Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Kẹo Mạch Nha
Lục Mộ Trầm hẹn Tống Nhiễm giờ sáng đến đón cô.
Vì thế giờ sáng, Tống Nhiễm liền rời giường, vệ sinh cá nhân, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho bố.
Lúc bố ăn sáng, cô liền chạy về phòng, bắt đầu trang điểm.
Quần áo của cô trong không nhiều lắm, nhưng thắng ở chỗ mắt thẩm mĩ không tồi, mỗi bộ quần áo đẹp.
Ngày thường Tống Nhiễm mặc quần áo không phải phiền não, nhưng mà hôm nay lại thật sự phát sầu, mấy bộ quần áo cứ đổi tới lui, vì thế cuối cùng... Đau đầu rối rắm.
Cô ngồi trên mép giường, một tay cầm chiếc váy màu hồng nhạt, một tay cầm áo thun quần jean.
Đến tột cùng nên mặc váy trông dịu dàng một chút, hay là nên mặc áo thun quần thoải mái đây?
Tống Nhiễm rối rắm nửa ngày, không rối rắm ra cái nguyên cớ, dứt khoát mặc cả hai bộ, sau đó chụp mỗi bộ một tấm, gửi cho Lục Mộ Trầm.
Đầu bên kia, lúc Tống Nhiễm gửi tin nhắn, Lục Mộ Trầm còn chưa rời giường,rèm trong phòng kéo lại, trong nhà một mảng đen như mực.
Nghe thấy điện thoại đầu giường vang lên hai tiếng "tinh tinh", mắt anh cũng chưa mở, tay sờ đến điện thoại trên đầu giường, cầm trong tay.
Anh không có lập tức mở mắt, mà nhắm lại một chút, sau đó duỗi tay bật đèn ở đầu giường.
Đèn đầu giường màu vàng.
Đèn vừa bật, trong nháy mắt nhà sáng lên.
Lục Mộ Trầm xoa xoa ấn đường, chờ thích ứng ánh sáng, mới chậm rãi mở mắt.
Sau đó, từ trên giường ngồi dậy, mở điện thoại.
Trượt xuống Thanh Nhiệm Vụ, liền thấy thông báo Tống Nhiễm gửi ảnh tới WeChat.
Ảnh đại diện WeChat của Tống Nhiễm WeChat rất đặc biệt, là chính cô lấy bút viết ba chữ to "xông lên" (), mỗi lần Lục Mộ Trầm nhìn thấy ảnh đại diện của cô, liền không nhịn được cười. Chỉ là qua ảnh đại diện có thể cảm thấy được cô sống tích cực cỡ nào.
() Xông lên: 猛冲
Mắt Lục Mộ Trầm nhìn ảnh đại diện của Tống Nhiễm, hơi hơi câu môi dưới, sau đó liền nhấn vào khung chat.
Khung chat, phía dưới hai tấm ảnh, Tống Nhiễm hỏi anh: "Bộ nào mặc đẹp?"
Lục Mộ Trầm nhấn vào hai tấm ảnh nhìn một chút.
Một tấm ảnh, là mặc váy màu hồng nhạt.
Một tấm khác, là mặc áo thun màu trắng cùng quần jean màu lam nhạt.
Lục Mộ Trầm nhìn ảnh, ánh mắt ôn nhu, trả lời cô: "Đều đẹp."
Cái gọi là tình nhân trong mắt Tây Thi, ở trong mắt Lục Mộ Trầm, bộ dáng gì của Tống Nhiễm đều đẹp. Huống chi, Tống Nhiễm cũng thật sự xinh đẹp.
Nào biết mới vừa gửi, Tống Nhiễm lập tức nhắn lại: "Không cho nói đều đẹp, cần thiết chọn một cái!"
Cách màn hình, đều có thể tưởng tượng ra Tống Nhiễm banh khuôn mặt nhỏ, biểu cảm muốn anh nghiêm túc chọn.
