Bạn gái một lòng trung trinh? Đường Tâm Duyệt ôm mặt cười trước mặt máy vi tính.
Lần này đến phiên nàng đắc ý vênh váo, có một người bạn gái một lòng trung trinh như thế, ngay cả nữ thần của bản thân cũng bị ném ra sau đầu, đây là vốn liếng để nàng khoe khoang.
Đường Tâm Duyệt: Thế nào?
Phong Tả Tả: Chị đã tẩy não cô ấy thế nào?
Đường Tâm Duyệt: Tôi sẽ đi tẩy não người khác? Chỉ có thể nói tư chất của Dụ Viên quá tốt.
Phong Tả Tả: Ai dzui, chị chờ đó!
Đường Tâm Duyệt: Đừng chờ, nếu như là anh tôi, cô lấy dao kề lên cổ anh ấy thì anh ấy cũng không nói nên lời.
Phong Tả Tả: Đắc ý quá ha!
Đường Tâm Duyệt: Chủ yếu là ánh mắt tốt.
Đột nhiên Đường Tâm Thừa hắt xì, cảm thấy hôm nay có người đang lén bàn tán dáng vẻ hắn đẹp.
Nhưng mà hiện tại trên weibo rất náo nhiệt, cũng không biết Dụ Viên-chan và Phong Tả Tả và Mặt trời lặn có quan hệ gì, dù chỉ là vui đùa, chốc lát sau Phong Tả Tả đã xóa mất, nhưng mà các đương sự vậy mà lại buông tha cơ hội để chọc ghẹo nữ thần, mọi người đều bóp cổ tay thở dài.
—— Dụ Viên-chan thật lợi hại nha!
—— Thật ước ao mình là Dụ Viên-chan, có thể được Tả Tả và Mặt trời lặn chọc ghẹo.
—— Tại sao Mặt trời lặn không mở buổi ký tặng nhỉ?
—— Có chút không hợp lý, không phải lúc trước Tả Tả nói Mặt trời lặn có bạn gái, là một tiểu trù nương, tiểu trù nương trong truyện chính là cô ấy đó sao? Thế nào lại chạy đến đây chọc ghẹo Dụ Viên-chan, không sợ bạn gái giận sao?
...
Dụ Viên đang lo lắng a, nếu như vì một lời nói đùa mà làm bạn gái của Mặt trời lặn ghen thì phải làm sao bây giờ? Dù sao mình và tiểu trù nương cũng cùng một tính.
Nàng không muốn làm kẻ thứ ba phá hỏng tình cảm của người khác a! Hơn nữa, dù tiểu trù nương của Mặt trời lặn không tức giận, nếu như không cẩn thận bị Đường tiểu thư nhìn thấy được thì làm sao bây giờ? Đường tiểu thư là một chai giấm chua rất lớn a.
Trừ phi... Mặt trời lặn chính là Đường tiểu thư!
Mặt trời lặn độ kinh đông: Không đùa nữa, nếu không tiểu trù nương của tôi sẽ giận đấy.
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Mọi người đừng đùa tôi nữa, T tiểu thư của tôi sẽ giận đó!
Gần như là đăng cùng một lúc, quần chúng ăn dưa còn tưởng là đã hẹn trước.
Mà Đường Tâm Duyệt và Dụ Viên thì cùng ngẩn người, Đường Tâm Duyệt cười cười, có lẽ đây gọi là tâm linh tương thông.
Phong Tả Tả và Đường Tâm Duyệt thường xuyên gặp mặt, bởi vì chuyện truyện tranh.
"Chị định chừng nào nói cho Dụ Viên biết chị là Mặt trời lặn?" Phong Tả Tả hỏi.
Đường Tâm Duyệt nhún vai: "Tôi cũng không biết." Nàng thật sự không biết nên nói như thế nào, cũng không biết sau khi ngã ngựa rồi trong lòng Dụ Viên sẽ thế nào. Hơn nữa, áo may ô Mặt trời lặn này mới vừa bắt đầu kiếm được tiền, chờ đỏ tía rồi chẳng lẽ không tốt hơn?
