Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Kẹo Mạch Nha
Nhiễm Nhiễm có câu nói rất đúng, liền tính muốn nuôi cô, cũng không có khả năng lấy tiền của bố mẹ mà nuôi cô.
Vì thế, sáng sớm vào cuối tuần, Lục Mộ Trầm gọi điện thoại cho Trương Lâm, hẹn cậu ở võ quán gặp mặt.
Khó có được cuối tuần, Trương Lâm còn nằm trong ổ chăn, vừa nghe Lục Mộ Trầm muốn cậu rời giường đi võ quán, lập tức oa oa kêu to: "Ca a, bây giờ mới giờ chứ mấy, xin đại nhân thương xót, để tiểu nhân ngủ thêm một lát!"
Lục Mộ Trầm căn bản không nghe cậu nói, từ trên giường đi xuống, vừa đi đến phòng tắm vừa nói: "Cậu đến nhanh lên, một giờ sau tớ đến."
Nói xong, liền cúp máy.
Sự việc của Nhiễm Nhiễm đè ở trong lòng Lục Mộ Trầm, cảm thấy rất khó chịu. Bây giờ anh muốn kiếm ít tiền, sau đó Nhiễm Nhiễm không cần vất vả như vậy nữa.
Lục Mộ Trầm rửa mặt chuẩn bị xong rất nhanh, mười phút đã chuẩn bị xong, tùy ý khoác balo lên vai phải, đi xuống dưới tầng.
Dưới tầng, mẹ Lục bởi vì muốn đi làm, đang ăn cơm, thấy con trai đi xuống, nhất thời trố mắt, hỏi: "Sao mới sáng sớm như vậy con đã dậy rồi? Hôm nay là cuối tuần mà."
Lục Mộ Trầm "ừm" một tiếng, nói: "Con có chút việc đang vội."
Nói xong, đã đi xuống dưới tầng.
Mẹ Lục từ ghế trên đứng lên, nói với Lục Mộ Trầm: "Ăn một chút gì rồi hẵng đi, để mẹ lấy bát đũa cho."
Lục Mộ Trầm gật đầu, đi vào phòng ăn.
Rất nhanh mẹ Lục cầm bát đũa đi vào, vừa múc cháo cho con trai, vừa hỏi anh: "Con muốn gặp Nhiễm Nhiễm à? Hôm nay càng ngày càng nóng, nếu con hẹn hò với Nhiễm Nhiễm, thì dẫn về nhà, đừng ăn ở bên ngoài."
"Con biết rồi mẹ."
Mẹ Lục múc xong cháo đưa cho Lục Mộ Trầm, lại nói: "Sủi cảo tôm thủy tinh này ăn cũng được, con ăn nhiều một chút."
Lục Mộ Trầm gật đầu, thuận tay gắp sủi cảo tôm.
Mẹ Lục đã ăn xong, lau miệng, từ ghế trên đứng lên, nói: "Con chờ mẹ chút, mẹ có một thứ cho con."
Nói, liền đi lên tầng.
Chưa đầy một lát, liền trở lại, trong tay có một ít tiền. ()
() Thực ra nguyên văn là "trong tay nhiều nhất một trương □□" edit đến đoạn này nhìn mà muốn khóc luôn T_T
Đi đến bàn ăn, để tiền trước mặt Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm ngẩn người, ngẩng đầu: "Mẹ, con có tiền."
"Mẹ biết con có tiền, tiền này không phải cho con đâu, là cho Nhiễm Nhiễm."
Lại nói: "Một năm tiền thuốc men của bố con bé cũng không ít, không chừng con bé làm rất nhiều công việc, tiền này con đưa cho con bé, mẹ đưa cho con bé, sợ con bé không cầm."
Mẹ Lục cũng là hao tổn tâm huyết, nhưng Lục Mộ Trầm lại lắc đầu, đẩy tiền trở về, nói: "Nhiễm Nhiễm sẽ không muốn."
Lúc trước anh chỉ lấy tiền đưa cho cô gọi xe,cô đã kháng cự như vậy, huống chi là trực tiếp đưa cho cô ít tiền.