Lục Mộ Trầm buồn cười, suy nghĩ, nhắn lại cho cô: "Vậy váy đi."
Giây tiếp theo, Tống Nhiễm: "Tốt!"
Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ cười cười, tắt điện thoại, một lần nữa để lại trên tủ đầu giường.
Từ ngày nói với Tống Nhiễm muốn mang cô về nhà, một tuần này cô có chút mẫn cảm, không có việc gì liền hỏi anh có phải anh thật sự muốn dẫn cô về nhà, bố mẹ có thể không thích cô hay không, linh tinh đủ thứ...
Biết Tống Nhiễm lâu như vậy, trước nay chưa từng thấy qua bộ dáng sầu lo như vậy của cô.
Nhưng vấn đề là, nếu anh dám mang cô về, tự nhiên sẽ không làm cho cô không được tự nhiên.
Nha đầu này, sao lại không tin anh như vậy chứ?
Lục Mộ Trầm cũng rất bất đắc dĩ.
Nói với Tống Nhiễm là giờ sẽ đi đón cô, Lục Mộ Trầm nhìn thời gian, giờ rưỡi, vì thế từ trên giường xuống dưới, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
_____________________________________
Bên kia, Tống Nhiễm đổi quần áo, làm tóc, từ trong phòng đi ra.
Phòng khách, bố Tống còn đang ăn bữa sáng, thấy con gái trang điểm, liền hỏi cô: "Con định đi đâu à?"
Tống Nhiễm cười trả lời: "Con muốn đi chơi với bạn học ạ."
"Thế à? Đi nhà ai vậy?" Bố Tống thuận miệng hỏi một câu.
Tống Nhiễm nói: "Có nói bố cũng không biết."
"Nam sinh hay là nữ sinh?" Bố Tống lại hỏi.
"Nữ sinh."
Tống Nhiễm chưa nói cho bố việc mình đang yêu đương, chủ yếu là cô sợ bố không cho phép, không dám nói.
Bố Tống nghe vậy, gật gật đầu: "Vậy được, con đi chơi đi, đừng đi quá muộn, về nhà sớm một chút."
"Con biết rồi bố." Tống Nhiễm vừa trả lời, vừa đi đến cửa.
Bố Tống lại ở phía sau không ngừng dặn dò, nói: "Con đến nhà bạn học, ngàn vạn phải có lễ phép, không cần cho người ta thêm phiền toái, biết không?"
"Con biết, bố." Tống Nhiễm đáp lời, khom người đổi giày.
Sau khi đổi giày, Tống Nhiễm lại quay đầu lại nói với bố: "Bố, thức ăn buổi trưa và buổi tối con đều làm rồi, chờ chút nữa bỗ đói bụng đặt vào lò vi sóng đun nóng một chút rồi ăn."
"Ừ, bố biết rồi, con đi đi."
"Tống Nhiễm gật gật đầu, "vâng" một tiếng, nói: "Con đi ra cửa, bố."
"Được rồi, con đi đi."
_____________________________________
Tống Nhiễm từ trong nhà đi ra, trực tiếp đi đến hướng tiểu khu Di Thúy ().
() Thực ra tớ cũng không biết Di Thúy là tên của tiểu khu hay là từ Hán Việt nào đấy nên tạm thời dịch như vậy, ai biết thì chỉ tớ nguyên văn cũng là "di thúy" cảm ơn trước nhé.
Bởi vì lúc trước không nói cho Lục Mộ Trầm biết cụ thể nhà cô ở chỗ nào, vì thế liền gặp mặt ở trước cửa tiểu khu Di Thúy.
Hẹn là giờ, giờ phút Tống Nhiễm đã đến.
Chân trước cô vừa đến, chờ chưa đến nửa phút, liền thấy Lục Mộ Trầm từ một chiếc xe bước xuống.
Chú Lý xin nghỉ về quê, anh ngồi trên xe đến.