"Hiện tại tôi chỉ muốn để mình nổi tiếng."
"Tốc độ này của chị, nhanh hơn tôi của năm đó nhiều." Phong Tả Tả nâng cằm nói, "Lúc trước tôi không được ai đề cử không có doanh tiêu, toàn bộ đều dựa vào vận may. Dù áo may ô Mặt trời lặn này bây giờ chưa thể xoay chuyển đầy chén đầy chậu, nhưng nuôi sống bản thân thì không thành vấn đề nhỉ?"
Đường Tâm Duyệt suy nghĩ đến chi tiêu của mình...
"Nếu như quyển thứ hai tiếp tục không tệ, hẳn là không có vấn đề gì lớn." Rất nhiều chuyện nàng không có nói cùng Dụ Viên, nếu lần này thật sự muốn đi, sẽ không chỉ là bỏ nhà đi trốn nữa, mà còn phải rời bỏ thành phố này.
Dù sao, chuyện comeout, cực kỳ sĩ diện như Đường Thiên Lộc dù hòa hảo với con gái ra sao cũng không thể nào đồng ý cho con mình thiên trường địa cửu cùng một người con gái khác...
Độ khó này so với Đường Tâm Thừa và Phong Tả Tả còn cao hơn, chí ít Phong Tả Tả không phải gay.
Đột nhiên Đường Tâm Duyệt đứng dậy.
"Chị đi đâu?" Phong Tả Tả cũng đi theo.
Nàng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, buông tay đáp lời: "Đi đón tiểu trù nương tan tầm."
Hôm nay Dụ Viên không lái xe, sáng sớm nàng đã nói với Đường Tâm Duyệt, đã gửi xe đi bảo trì rồi, dù chỉ là chiếc mini sang tay, nhưng mà vì an toàn của bản thân cũng phải cho đi bảo trì.
Đường Tâm Duyệt chưa nói sẽ đi đón nàng, chỉ là đến giờ rồi tự dưng nghĩ tới.
Khoảng thời gian tan học, cổng trường chen đầy người và xe, đường cái bị ép chật như nêm cối, Đường Tâm Duyệt dừng xe hơi xa.
Nàng vẫn không thích tình cảnh chen chúc chật chội, nhưng mà nhìn trên đường người lớn đi đón trẻ con, mà nàng lại đi đón người lớn, bức tranh này có hơi khác biệt.
Muộn lắm các giáo viên mới đi ra, chờ đến khi Dụ Viên đi ra khỏi trường ngoài cổng đã không còn bao nhiêu người.
Chuẩn bị đến trạm xe bus đột nhiên Dụ Viên nhận được một tin nhắn: Quay đầu lại nhìn.
Là Đường tiểu thư gửi đến, Dụ Viên lập tức liếc nhìn xung quanh, từ đằng xa liền nhìn thấy chiếc xe thể thao của Đường Tâm Duyệt và cái đầu chó đón gió rơi nước mắt của Hành Cuốn dò ra từ cửa sổ xe.
Nàng chạy chậm đi qua, thoáng cái chui vào trong xe.
Lúc chui vào xe quá kích động, nảy người một chút, xe cũng lung lay theo một chút.
"Cô thật sự nên giảm béo." Đường Tâm Duyệt miệng không bằng lòng, lên tiếng ghét bỏ, "Xe tôi chịu không nổi cân nặng của cô rồi."
Hành Cuốn ở ghế sau sủa một tiếng: Đúng vậy đúng vậy, sàn xe thể thao vốn đã thấp, tiểu trù nương vừa lên liền mém chút chạm đất rồi!
Dụ Viên bĩu môi: "Người ta đã lâu mới gặp Đường tiểu thư, Đường tiểu thư không thể nói dễ nghe một chút hả?"