Mẹ Lục nghe vậy, nhíu nhíu mày, nói: "Con còn chưa đưa đâu, sao biết Nhiễm Nhiễm sẽ không muốn?"
Lục Mộ Trầm cúi đầu ăn gì đó, nghe vậy, cũng không ngẩng đầu, chỉ là thấp giọng nói câu: "Nhiễm Nhiễm nói qua, hi vọng con tôn trọng nàng.cô ấy."
Mẹ Lục sửng sốt, lập tức suy nghĩ lại cẩn thận, không khỏi lại có chút chua xót, cảm khái thở dài: "Thật là đứa bé tốt có thể tự mình cố gắng."
___________________________________
Lục Mộ Trầm ăn xong bữa sáng, đi ra cửa một khắc cũng không ngừng.
Mẹ Lục chỉ cho rằng anh đi tìm Nhiễm Nhiễm, cũng không hỏi nhiều.
Lục Mộ Trầm kêu taxi đi võ quán, lúc đến, đúng lúc Trương Lâm cũng từ một chiếc trên xe khác đi xuống.
Thấy Lục Mộ Trầm, lập tức kêu to: "Ca của em! Mới sáng sớm anh gọi em đến đây làm gì hả?!"
Lục Mộ Trầm nghiêng đầu nhìn về phía cậu, trên mặt không có cảm xúc gì.
Trương Lâm đi đến, vẻ mặt bất đắc dĩ mà gãi gãi đầu: "Còn không phải là chuyện thi đấu sao, trong điện thoại tớ cũng có thể nói rõ ràng cho cậu mà."
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cậu một cái, sau đó mới nói: "Tớ mang theo quần áo, đợi chút nữa luyện tập cùng tớ một chút."
Nói xong, liền dẫn đầu đi vào bên trong.
Trương Lâm trợn mắt há hốc mồm: "Giời ạ, lão tử không muốn luyện a!"
_______________________________________
"Tớ nói, lần trước lúc hỏi cậu có muốn dự thi hay không, không phải cậu nói không có hứng thú sao? Sao đột nhiên lại muốn tham gia."
Lúc đi vào phòng thay đồ, Trương Lâm không nhịn được hỏi Lục Mộ Trầm.
Trong lòng cậu buồn bực thật sự, con hàng này luôn luôn đối với thi đấu không có hứng thú, chắc không có khả năng là vì tiền thưởng đâu nhỉ?
Nhưng lại nghĩ đến việc ngày đó Lục Mộ Trầm hỏi cậu được giải nhất có bao nhiêu tiền, cảm giác thật đúng là hướng về phía tiền thưởng mà đến.
Nghĩ xong, vẻ mặt Trương Lâm khó có thể tin mà nhìn Lục Mộ Trầm, hỏi: "Ca, cậu sẽ không phải là vì năm vạn tiền thưởng đấy chứ."
Lục Mộ Trầm ghé mắt qua liếc cậu một cái, mặt không biểu cảm mà trả lời cậu một câu: "Không được sao?"
"Trời ơi ——" Bỗng dưng Trương Lâm trợn tròn hai mắt, mặt đầy khiếp sợ: "Nhà cậu có tiền như vậy, cậu còn hiếm lạ về tiền thưởng sao?"
Lục Mộ Trầm "ừ" một tiếng, đẩy cửa đi vào phòng thay đồ.
Từ balo lấy võ phục Taekwondo ra, sau đó cởi áo thun ra, động tác nhanh chóng.
Đường cong hoàn mỹ cơ bắp phát triển lộ ra trước mắt, Trương Lâm ở một chỗ khác lấy quần áo, ngẩng đầu lên thì thấy, vẻ mặt hâm mộ mà cảm thán: "Ngày thường cậu vận động nhiều lắm không đấy? Dáng người sao tốt như vậy?"
Lục Mộ Trầm thích chạy đêm, trong nhà còn có phòng tập thể thao, việc học gấp, nhưng một vòng ít nhất cũng rèn luyện bốn năm lần. (?)
