Editor: Kẹo Mạch Nha
Tống Nhiễm chỉ muốn thật nhanh chóng hôn Lục Mộ Trầm một chút, môi chạm môi một chút mà thôi, lập tức liền lui.
Tim đập rất nhanh, mặt cũng không tự giác mà nóng lên.
Tống Nhiễm này, ngày thường ngoài miệng trêu trêu chọc chọc tỏ vẻ ta đây rất to gan, nhưng dù sao cũng là con gái, lại chưa nói qua chuyện yêu đương, trừ Lục Mộ Trầm, cũng chưa từng thân mật với người khác, kỳ thật trong nội tâm rất thẹn thùng.
Sau khi chủ động hôn, Tống Nhiễm chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch rất lợi hại, cô theo bản năng muốn rút quân về đội.
Nhưng nào biết vừa mới giật mình, liền phát hiện tay của Lục Mộ để trên eo cô đột nhiên giữ chặt.
Tống Nhiễm nhúc nhích không được, có chút khẩn trương nhìn anh: "Anh... Anh muốn... Làm gì..."
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô, không nói lời nào, cũng không buông tay.
Đôi mắt của anh giống như từ trường hút người, Tống Nhiễm ngơ ngẩn mà nhìn anh, cả người như bị hấp dẫn đi vào trong đó.
Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng trước, dường như xung quanh đã yên tĩnh trở lại.
Qua một lúc lâu, Lục Mộ Trầm thở sâu, tay để trên eo của Tống Nhiễm chậm rãi thả lỏng.
Lực đạo trên eo bỗng nhiên biến mất, Tống Nhiễm cũng phục hồi lại tinh thần, chớp chớp mắt với Lục Mộ Trầm.
Vừa nãy cô còn tưởng rằng Lục Mộ Trầm muốn hôn cô đấy chứ.
Kết quả không có.
Trên mặt cô không nói, trong lòng lại là có chút mất mát.
Sao lại không hôn chứ?
Thực ra vừa nãy Lục Mộ Trầm thật sự muốn hôn, nhưng chung quy vẫn là lý trí chiếm thượng phong. Dù sao cũng là phòng học, mặc dù không có mấy người, nhưng dù sao cũng phải chú ý một chút.
Anh nhìn Tống Nhiễm, duỗi tay sờ sờ đầu cô, nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."
"Được." Tống Nhiễm lên tiếng, khuôn mặt nhỏ khó nén vẻ thất vọng.
Lục Mộ Trầm vừa thấy biểu tình của Tống Nhiễm, liền biết cô suy nghĩ cái gì, bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt lại càng sủng nịnh, xoa xoa đầu cô, sau đó gấp lại bài thi của cô, để trên bàn: "Đi trước ăn cơm, còn bài thi thì sau tiết tự học buổi tối anh sẽ giảng cho em."
"Được nha." Tống Nhiễm gật đầu đáp lời, ngay sau đó lấy hộp cơm buổi sáng Lục Mộ Trầm đưa cho cô từ trong ngăn bàn ra.
Lục Mộ Trầm duỗi tay cầm: "Anh cầm."
Tống Nhiễm thấy anh cầm hộp cơm trong tay, nói: "Không nặng lắm đâu."
"Vậy thì anh cũng nên cầm."
Tống Nhiễm nghe lời này của anh, trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Có một bạn trai vì cô mà suy nghĩ, thật là hạnh phúc quá đi.
__________________________________________
Hai người cùng nhau đi đến căn tin.
Đến căn tin, Lục Mộ Trầm tìm vị trí sạch sẽ, để hộp cơm xuống, nói với Tống Nhiễm: "Em ngồi chỗ này chờ anh, anh đi mua cháo."
"Ừ." Tống Nhiễm cười gật đầu, sau đó liền ngoan ngoãn ngồi xuống, ngẩng đầu, cười khanh khách nhìn Lục Mộ Trầm: "Em chờ anh trở về nha."
Lục Mộ Trầm vừa nhìn thấy Tống Nhiễm cười, vô thức tâm trạng cũng vui lây.
Thật sự từ trước đến nay anh chưa thấy qua nữ sinh nào thích cười như Tống Nhiễm, lúc cười rộ lên đẹp như vậy, làm cho người khác mê muội.
Tâm trạng anh rất vui vẻ, xoay người, đi đến cửa sổ mua cháo.
Căn tin có rất nhiều người, nhưng may là cửa sổ bán cháo cũng không có bao nhiêu người. Lục Mộ Trầm đi đến, mua được ngay.