Đường Tâm Duyệt gật đầu: "Dễ nghe? Ừm, cố gắng lên, cô là béo nhất!"
Dụ Viên sờ sờ bụng mình, thật ra... cũng đâu có béo a...
"Đường tiểu thư lúc nào cũng vậy." Dụ Viên bĩu môi rầu rĩ không vui, "Chị cứ vậy sao em có thể vui vẻ mà làm đồ ngọt a? Cuộc đời còn gì ý nghĩa a?"
Đường Tâm Duyệt nghiêng đầu cười cười: "Không sao, cô làm, tôi ăn, tôi mập thay cô."
Dụ Viên liền nhìn Đường Tâm Duyệt cười, thật là đẹp mắt. Đường tiểu thư xinh đẹp như vậy, nàng có thể đem toàn bộ đồ ăn ngon trên thế giới đến cho cô ấy ăn!
"Chị biết không? Hôm qua có người tỏ tình với em đó!" Dụ Viên le lưỡi nhìn ra ngoài xe, "Là Mặt trời lặn đó nha, chị có ghen không?"
Đường Tâm Duyệt nhìn đường lộ: "Ồ? Cô ấy dám?"
Dụ Viên liền lén lút nhìn biểu tình của Đường Tâm Duyệt, dù Đường tiểu thư nói vậy nhưng mà giọng điệu và biểu tình rõ ràng là không lo lắng một chút nào, giống như chắc chắn ai cũng không dám để ý tới tiểu trù nương.
"Chị cũng thân với Mặt trời lặn lắm hả? Giống như với Tả Tả ấy." Dụ Viên cúi đầu chơi điện thoại, "Em cứ cảm thấy Mặt trời lặn và chị càng ngày càng giống nhau!"
"Có phải ngoại trừ lúc làm đồ ngọt cô đều thích miên man suy nghĩ không?" Đường Tâm Duyệt bình tĩnh trả lời, "Nghĩ ít làm nhiều, nhân sinh mỹ hảo."
Đường Tâm Duyệt cũng biết nói nhân sinh mỹ hảo, vậy thì thế giới liền trở trời. Trước đây nàng mắc chứng ảo tưởng bị hại, cảm thấy cả thế giới đều muốn hại nàng a!
Cái gì mà hết thuốc chữa, đều là vì gặp phải lang băm, luôn có người có thể đúng bệnh hốt thuốc!
Dụ Viên suy nghĩ một chút: "Cơm tối đến nhà em ăn chứ? Đã rất lâu chị không đến ăn cơm rồi."
Từ sau khi quan hệ của Đường Tâm Duyệt và Đường Thiên Lộc dịu lại một chút, nàng cũng liền tự do một chút.
Đột nhiên Đường Tâm Duyệt chuyển tay lái, chạy thẳng ra chợ.
Dụ Viên mua rất nhiều đồ ăn, nàng đã ăn cơm một mình rất lâu rồi, rốt cuộc cũng đợi được Đường Tâm Duyệt trở lại.
Trời má tan nát trái tim editor...
Trên giá sách đã có rất nhiều figure, đều là hãm hại Đường Tâm Thừa mà có được, nàng lật lật sách của Dụ Viên, hỏi Dụ Viên đang nấu thức ăn: "Cô lại mua thêm truyện tranh?"
"Ừm, nếu Đường tiểu thư muốn xem thì lấy xem nha!" Lúc này Dụ Viên rất hào phóng, không có bảo bối gì quý giá hơn Đường tiểu thư.
Đường Tâm Duyệt chỉ lật lật xem, không có lấy.
Hành Cuốn quen chuyện dễ làm chạy tới trước bồn cơm của mình, ngậm lên ngồi xổm bên chân Dụ Viên.
Dụ Viên trộn thức ăn chó cho Hành Cuốn ăn trước, Hành Cuốn xoay quanh tại chỗ: Chị xem chị xem, đã lâu không ăn thức ăn chó đặc biệt điều chế của chị, bổn bảo bảo cũng gầy đi rất nhiều cân a! Thức ăn chó bổn bảo bảo ăn ở nhà nhất định là đồ giả rồi.
