưng nghĩ lại qua mấy ngày nữa là có thể ra ngoài chơi cùng Đường tiểu thư, trong lòng liền vui sướng.
Các giáo viên trong phòng làm việc hầu như đều biết Dụ Viên muốn từ chức, sôi nổi dò la dự định kế tiếp của nàng, từ bỏ cái bát sắt giáo viên này, người khác chen bể đầu cũng không vào được, đúng là đáng tiếc.
Dụ Viên chỉ cười cười đáp: "Tôi a, tôi đi mở cửa hàng đồ ngọt!"
"Vậy chờ cô mở rồi nói cho chúng tôi biết, chúng tôi đi ủng hộ a!"
Dụ Viên lè lưỡi, dù sao cũng không mở ở đây, mọi người muốn ủng hộ cũng không thể ủng hộ được đúng không?
Nàng chưa nói với các học sinh, bởi vì thích những đứa trẻ đáng yêu đó.
Dù sao người ngoài nghe thấy đều nói nàng quyết định quá lỗ mãng, thân con gái có một công việc ổn định là chuyện biết bao người ước mơ.
Đường Tâm Duyệt thì ngược lại, không cho điều đó là đúng, dù sao nàng cũng sẽ không để Dụ Viên chết đói, nàng có thể nuôi sống tiểu trù nương!
Nếu Dụ Viên không rảnh, Đường Tâm Duyệt liền chỉ có thể chìm đắm trong đại dương vẽ tranh, thừa dịp chưa đi chơi vẽ nhiều thêm chút. Các nơi đều có triển lãm anime, phía nhà xuất bản thỉnh thoảng thương lượng cho Đường Tâm Duyệt đi ký tặng, đối với việc này Phong Tả Tả bày tỏ bất đắc dĩ: "Phải biết Mặt trời lặn là đại thần thật sự a, cô ấy muốn làm cao a, dù sao tôi cũng không mời được, trừ phi mấy người đi nói với Dụ Viên-chan."
Hiện tại, phàm là những ai follow Phong Tả Tả hoặc Mặt trời lặn, đều biết bạn gái của Mặt trời lặn là Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan.
Không đi triển lãm anime bình thường thì cũng được đi, hôm nay Dụ Viên đang giám thị, nhìn tụi nhỏ múa bút thành văn ở bên dưới, khi nàng ngẫm nghĩ có chút khổ sở có chút không nỡ có chút muốn khóc, đột nhiên weibo hiện lên thông tin vừa có follow mới.
Đây cũng không phải chuyện lớn gì, từ khi bại lộ quan hệ với Mặt trời lặn, fan weibo của Dụ Viên cấp tốc dâng lên.
Mà fan mới đột nhiên gửi tin nhắn riêng cho Dụ Viên, khiến Dụ Viên có chút trở tay không kịp.
Thất thất thất thất tang: Xin chào, tôi là biên tập của Mặt trời lặn, xin hỏi hiện tại nói chuyện có tiện không?
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: A, tôi đang ở đây, làm sao vậy?
Thất thất thất thất tang: Một khoảng thời gian nữa có một triển lãm anime bách hợp, định cho Mặt trời lặn đi ký tặng, nhưng mà Tả Tả nói không mời được, phải là cô ra tay mới được.
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Hả? Triển lãm anime bách hợp? Chính là có rất nhiều đại đại vẽ bách hợp và tác giả tiểu thuyết bách hợp? Trời ơi có rất nhiều đại đại tôi thích, tôi muốn đi!
Thất thất thất thất tang: Cho nên... cô có thể nói giúp một tiếng cho Mặt trời lặn đi ký tặng không? Nếu được tôi có thể sắp xếp cho cô thẻ nhân viên để đi vào a!
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Có phải là được đi còn được ký tên với thật nhiều đại đại?
Thất thất thất thất tang: Đương nhiên!
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Quá tuyệt vời! Nhưng mà Mặt trời lặn sẽ không chịu...
Thất thất thất thất tang: Hay là, cô thử xem?
Dụ Viên thật sự muốn đi, triển lãm anime bách hợp a, bên trong có rất nhiều người cùng sở thích! Nhưng mà hiện tại nàng thích Đường tiểu thư nhất, thân phận của Đường tiểu thư thật sự có thể cho ra ánh sáng sao?
Đợi đến khi thu bài thi xong, Dụ Viên liền gọi điện cho Đường Tâm Duyệt.
"Đường tiểu thư, thi xong rồi!"
"Ừm." Phía Đường Tâm Duyệt khá là bình tĩnh, "Tôi đã đặt vé máy bay, em chuẩn bị đi, tuần sau là đi."
"Hả? Nghỉ hè tận hai tháng a, vội vã như vậy?" Dụ Viên hỏi.