Tống Nhiễm vừa thấy chân Lục Mộ Trầm chạm đất, lập tức chạy đến bên anh.
Hai tay mở ra, ôm anh một cái.
Hai người ôm nhau, tâm trạng Lục Mộ Trầm rất tốt, mặt đầy ý cười thật sâu.
Anh cúi đầu, nhìn Tống Nhiễm vừa mới ép tóc dài thẳng, duỗi tay sờ một chút, hỏi: "Sao em lại đi ép tóc thẳng vậy?"
Tống Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, mắt chớp chớp, nói: "Không phải anh muốn em gặp bố mẹ anh sao, em sợ bố mẹ anh không thích."
Lục Mộ Trầm sờ sờ đầu cô, mặt đầy sủng nịnh nhìn cô: "Em suy nghĩ nhiều rồi, bố mẹ anh sẽ không để ý."
"Đúng không đấy?" Tống Nhiễm không quá tin tưởng mà liếc anh một cái, đối với mấy lời này của Lục Mộ Trầm, sau sắc bày tỏ sự hoài nghi của mình.
Chắc là người lớn đều thích nữ sinh ngoan ngoãn một chút?
_____________________________________
Nhà Lục Mộ Trầm cách đường Vũ Yên khoảng phút bên ngoài khu biệt thự.
Nghĩ chút nữa phải gặp bố mẹ của Lục Mộ Trầm,trong lòng Tống Nhiễm rất khẩn trương, dọc đường đi kéo tay Lục Mộ Trầm, không ngừng hỏi anh: "Anh xác định bố mẹ anh sẽ không đuổi em ra ngoài chứ? Em cảm thấy... Nếu không vẫn là thôi đi? Hiện tại thật sự có chút quá sớm, em..."
Lục Mộ Trầm nhìn bộ dáng Tống Nhiễm khẩn trương bất an, không nhịn được cười cười, cầm tay cô.
Lòng bàn tay ấm áp bao lấy tay cô, an ủi nói: "Đừng sợ, bố mẹ anh đều là người rất dễ chung sống."
Tống Nhiễm nhấp nhấp môi, mặt đầy lo lắng nhìn Lục Mộ Trầm: "Nhưng nếu họ không thích em thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không." Lục Mộ Trầm nói như chém đinh chặt sắt ().
() Chém đinh chặt sắt: Nghĩa tương tự như đinh đóng cột.
Tống Nhiễm không quá tin tưởng, hỏi: "Sao anh lại biết?"
Lục Mộ Trầm cười, nắm tay Tống Nhiễm càng chặt: "Em chờ chút nữa sẽ biết."
Xe ngừng ở bên ngoài biệt thự.
Lục Mộ Trầm xuống xe trước, sau đó đứng bên cạnh xe, ngăn trên đầu xe, để tránh lúc Tống Nhiễm xuống xe không cẩn thận bị đụng đầu.
Tống Nhiễm nắm váy đi xuống, lọt vào trong tầm mắt, đầy cây cối hoa cỏ, cùng với đầy nóc nhà của biệt thự cổ.
Khu chỉ có biệt thự, bên trong một nhà cao tầng cũng không có.
Tống Nhiễm ngơ ngẩn nhìn bên trong, không hiểu sao trong lòng hoảng loạn.
Lục Mộ Trầm đi đến, dắt tay cô, nói: "Đi thôi."
"A... Được..." Tống Nhiễm ấp úng gật đầu, đi theo Lục Mộ Trầm, từng bước một đi vào bên trong.
Nhưng mà càng đi trong,trong lòng Tống Nhiễm càng chấn động.
Hoàn cảnh tiểu khu rất tốt, diện tích cây trồng rất lớn, đủ loại hoa cỏ, màu sắc rực rỡ, giống như một mảnh rừng rậm nhỏ, cực kì đẹp.
Một đống một đống biệt thự, khoảng thời gian rất lớn, mỗi nhà mỗi hộ đều có một cái sân riêng.