Lục Mộ Trầm không trả lời cậu, nhanh chóng cầm quần áo thay, vừa thay vừa hỏi: "Báo danh là trực tiếp báo trên mạng sao?"
"Không phải, muốn đi thì phải đến nơi báo danh."
"Khi nào?"
"Thời gian báo danh vẫn còn lâu, tháng sau, đã nghỉ hè."
Lục Mộ Trầm nghe vậy, ấn đường chau lại: "Lâu như vậy? Khi nào thi đấu?"
Bây giờ hận không phải là ngày mai thi đấu, thì ngày kia có thể cầm được tiền.
Trương Lâm trả lời: "Cũng là nghỉ hè, giữa tháng ."
Lục Mộ Trầm: "..."
Trương Lâm kì quái nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Cậu định làm gì? Cần tiền gấp như vậy à? Nếu muốn nói, có thể mượn bố mẹ cậu một ít."
Lục Mộ Trầm không trả lời. Nói chung là không thể nói cho cậu, bởi vì anh muốn nuôi vợ, cho nên không thể dùng tiền của bố mẹ. Đừng nói là Nhiễm Nhiễm không chấp nhận, chính anh cũng không muốn.
_________________________________________________
Lục Mộ Trầm thay xong áo, chuẩn bị thay quần.
Tay đang chuẩn bị cởi dây lưng, lại bỗng nhiên phát hiện có điểm không thích hợp.
Mày anh nhăn lại, vừa nhấc đầu, quả nhiên thấy Trương Lâm không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh.
Sắc mặt Lục Mộ Trầm trong nháy mắt âm trầm, đen mặt, ngữ khí không vui: "Trương Lâm, có phải cậu có tật xấu đúng không?"
Trương Lâm bị Lục Mộ Trầm đuổi ra ngoài ra khỏi phòng thay đồ.
Chân trước cậu vừa mới đi ra, chân sau cửa phòng liền "phanh" một tiếng đóng lại.
Trương Lâm xấu hổ sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói thầm: "Nhìn một cái cũng có chết đâu——"
Vô thức nhìn xuống phía dưới của mình, nhìn một cái, nhớ tới lần trước nhìn thấy lúc Lục Mộ Trầm tắm rửa đi ra, trong lòng tức giận bất bình: Người anh em lớn lên như thế nào?
Người so với người, thật sự bị chọc tức đến hộc máu.
(̣ Edit đoạn này cười gần chết)
________________________________
Lục Mộ Trầm thay quần áo xong đi ra tới, luyện tập cùng Trương Lâm mấy giờ, cuối cùng Trương Lâm thật sự là bị đánh cũng không động, người đầy mồ hôi, trực tiếp nằm liệt trên mặt đất: "Không được... Tớ không được,cậu tìm người khác luyện cùng cậu đi."
Lục Mộ Trầm ngẩng đầu mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường, đã giờ phút trưa.
Anh đi đến một bên nghỉ ngơi, dựa lưng vào tường, đơn đầu gối khúc (?), ngồi dưới đất.
Trên mặt, trên người đầy mồ hôi, từng giọt giọt rơi xuống đất.
Anh tùy tiện lấy tay lau mặt, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tống Nhiễm.
Đầu bên kia, Tống Nhiễm đang phát tờ rơi trên đường.
Hơn giờ trưa, đã rất nóng.
Cô hóa trang thành một con Pikachu cả người không được hưởng một chút gió.
Lúc điện thoại ở trong túi rung, cô vụng về từng bước một đi đến ven đường, lúc bỏ đầu con Pikachu xuống, trên mặt tất cả đều là mồ hôi, tóc mái trên trán ướt dầm dề dính trên mặt.
Cô nóng không chịu được, lấy tay đưa tóc mái sang bên cạnh, không hề có hình tượng.
Thấy Lục Mộ Trầm điện đến, cô lập tức bắt máy, vui vẻ kêu: "Lục ca ca ——" vẻ mặt đầy ý cười, trong giọng nói cũng nghe không ra nửa phần mệt mỏi.