Trở về, ngồi đối diện với Tống Nhiễm, một người một bát cháo, sau đó lại đi lấy thìa cho cô.
"Cháo gạo kê bí đỏ, em có thích không?" Lục Mộ Trầm hỏi.
Tống Nhiễm cười trả lời anh: "Thích nha, chỉ cần anh mua em đều thích."
Lục Mộ Trầm nâng mắt, nhìn cô, trong mắt không che dấu được ý cười.
Tống Nhiễm cong cong mắt cười với anh, đi sau đó cúi đầu, ngửi ngửi bát cháo gạo kê bí đỏ trước mặt.
Cháo bí đỏ thơm thơm ngọt ngọt, hương vị rất đậm đà.
"Thơm quá." Tống Nhiễm cầm thìa lên, lập tức múc một miếng cho vào trong miệng: "Ưm, ngọt!"
Sau khi ăn, ngẩng đầu lên báo cáo với Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm sủng nịnh nhìn cô, mặt đầy ý cười.
Anh mở hộp cơm ra ra, bên trong là sủi cảo trứng vẫn còn ấm.
Hắn cầm cái dĩa đặt trong hộp cơm, cắm vào một cái sủi cảo trứng, sau đó đưa tới bên miệng Tống Nhiễm: "Nào, há miệng ra, nếm thử tay nghề của mẹ anh."
Tống Nhiễm ngẩn ra, bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Lục Mộ Trầm.
Anh đây là... Muốn đút cho cô ăn hả?
Lục Mộ Trầm thấy nàng phát ngốc, nói: "Thất thần làm cái gì, mau há miệng."
Tống Nhiễm nghe vậy, bây giờ mới phục hồi tinh thần, giây tiếp theo, lập tức mở miệng.
Mặc dù cô đang ăn, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm.
Vừa nãy lúc Lục Mộ Trầm đút cô ăn, chỉ cảm thấy trong lòng lửa đốt, rất nhanh sẽ nổ tung.
Người này sao lại trêu chọc cô như vậy chứ? Thật sự là chưa từng nói qua chuyện yêu đương sao?
Nghĩ xong, vô thức nói ra: "Lục Mộ Trầm." Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
"Hả?" Lục Mộ Trầm ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Mắt Tống Nhiễm cong cong, mặt đầy ý cười, nhỏ giọng hỏi: "Lục Mộ Trầm, thật sự lúc trước anh chưa từng nói qua chuyện yêu đương hả?"
Hỏi vấn đề này làm anh có chút khó chịu, Lục Mộ Trầm nheo mắt, hỏi lại cô: "Em thử nói đi?"
Tống Nhiễm đương nhiên biết không có, vừa nghe, ha ha cười, khóe miệng cong cong, lại hỏi anh: "Vậy sao anh có thể nói chuyện yêu đương?"
Lục Mộ Trầm: "..."
Tầm mắt Tống Nhiễm dừng trên hộp cơm sủi cảo trứng, chiếc dĩa ở trước mặt cô, duỗi tay liền có thể cầm được.
Nhưng cô không cầm, cười khanh khách nhìn Lục Mộ Trầm: "Anh lại đút em ăn một miếng đi."
Lục Mộ Trầm ngẩng đầu lên, trong mắt có vài phần ý cười: "Tống Nhiễm, em đây là được voi đòi tiên đấy."
Tống Nhiễm cười càng ngọt: "Vậy anh định không đút em ăn à?"
Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ lắc đầu, ý cười trong mắt sâu thêm vài phần, sau đó liền cầm dĩa, cắm vào sủi cảo trứng, lần nữa đưa đến miệng Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm ăn rất vui vẻ, cười hỏi Lục Mộ Trầm: "Có phải em làm ra vẻ không?"
Lục Mộ Trầm cười: "Không quan hệ, ở trước mặt anh, em có thể làm ra vẻ."
Lục Mộ Trầm trả lời dứt khoát như vậy, ngược lại làm cho Tống Nhiễm có chút ngây người, cô vô thức hỏi: "Vì sao vậy?"
Lục Mộ Trầm rất tự nhiên mà trả lời một câu: "Chẳng phải em là bạn gái của anh sao."
Nếu là người mình thích, dù cho người đó làm cái gì đi chăng nữa, anh đều sủng.
Huống chi, một chút anh cũng không cảm thấy Tống Nhiễm làm ra vẻ. Anh thích thú.
Tống Nhiễm nghe những lời Lục Mộ Trầm nói, tâm trạng tốt đến mức muốn bay lên trời.
Có bạn trai dung túng mình như vậy, thật là hạnh phúc quá đi.