Nhà Lục Mộ Trầm là nhà số .
Thời điểm đến nơi, Lục Mộ Trầm duỗi tay chỉ, nói: "Nhà anh ở nơi đó."
Tống Nhiễm theo tầm mắt anh nhìn qua, một biệt thự màu trắng.
Trước cửa có một cái sân nhỏ, trong sân đầy ánh mặt trời.
Dưới ánh mặt trời, trồng đầy hoa hoa cỏ cỏ, có rất nhiều loại hoa, đủ mọi màu sắc.
Phòng ở bên, trong viện có một loạt cây, dưới tàng cây có một cái xích đu, theo gió thổi, nhoáng lên rung động.
Ánh mặt trời, sân nhỏ, hoa cỏ cây cối, xích đu...
Nơi ở như vậy, đối với Tống Nhiễm mà nói, quả thực là mộng ảo. Trước kia cô chỉ thấy qua trên TV.
Thật sự, cực kì, cực kì đẹp.
Lại một lần, không chịu khống chế mà cảm nhận được khoảng cách chênh lệch giữa mình và Lục Mộ Trầm.
Tam trạng bỗng nhiên trở nên rất phức tạp, bất an, sợ hãi, hâm mộ, cùng với mất mát.
Tất cả cảm xúc trong khoảnh khắc này đột nhiên xuất hiện, thời điểm đi đến sân, Tống Nhiễm theo bản năng mà nắm chặt tay Lục Mộ Trầm: "Chờ một chút!"
Lục Mộ Trầm dừng chân, cúi đầu nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Tống Nhiễm bất an mà cắn cắn môi, nhìn anh, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Lục Mộ Trầm, em cảm thấy... Nếu không... Nếu không hay là thôi đi? Em còn là cảm thấy quá nhanh..."
Trong mắt Tống Nhiễm có sợ hãi, che dấu không được.
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô, thật lâu sau, trong mắt hiện lên một tia ý cười, anh duỗi tay, nhẹ nhàng nắm cằm cô: "Tống Nhiễm, con dâu xấu sớm hay muộn cũng đều phải gặp bố mẹ chồng, đừng sợ."
"..." Tống Nhiễm vốn đang rất khẩn trương bất an, lời của Lục Mộ Trầm vừa nói ra, lại làm cho cô buồn cười, cô giả vờ tức giận mà trừng anh một cái, buồn cười: "Anh mới là con dâu xấu đấy, đáng ghét."
Lục Mộ Trầm cười sờ sờ đầu cô: "Đi thôi, nàng dâu."
Sau đó, liền nắm tay Tống Nhiễm đi vào sân.
Đứng trước cửa, Lục Mộ Trầm giơ tay nhấn chuông.
"Đến đây!"
Một giọng nữ ôn nhu từ bên trong truyền đến, Tống Nhiễm theo bản năng mà nắm chặt ngón tay, ngẩng đầu, tâm hoảng loạn mà nhìn Lục Mộ Trầm một cái.
Lục Mộ Trầm cong môi dưới, nói cho cô: "Là mẹ anh."
Chỉ cách một cánh cửa.
Ngực Tống Nhiễm căng thẳng, bỗng nhiên, chỉ cảm thấy hô hấp đều dừng lại.
_____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Con dâu xấu? Lục ca sợ là không muốn sống nữa???
Cái kia, hôm nay có điểm tạp văn, càng chậm, này chương không quá phì, đại gia không cần đánh ta, buổi chiều tam điểm còn có a!
Mặt khác, cho đại gia phát cái bao lì xì đền bù một chút, sờ sờ đại!! ~ cái hàng phía trước, cái tùy cơ nga ~ ái các ngươi!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ai Gia cảm thấy dạo này hơi ít sao đấy nhé, mong các ái phi đọc truyện thì sẽ nhớ cho sao. Chúc mọi người ngủ ngon.