Lục Mộ Trầm vừa nghe thấy giọng nói của Tống Nhiễm, khóe miệng vô thức cong lên, giọng nói thấp thấp, ôn nhu hỏi cô: "Ở chỗ nào đấy?"
Tống Nhiễm đứng dưới một cái cây ở ven đường, nghe thấy Lục Mộ Trầm hỏi cô, vô thức cúi đầu mắt nhìn lại mình.
Cơ thể gầy gò mặc một bộ thú nhồi bông hoạt hình thật to, vụng về lại buồn cười.
Cô chớp chớp mắt, sau đó nói: "Đang đi dạo phố cùng với Lưu Linh."
Lục Mộ Trầm lại hỏi: "Đi dạo phố ở đâu? Ăn cơm chưa?"
"A, chưa có đâu, anh ăn rồi sao?" Tống Nhiễm hỏi.
Lục Mộ Trầm trả lời: "Anh cũng chưa, em đưa anh địa chỉ của em, anh đến đấy mời hai người ăn cơm."
Tống Nhiễm vừa nghe, bị dọa đến sốc, theo bản năng mà kêu lên: "Không cần không cần!"
Tống Nhiễm phản ứng có chút lớn, Lục Mộ Trầm ngốc vài giây, sau đó mới hỏi: "Làm sao vậy?"
Tống Nhiễm cũng biết chính mình có điểm quá kích động, vội hoà giải, nói: "Em... Em cùng Lưu Linh đi dạo phố, anh một đứa con trai chạy đến xem náo nhiệt cái gì, Lưu Linh người ta sẽ xấu hổ đấy."
Đầu bên kia, Lục Mộ Trầm ngẫm lại thấy cũng đúng, vì thế hỏi: "Vậy tối nay hai chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, quảng trường Thời Đại có một nhà hàng cay Tứ Xuyên mới khai trương, hương vị cũng không tệ lắm."
Buổi chiều Tống Nhiễm phải đi tiệm trà sữa, buổi tối thì phải đi quán bar, thật sự là không rảnh.
Nhỏ giọng nói: "Buổi tối... Buổi tối cũng không có thời gian."
Lục Mộ Trầm nhíu mày: "Buổi tối em cũng có việc hả?"
Tống Nhiễm: "Ừ, sinh nhật của cô em,em phải mang bố đến đấy ăn cơm."
Tống Nhiễm không dám nói với Lục Mộ Trầm việc cô hát ở quán bar, sợ anh lo lắng.
Lục Mộ Trầm nghe vậy, trầm mặc một lát, sau đó thử thăm dò hỏi một câu: "Anh có thể cùng hai người đi đến đó được không?"
Dù sao bố Tống đã công nhận anh, gặp mặt thân thích, cũng được nhỉ?
Lục Mộ Trầm còn đang mong chờ, giọng của Tống Nhiễm truyền đến, ngữ khí có chút khó xử: "Không được đâu... Chờ sau này... Sau này có cơ hội em sẽ mang anh đến gặp mặt thân thích nhà em, được không?"
Lục Mộ Trầm trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng mở miệng, nói: "Được, vậy ngày mai gặp." Tống Nhiễm không mang anh theo, anh cũng không có cách nào, cũng không thể buộc cô dẫn anh đi theo?
Tống Nhiễm lập tức cười rộ lên, giọng nói ngọt ngào: "Được nha, ngày mai gặp lại, Lục ca ca."
_______________________________________
Lúc Lục Mộ Trầm nói chuyện với Tống Nhiễm, giọng nói cực kì ôn nhu, giống như bị thay đổi thành người khác vậy.
Trương Lâm ở bên cạnh cũng cực kì khiếp sợ, thấy anh cúp điện thoại, liền đi lên một bước, mặt đầy tò mò hỏi: "Bạn gái cậu à?"
Lục Mộ Trầm liếc cậu một cái, cũng không lừa cậu, gật đầu: "Đúng vậy."
Trương Lâm càng khiếp sợ, hai mắt trợn tròn: "Fck, chuyện lớn như vậy sao không nghe cậu nói qua chứ?! Quen nhau bao lâu rồi?"
