Editor: Kẹo Mạch Nha
Tống Nhiễm gần như là chạy như bay ra khỏi tiệm trà sữa, còn chưa kịp nói một tiếng với quản lí.
Nhà Trương Lâm ở gần đó, đi xe mất khoảng hai mươi mấy phút.
Trên taxi, Tống Nhiễm sốt ruột muốn chết, không ngừng hỏi cậu Lục ca ca như thế nào rồi.
Trương Lâm vội an ủi, nói: "Cũng không phải là đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là... Chỉ là bị thương một chút..."
"Bị thương!" Trong nháy mắt mặt Tống Nhiễm trắng bệch, giọng đã đang run rẩy: "Sao...Sao lại bị thương?"
Hôm trước Lục Mộ Trầm đi thành phố tham gia thi đấu. Trương Lâm cảm thấy, anh không phải đi thi đấu, mà là đi liều mạng, chỉ vì năm vạn tiền thưởng kia.
Tuy rằng cuối cùng đoạt được giải nhất, nhưng trên người cũng không thiếu vết thương, sau khi trở về thì đến nhà cũng không dám về, liền ở nhà Trương Lâm ().
() Nguyên văn là "liền ở tại Lâm gia" tớ thấy nó cứ sai sai nên sửa lại.
Trương Lâm bảo anh đi bệnh viện kiểm tra, nhưng anh không đi, nói mình không có việc gì. Lúc này Trương Lâm không có biện pháp, nên chạy nhanh đi tìm Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm nghe xong, ngây người: "Anh ấy... Anh ấy vì sao lại muốn đi tham gia cái kiểu thi đấu như vậy?"
"Còn không phải vì chị." Trương Lâm buột miệng nói ra.
Cả người Tống Nhiễm cứng đờ, ngơ ngác nhìn Trương Lâm.
Lời Trương Lâm nói ra, cũng không thu được về. Cậu cào cào đầu, đơn giản nói: "Vốn dĩ Lục ca không cho em nói, nhưng dù sao cũng thi đấu xong rồi, sớm muộn gì cũng phải muốn nói cho chị, cậu ấy tham gia thi đấu là vì tiền thưởng kia."
"Là... Là vì tôi?" Tống Nhiễm đã mơ hồ đoán được.
Hai mắt cô đỏ lên, nghĩ đến Lục Mộ Trầm vì mình bị thương, trái tim đau như bị co rút.
Trương Lâm gật đầu: "Ừ, cậu ấy không muốn chị quá vất vả."
Nói xong, ngẩng đầu nhìn Tống Nhiễm, có chút cảm khái: "Lục ca thật sự rất thích chị."
Sao mà Tống Nhiễm lại không biết Lục Mộ Trầm thích mình nhiều như thế nào.
Một câu "Cậu ấy không muốn chị quá vất vả" của Trương Lâm, ở lại trong tim của Tống Nhiễm, vừa ấm áp lại vừa đau.
Bỗng dưng trái tim cô như bị kéo căng ra, không khống chế được mà rơi nước mắt, như thế nào cũng dừng được.
Trương Lâm thấy Tống Nhiễm đột nhiên khóc, bị dọa kêu một tiếng, vội khuyên: "Chị đừng khóc a."
Cậu sốt ruột hoảng hốt lấy giấy từ trong túi ra, đưa cho Tống Nhiễm: "Chị dâu chị đừng khóc, nếu Lục ca biết em làm chị khóc, sẽ tẩn em chết đấy."
Tống Nhiễm cắn chặt môi, đâm sâu thịt ở trong lòng bàn tay.
_______________________________
Nhà Trương Lâm ở tầng mười tám.
Đến cửa, đột nhiên lại nhét chìa khóa vào tay Tống Nhiễm: "Cái đó... Chỉ chị đi vào thôi, trong nhà có một người là Lục ca, cậu ấy không cho em nói cho chị, nếu biết là em tìm đến chị, sẽ tẩn chết em!"
Trương Lâm nghĩ đến nắm tay của Lục Mộ Trầm, trong nháy mắt bị giật mình: "Chị dâu, em đi trước đây!"
Nói xong, xoay người chạy vào cửa thang máy.
Hai mắt Tống Nhiễm còn hồng, trong lòng khó chịu.
Đi đến trước cửa nhà Trương Lâm, do dự một lát, mới cắm chìa khóa vào ổ.
Cửa phòng mở ra, bên trong trống rỗng.
Bên phòng khách có một phòng ngủ cửa đang đóng.
Tống Nhiễm đóng cửa lại, đi đến.
Giơ tay, muốn đẩy cửa.