Sủi cảo trứng ăn rất ngon, Tống Nhiễm liên tiếp ăn bốn năm cái, tất cả đều là Lục Mộ Trầm đút.
Ăn đến lúc cảm thấy mỹ mãn, nhịn không được cảm khái một câu: "Tay nghề của mẹ anh thật tốt, ăn ngon muốn chết."
Lục Mộ Trầm nói: "Kỳ thật mẹ anh làm giỏi nhất là sườn heo chua ngọt, chờ lần sau anh đưa em về nhà anh ăn."
Tống Nhiễm ngây người, ngay sau đó đôi mắt lại sáng lên, kinh ngạc hỏi: "Em có thể đến nhà anh ăn hả?"
Lục Mộ Trầm giương mắt, bộ dáng đương nhiên: "Vì sao lại không thể hả?"
"Nhưng em..."
"Cuối tuần này, ngươi có thời gian không?" Lục Mộ Trầm đột nhiên hỏi.
"A? Làm sao vậy?" Tống Nhiễm lại sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lục Mộ Trầm.
"Cuối tuần muốn đưa em về nhà anh."
Lời này Lục Mộ Trầm vừa nói ra, Tống Nhiễm sợ tới mức cái thìa đang cầm trong tay rơi vào trong bát.
Lục Mộ Trầm rũ mi, quét mắt đến cái thìa rơi trong bát, lúc ngẩng đầu, nhìn Tống Nhiễm hỏi: "Làm sao vậy? Em không muốn đi?"
Thật là Tống Nhiễm sợ không nhẹ, người ta yêu đương không phải đều là giấu diếm sao? Sao tới lượt Lục Mộ Trầm, tự nhiên lại có phong cách kiểu này?
Tống Nhiễm có chút hoảng, khẩn trương nhìn anh: "Cái đó... Anh không cảm thấy quá nhanh sao?"
"Nhanh cái gì?"
"Gặp mặt bố mẹ..."
"Không cảm thấy." Lục Mộ Trầm đáp lại cô.
Tống Nhiễm: "..."
"Tống Nhiễm." Lục Mộ Trầm nhìn cô, bỗng nhiên rất nghiêm túc nói: "Lúc trước anh đã nói qua, em không có quên đấy chứ?"
Tống Nhiễm ngơ ngác: "Cái... Nói cái gì?"
"Anh nói rồi, nếu muốn ở bên nhau, vậy phải ở bên nhau mãi mãi."
"Em biết, nhưng..."
"Tống Nhiễm, anh rất nghiêm túc, không phải đùa, em hiểu không?" Lục Mộ Trầm nhìn cô, biểu cảm bỗng nhiên rất nghiêm túc.
Tống Nhiễm vội nói: "Em không có đùa."
"Sẽ kết hôn với anh sao?"
Tống Nhiễm có chút ngốc, theo bản năng hỏi lại anh: "Anh sẽ sao?"
Lục Mộ Trầm gật đầu: "Nếu ở bên nhau, liền không nghĩ tới chia tay."
Tống Nhiễm vội gật đầu: "Em cũng vậy."
Lục Mộ Trầm nhìn cô, từng câu từng chữ đều vô cùng nghiêm túc: "Tống Nhiễm, chúng ta biết nhau rất lâu."
Tuy rằng vừa mới ở bên nhau, nhưng kỳ thật đã biết nhau rất lâu rồi, cũng thích rất lâu rồi.
Nếu quyết định ở bên nhau, đó chính là ôm ý định tương lai sẽ kết hôn. Ít nhất ở trong lòng Lục Mộ Trầm, là như vậy.
Vì sao nhanh như vậy anh đã muốn mang cô về nhà, đại khái là trong lòng ít nhiều có chút cảm giác không an toàn.
So sánh với bạn cùng lứa tuổi, khả năng anh thật sự trưởng thành quá nhiều, có rất nhiều ý nghĩ không phải người tuổi này sẽ nghĩ đến.
Đoạn tình cảm này, anh nghiêm túc, đã có thể sợ không phải là Tống Nhiễm.
"Tống Nhiễm, cuối tuần này, anh đến đón em, được không?" Lục Mộ Trầm nhìn cô, rất nghiêm túc mà hỏi ý kiến cô.
Tống Nhiễm nhấp nhấp môi, nhìn Lục Mộ Trầm, có chút bất an hỏi: "Vậy... Anh xác định, bố mẹ anh sẽ không đuổi em ra đấy chứ?"
Lục Mộ Trầm: "..."
___________________________________________
Buổi tối hôm nay.
Lục Mộ Trầm ở trên tầng xem sách một lát.