Lục Mộ Trầm trả lời cậu: "Được một thời gian khá dài."
"Trời ơi, tớ nhớ rõ cậu không thích con gái mà!"
Lục Mộ Trầm mặt không biểu cảm liếc cậu một cái: "Tớ không thích con gái, chẳng lẽ thích con trai?"
Trương lâm: "..."
Đi từ võ quán ra, Lục Mộ Trầm thuận đường mời Trương Lâm ăn cơm, hai người vẫy taxi đi đến quảng trường Thời Đại.
Dọc theo đường đi, lòng hiếu kì của Trương Lâm quả thực muốn nổ mạnh, không ngừng hỏi Lục Mộ Trầm: "Bạn gái cậu lớn lên có xinh không? Học cùng trường với cậu à? Là cậu theo đuổi cô ấy, hay là cô ấy theo đuổi cậu?"
Nhắc đến Tống Nhiễm, Lục Mộ Trầm liền phá lệ có nhẫn nại: "Rất xinh đẹp, tớ theo đuổi cô ấy."
Trương Lâm càng khiếp sợ: "Trời ơi, có thể làm cậu chủ động theo đuổi con gái, chắc giống tiên nữ lắm hả?"
Lục Mộ Trầm nghĩ đến Tống Nhiễm lộ ra gương mặt tươi cười đối với người bên ngoài (?), vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: "So với tiên nữ còn xinh đẹp hơn.
Ở trong lòng Lục Mộ Trầm, so với ai cũng kém Nhiễm Nhiễm nhà mình, tiên nữ cũng kém hơn.
________________________________________________
Xe ngừng trước lối vào quảng trường Thời Đại. Nhà ăn ở thương trường () Thế Giới Mới, muốn đến còn phải đi bộ gần km.
() Thương trường: Chỗ tụ tập một hay nhiều cửa hàng buôn bán.
Lục Mộ Trầm cùng Trương Lâm đi song song với nhau, Trương Lâm vẫn luôn ồn ào muốn gặp chị dâu.
Lục Mộ Trầm "ừ" một tiếng, nói: "Bao giờ có dịp, mời mọi người tụ tập đông đủ, tớ chính thức giới thiệu cho mọi người quen."
Anh thích, nghĩ là cô gái sống chung cả đời, trừ giới thiệu cô với bố mẹ mình, cũng muốn giới thiệu cô với người thân bạn bè. Anh muốn cho cô hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống của mình.
______________________________________
Trước cửa thương trường Thế Giới Mới.
Tống Nhiễm còn đang phát tờ rơi, một bạn nhỏ nhìn bộ thú nhồi bông hoạt hình trên người cô rất thích, kéo tay cô, muốn chụp ảnh với cô.
Đương nhiên Tống Nhiễm ai đến cũng không cự tuyệt, ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy vai bạn nhỏ, tách một cái chụp một tấm.
Chụp xong, bạn nhỏ nắm tay mẹ, vui vẻ đi.
Tống Nhiễm ngồi xổm trên mặt đất, nhìn bạn nhỏ được mẹ dắt tay rất chặt, trong lòng có chút hâm mộ.
Nhưng cũng chỉ là có một chút hâm mộ mà thôi. Cô bây giờ, ngay cả người phụ nữ kia trông như thế nào cũng không nhớ rõ.
Tống Nhiễm ngồi xổm trên mặt đất một lát, người đi đường đến đến lui lui rất nhiều.
Nghĩ đến mình còn công việc, bỗng nhiên cô đứng dậy, vội từ mặt đất đứng lên.
Mặt trời rất to, phơi đến nỗi làm người ta hoa mắt chóng mặt. Tống Nhiễm lại vừa mới ngồi xổm trên mặt đất một lát, bỗng nhiên cùng nhau (?), chỉ cảm thấy đầu một trận choáng váng, suýt nữa ngã.
Sau đó cơ thể hơi ngả ra sau, đụng phải người đằng sau.