"Hành Cuốn như là chó của cô." Đường Tâm Duyệt cười cười.
"Chó của Đường tiểu thư liền là chó của em!" Dụ Viên lè lưỡi, "Hành Cuốn Cuốn đáng yêu như thế, muốn ăn cái gì cũng được!"
Hành Cuốn vừa nghe liền vui vẻ nhảy dựng, tiện thể đụng đổ chén canh Dụ Viên vừa làm xong...
Lần này thì thật sự là hào hào phóng phóng cũng bị lật đổ, phong phong cảnh cảnh cũng bị vỡ tan... Đường Tâm Duyệt thật vất vả tới ăn cơm, một chén canh bị Hành Cuốn lật úp rồi.
Dụ Viên đứng tại chỗ hét lên một tiếng, che tay la nóng, Đường Tâm Duyệt vội vã chạy qua, cũng không hề chăm sóc cho Hành Cuốn, trực tiếp cầm lấy tay Dụ Viên thổi thổi, sắc mặt khẩn trương: "Có ổn không? Có cần đi bệnh viện không?"
Hành Cuốn từ trong bếp chạy vòng ra phòng khách, cả con chó đều bị hoảng sợ rồi.
"Không sao không sao." Vẻ mặt Dụ Viên như đưa đám, không phải vì đau lòng bàn tay của mình mà là đau lòng cho chén canh bị đổ, "A, không có canh rồi, làm sao đây? Hay là em ngâm chút rong biển làm canh?"
Thấy Dụ Viên không sao, lúc này Đường Tâm Duyệt mới đi đến trước mặt Hành Cuốn.
Hành Cuốn liền bị khí thế cường đại của nàng làm chấn động, biết mình sắp bị đánh liền chạy trốn ra cửa.
Đường Tâm Duyệt giơ tay lên, nhẹ vỗ lên đầu Hành Cuốn một cái, một chút cũng không đau, Hành Cuốn lại ử ử kêu cầu đồng tình.
"Canh của chị em định đền thế nào?" Đường Tâm Duyệt hỏi Hành Cuốn.
Hành Cuốn ngồi trong góc thật lâu, dè dè dặt dặt đẩy bồn cơm của mình ra: Nè, em chia cho chị một xíu, đừng có ăn hết nha!
Đường Tâm Duyệt liền bưng bồn thức ăn chó đi, Hành Cuốn liền nhảy dựng lên, nhảy lên người Đường Tâm Duyệt.
Một người một chó giành thức ăn chó, Dụ Viên ở một bên dọn dẹp phòng bếp.
Bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, Dụ Viên ôm mặt cười trộm: "Lúc Đường tiểu thư chơi với chó thật đáng yêu."
"Không đáng yêu như cô." Đường Tâm Duyệt đem thức ăn chó đưa cho Dụ Viên, "Giấu đi, không cho nó ăn."
Dụ Viên dè dặt cầm lấy, đau lòng nói với nàng: "Hành Cuốn Cuốn chỉ làm đổ một chén canh thôi, không nên bị bỏ đói a!"
Đường Tâm Duyệt nhún vai: "Sao mà đói được? Nó vẫn luôn ăn thức ăn chó!"
"Hả?"
"Ăn thức ăn chó chúng ta ném, chẳng lẽ còn chưa no sao?" Đường Tâm Duyệt hỏi.
===
"Tại sao người tổn thương luôn là nó!" Hành Cuốn bày tỏ.
Không liên quan, Vô Liêu Đáo Để viết truyện lại rồi các bợn ợ, từ bỏ Âm Dương Sư, trở về với chính nghĩa rồi các bợn ợ _(:」 ∠)_
Nếu Vô Liêu giữ được tiến độ hiện tại thì xong bộ này mình lại có truyện để làm tiếp.