Dùng sức, cửa phòng lại khóa từ bên trong.
Trong phòng, Lục Mộ Trầm đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng Trương Lâm đã về.
"Đến đây." Anh từ trên giường đi xuống, xỏ dép lê, đi đến cửa.
Tống Nhiễm nghe thấy tiếng Lục Mộ Trầm, bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, cô lập tức chớp chớp mắt, đem nước mắt nghẹn trở về.
Lục Mộ Trầm mở cửa ra: "Cậu..."
Lời nói chưa nói hết, liền ngây người.
Anh ngơ ngác nhìn Tống Nhiễm đứng trước mặt mình, yết hầu bỗng nhiên giống như bị cái gì đó ngăn chặn, không thể nói được.
Khóe mắt phải có vết thương, khóe miệng lại có vết bầm màu xanh lá, bộ dáng cực kì chật vật.
Vốn dĩ Tống Nhiễm không muốn khóc trước mặt Lục Mộ Trầm, nhưng trong nháy mắt thấy anh, nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống.
Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm khóc, sợ đến nỗi hoảng hốt, lập tức đi lên phía trước một bước, ôm chặt Tống Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, đừng khóc, đừng khóc mà, anh không có việc gì..."
Tống Nhiễm được anh ôm chặt, đầu chôn vào trong ngực Lục Mộ Trầm, nước mắt từng giọt từng giọt mà rơi, trong phút chốc liền làm ướt áo Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng vỗ đầu cô: "Nhiễm Nhiễm ngoan nào, đừng khóc, anh thật sự không có việc gì."
Tống Nhiễm vừa khóc, tâm Lục Mộ Trầm như bị thắt lại.
Tống Nhiễm ôm anh càng chặt, hít hít mũi, trầm mặc một lát, mới nghẹn ngào nói: "Trương Lâm đã nói cho em."
"Ừ, anh biết." Tống Nhiễm đột nhiên xuất hiện ở đây, không cần nghĩ, cũng biết là Trương Lâm nói cho cô biết.
Tống Nhiễm nhấp nhấp môi, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mà nhìn Lục Mộ Trầm. Tầm mắt dừng ở vết thương bên khóe miệng khóe mắt anh, cô run rẩy, nâng tay, cô muốn sờ anh, rồi lại sợ làm anh đau, ngón tay chạm nhẹ vào vết thương khóe miệng anh, nghẹn ngào hỏi: "Rất đau sao?"
Lục Mộ Trầm cầm tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô một cái, ánh mắt anh thật sâu mà nhìn cô, ôn nhu nói: "Không đau."
Tống Nhiễm ngưng nước mắt, cắn môi trừng anh: "Lừa người!"
Lục Mộ Trầm nhìn biểu cảm vừa đau lòng lại phảng phất tức giận Tống Nhiễm, không nhịn được nở nụ cười, anh duỗi tay lần nữa ôm cô vào trong lòng, cằm để lên vai cô, thấp giọng mà nói: "Thật sự không đau, chỉ là một vết thương bé tí mà thôi."
"Anh còn biết có vết thương? Trương Lâm bảo anh đi bệnh viện, sao anh lại không đi?" Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, tầm mắt lại dừng trước vết thương bên khóe mắt Lục Mộ Trầm, ấn đường nhăn lại: "Cũng không biết có thể để lại sẹo hay không nữa."
Khóe miệng Lục Mộ Trầm hơi cong lên, nhìn cô hỏi: "Nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ?"
"Có sẹo thì sẽ xấu liền không cần anh nữa!" Tống Nhiễm thở phì phì mà đáp.
Lục Mộ Trầm biết cô nói đùa, không nhịn được cười rộ lên, lại ôm Tống Nhiễm, thấp giọng ôn nhu dỗ dành: "Đừng không cần anh mà, khẳng định sẽ không có sẹo, anh bảo đảm đấy."
Tống Nhiễm ngước mắt nhìn anh, nhấp môi hỏi: "Trừ vết thương trên mặt, còn bị thương chỗ nào trên người không?"
Lục Mộ Trầm lắc đầu: "Không có?"
Vẻ mặt Tống Nhiễm hoài nghi: "Thật sao?"
"Thật."
"Em không tin." Trên mặt còn bị thương, cô không tin trên người anh không bị thương.
Tống Nhiễm nói xong, liền trực tiếp đẩy anh vào phòng, ấn anh ngồi lên giường, nói: "Cởi áo ra, cho em kiểm tra một chút."
_______________________________________
Tác giả có lời muốn nói: /(ㄒoㄒ)/~~ có điểm đoản, trước phát đi, chờ lát nữa hẳn là còn có một chương.