"A! Thật xin lỗi!" Tống Nhiễm phản xạ có điều kiện, lập tức xin lỗi: "Ngại quá, tôi không..."
Mấy chữ "không cố ý" còn chưa kịp nói ra, cả người Tống Nhiễm cứng đờ đứng tại chỗ.
Trong đầu cô lập tức trống rỗng, chỉ có một giọng nói không ngừng kêu: Vì sao... Vì sao Lục Mộ Trầm cũng ở đây?!!
Lục Mộ Trầm vừa mới bị đụng vào, vốn dĩ cũng không có để ở trong lòng, nhưng mà khi nghe giọng nói quen thuộc vang lên, cả người anh chấn động, hai tay vô thức nắm chặt, ánh mắt thật sâu mà nhìn người thú bông trước mặt.
Tống Nhiễm không muốn cho Lục Mộ Trầm nhìn thấy bộ dáng chật vật này của mình, theo bản năng muốn chạy.
Nào biết còn chưa kịp xoay người, tay đã bị Lục Mộ Trầm cầm.
Cô ngẩn ra, ngẩng đầu lên, trong lòng có chút hoảng loạn.
Lục Mộ Trầm đi đến trước mặt cô một bước, giây tiếp theo, liền duỗi tay, lấy đầu thú nhồi bông hoạt hình xuống.
Dưới cái đầu hoạt hình, Tống Nhiễm mặt đầy mồ hôi, tóc ướt đẫm, toàn bộ bị ướt, khí nóng làm cho khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn bị hun đến đỏ hồng.
Lục Mộ Trầm nhìn cô, bỗng dưng trái tim một trận đau đớn, yết hầu giống như bị một nắm cát lấp kín.
Anh duỗi tay sờ sờ mặt cô, mặt đầy đau lòng, giọng nói cũng khàn đến lợi hại: "Không phải em nói, đang đi dạo phố sao?"
Tống Nhiễm nhấp nhấp môi, ngẩng đầu nhìn anh, có chút sợ hãi, nhỏ giọng xin lỗi: "Thật xin lỗi..."
Lục Mộ Trầm lắc đầu, duỗi tay giúp cô lau mồ hôi trên trán, đau lòng đến nỗi giống như trái tim rất nhanh sẽ nổ mạnh, thấp giọng hỏi: "Còn bao lâu nữa thì tan làm."
Tống Nhiễm nhỏ giọng nói: "Còn nửa giờ nữa..."
Lục Mộ Trầm gật gật đầu, quay đầu lại, liền nói vơi Trương Lâm phía sau đã hoàn toàn khiếp sợ: "Khả năng hôm nay không thể mời cậu ăn cơm rồi, tớ phải giúp vợ tớ () làm việc."
() Nguyên văn là " ta tức phụ nhi " dịch sát gốc thành " con dâu tớ", nên tớ đã edit thành " vợ tớ "
Lời này của Lục Mộ Trầm vừa nói ra, cả người Tống Nhiễm chấn động, vô thức mà lắc đầu: "Lục Mộ Trầm, anh..."
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cô, tay phải ôn nhu sờ sờ đầu cô: "Ngoan, cởi quần áo ra, cho anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Có Lục ca ca đảm đương, thích (^__^).
Ngày hôm qua bò xong trường thành, thật sự mệt nằm liệt ( khóc chít chít), sau đó tối hôm qua liền không gõ chữ, hôm nay đổi mới chậm điểm, đại gia lý giải hạ nga, sau đó hôm nay hẳn là còn có canh một, buổi chiều bốn điểm đại gia tới xoát một chút đi ~~ ân, ta hiện tại trước ra cửa ăn cơm ha, sờ sờ đại gia, đợi lâu ~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đã xong, tiến đọ mỗi ngày một chương làm tớ mệt muốn chết. Các cậu nhớ cho tớ sao để ủng hộ nhé, chúc các cậu đọc truyện vui vẻ!!!
Sủi cảo tôm thủy tinh
Đây là một trong những tấm Lisa chụp cho Jisoo đấy, mỹ nhân dưới làn nước.