Trên bàn có mấy quyển sách tư liệu.
Anh xem đến mức thấy phiền, cuối cùng dứt khoát đóng sách lại, kéo ngăn bàn ra, ném vào.
Sau đó, lại tìm quyển notebook mới từ trong ngăn bàn, cầm bút viết một ít công thức toán vào trong đó.
Buổi tối hôm náy lúc giảng bài thi cho Tống Nhiễm, phát hiện cơ sở của cô quá kém, có rất nhiều thứ đã học ở sơ trung (cấp ở mình) cũng không biết, hiện tại tính toán giúp cô viết lại toàn bộ kiến thức trọng điểm ở sơ trung viết vào, sửa sang lại hệ thống.
Lục Mộ Trầm học toán rất tốt, kiến thức quan trọng không cần lật sách trên cơ bản cũng nhớ rõ toàn bộ.
An viết rất nhanh, trong chốc lát, liền viết được vài trang giấy.
Lúc ngẩng đầu lên, đã giờ.
Anh buông bút, mệt mỏi xoay cổ, từ ghế trên đứng lên.
Thời điểm đi xuống nhà, đèn phòng khách còn sáng.
Mẹ Lục còn đang xem phim truyền hình, xem đến nỗi một phen giàn giụa nước mắt nước mũi.
Thấy con trai đi xuống, duỗi tay lấy tờ khăn giấy trên bàn, lau lau nước mắt: "Xuống đây, có đói bụng không? Mẹ làm chút đồ ăn khuya cho con."
Lục Mộ Trầm lắc đầu: "Không đói bụng."
Nói xong, liền đi xuống.
Mẹ Lục chỉ vào TV: "Cô bé này cũng quá đáng thương, bố bị liệt mất đi sức lao động, mẹ thì đi theo người khác, không cần nó, tuổi còn nhỏ lại phải vừa đi học vừa chăm sóc bố bị liệt, thật là làm người ta cảm thấy chua xót."
Lục Mộ Trầm nhìn lướt qua màn hình TV, nói: "Diễn mà thôi, nếu là thật thì đảm đương không nổi."
"Cũng đúng." Mẹ Lục lau nước mắt, nói: "Trong đời thực nào có người mẹ nào vô tình như vậy."
"Mẹ, có chuyện này, con muốn nói với mẹ." Lục Mộ Trầm trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng mở miệng.
Mẹ Lục nghiêng đầu nhìn anh: "Được, con nói đi."
Lục Mộ Trầm nhấp môi dưới, trầm mặc vài giây: "Ừm, chính là, con có bạn gái."
Mẹ Lục ngẩn người, ngay sau đó mở to mắt, vừa mừng vừa sợ: "Phải không đấy? Là kiểu con gái như thế nào?"
Con trai từ nhỏ đến lớn đều không thích chơi với con gái, cho nên mẹ Lục luôn rất lo lắng rằng con trai nhà mình có thích con gái hay không, mẹ nhà người khác chỉ sợ con mình yêu sớm, nhưng mà bà lại ước gì con trai nhà mình như thế.
Đương nhiên, bà không phản đối yêu sớm, đó là vì bà tin tưởng con trai của mình. Vô luận là anh tự chủ, vẫn là rất có trách nhiệm, đều không phải đứa trẻ cùng tuổi có thể so sánh.
"Cô ấy rất tốt, con rất thích cô ấy." Lục Mộ Trầm nói.
Mẹ Lục ai da một tiếng, cười rộ lên: "Con cái tiểu tử này, mẹ còn cho rá=ằng con không thích con gái đấy."
Sau đó lại phá lệ nghiêm túc mà dặn dò anh: "Vậy nếu ở bên nhau, con cần phải đối tốt với con gái nhà người ta, ngàn vạn đừng chân trong chân ngoài."
"Sao con có thể như vậy."
Mẹ Lục cười cười: " Thế thì tốt."
Lại nói: "Vậy con tìm thời gian, đưa cô bé ấy đến nhà mình chơi."
Lục Mộ Trầm gật đầu: "Cuối tuần này đi."
"A, tình cảm tốt vậy, con đi viết lên tờ giấy, những món cô bé đó thích ăn, đến lúc đó mẹ sẽ làm."
Lục Mộ Trầm cười cười: "Đã biết, mẹ, cảm ơn người."
Mẹ Lục vỗ vỗ tay anh, cười: "Cảm ơn cái gì chứ, con thích thì tốt."
Tác giả có lời muốn nói:Buổi chiều tam điểm còn có canh một nga, đại gia vui vẻ sao (^__^)