Đường Tâm Duyệt nhún vai: "Còn gọi nghỉ hè sao? Khai giảng em cũng đâu trở lại."
Nhất thời Dụ Viên thấy chua xót, phải rồi, mình từ chức rồi. Đường tiểu thư sợ nàng buồn chán, cho nên mới muốn xác định những chuyện sau này?
"Đường tiểu thư, em muốn đi triển lãm anime bách hợp!" Ở đầu dây bên kia Dụ Viên làm nũng.
Trái lại Đường Tâm Duyệt khá rõ ràng trực tiếp: "Thất Tang đến tìm em rồi à?"
"Ế?" Dụ Viên gãi gãi đầu, Đường tiểu thư thật sự quá thông minh, thoáng cái đã nghĩ tới Thất Tang a! Nhưng mà phản ứng này, trông giống như không đồng ý đi a, nhất thời Dụ Viên có chút uể oải: "Ừm... em chưa xác nhận với cô ấy, em chỉ... tùy tiện hỏi thôi."
Hình như rất mất mát, Đường Tâm Duyệt có thể chuẩn xác bắt được phản ứng của nàng.
Dụ Viên rất muốn để mình đi ký tặng ở triển lãm anime a, dựa theo trình độ si mê Phong Tả Tả trước đây, hiện tại sốt ruột vì mình vừa nhìn chỉ biết là tốt hơn! Cô ấy thích Đường Tâm Duyệt được thật nhiều thật nhiều người hâm mộ, như vậy cô ấy có thể tự hào mà nghĩ, nhìn đi, đại đại của mọi người là cô gái của tôi!
Tâm hư vinh như con nít.
Đường Tâm Duyệt cười cười: "Xem tình huống, đi biển về rồi tính."
Dụ Viên liền vực tinh thần dậy: "A, ý chị chính là, có thể cân nhắc hả?"
"Ừm." Đường Tâm Duyệt đáp.
Nàng làm gì có cách khác, có thể làm cho Dụ Viên thấy vui vẻ chính là nguyện vọng lớn nhất của nàng!
"Thật tốt quá!" Dụ Viên vui vẻ đến thiếu chút nữa nhảy dựng, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn bi thương vì không thể gặp lại các tiểu bằng hữu.
Đường Tâm Duyệt cho Dụ Viên một tuần lễ chuẩn bị là có lý do, dù sao Dụ Viên không cần đi làm nữa, đi chơi bao lâu cũng không thành vấn đề, cho nên phải chuẩn bị đầy đủ quần áo và đồ dùng hằng ngày.
Đương nhiên, Dụ Viên đáng yêu còn lén mua một bộ áo tắm hai mảnh.
Dù không biết ý kiến của Đường tiểu thư thế nào, thế nhưng phải chuẩn bị vũ trang hạng nặng mới được! Dụ Viên siết tay.
Thế cho nên một tuần sau, khi Đường Tâm Duyệt nhìn thấy Dụ Viên thì hoảng sợ.
Đường Tâm Duyệt chỉ kéo theo một rương nhỏ, nhét vài bộ đồ thường mặc, mà Dụ Viên, đầy hai rương lớn, không biết còn tưởng nàng dọn nhà.
Đường Tâm Duyệt nhìn từ trên xuống dưới: "Mang theo nhiều như vậy, đồ gì?"
Dụ Viên nhếch môi cười: "Đương nhiên là đồ cần thiết rồi, mà trái lại Đường tiểu thư mang ít như vậy, có để quên cái gì không?"
Đường Tâm Duyệt xoa xoa mũi: "Nặng không? Để tôi."
Dụ Viên vội vàng bước đi trước, rương nặng như vậy làm sao có thể để Đường tiểu thư tôn quý kéo?
"Không có nặng lắm đâu!" Dụ Viên vừa đi vừa nói, "Chỉ mang mấy thứ cần thiết, gửi vận chuyển không sợ phiền phức."
Đường Tâm Duyệt cũng không nói gì, dù sao hành lý cũng phải gửi vận chuyển.
Sau khi lên máy bay Đường Tâm Duyệt liền rất yên tĩnh ngồi nghỉ ngơi, Dụ Viên thì đột nhiên lấy một quyển sách từ trong túi xách ra bắt đầu xem.
Đường Tâm Duyệt nghĩ Dụ Viên thật đúng là một người nhiệt tình học tập a, lại nhìn một cái, quyển sách này sao quen quen?
Bé gái đáng yêu ở ghế bên cạnh dò đầu qua hỏi Dụ Viên: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chị đang xem truyện gì vậy?"
Dụ Viên ôm sách tự hào trả lời: "Chị nói với em nha, đây là truyện tranh của một đại tỷ tỷ rất xinh đẹp vẽ, kể về một tiểu trù nương, hay lắm đó, nè, cho em mượn đọc một lát, đừng làm hư nha!"