Edit: Meggie
Trong doanh trại cách biên thành một trăm dặm, vài con khoái mã lần lượt chạy vào, tiếp đó mấy tên tiêu binh (lính trinh sát) nhanh chóng chạy vào chủ trướng báo cáo tin tức mới nhất vừa thăm dò được.
"Tướng quân, Thiên Kình vương quân hạ trại cách doanh trại của chúng ta mười dặm, đoán chừng tổng cộng có ba ngàn binh lực."
"Tướng quân, hướng biên thành hình như có quân đội đang di chuyển, theo dự đoán thì nhân số ước chừng khoảng hai ngàn."
Thịnh Hạo Nhiên ngồi trên ghế chủ vị vừa cùng với các tướng lĩnh khác nghiên cứu binh đồ vừa nghe báo cáo quân tình khẩn cấp.
"Chiến lược lần này của Thiên Kình vương quân hình như khác trước rất nhiều." Thịnh Hạo Nhiên cau mày, nghĩ không ra mục đích của quân địch.
Từ trước đến giờ Thiên Kình vương quân có thói quen đồng thời tiến công, lần này trước tiên lại chỉ dùng ba ngàn binh lực để tiến công, đây là điểm đầu tiên khiến cho người ta nghi ngờ. Thứ hai, mọi khi trừ biên thành thì bọn họ chỉ tiến công mấy thành lớn tương đối giàu có và đông đúc, song lần này lại tiến công thành nhỏ binh lực không mạnh mà giá trị cũng không cao này.
Liễu Nghĩa không còn sắc mặt cà lơ phất phơ như thường ngày nữa, nghiêm mặt lên tiếng, "Tướng quân, ta tổng cảm thấy lần tiến công này của bọn họ dường như có mưu đồ khác."
Lời hắn nói khiến các tướng lĩnh khác cũng phụ họa theo, nhưng ai cũng không đoán ra được ý đồ của quân địch.
Thịnh Hạo Nhiên nhìn binh đồ, cảm thấy cũng đúng gật đầu một cái, "Không sai, phương thức công kích của Thiên Kình vương quân quả thực làm cho người ta cảm thấy khả nghi, tuy nhiên giả thiết hành động công kích thành nhỏ này chỉ để gây sự chú ý của chúng ta thì đại quân tựa hồ cũng hơi thái quá."
Giữa lúc mọi người vì suy đoán tâm ý của quân địch tâm ý mà lâm vào khổ tư (suy nghĩ một cách khó khăn), một tiểu binh đột nhiên xông tới, cuống quít quỳ xuống bẩm báo.
"Tướng quân, có tin báo khẩn cấp."
"Nói."
"Thì ra ba ngàn tên Thiên Kình vương quân đã hạ trại đóng quân kia đang nhanh chóng nhổ trại rời đi."
Tiểu binh vừa nói xong, các vị tướng quân xôn xao một trận, không thể tin được sau khi tiến hành công thành mãnh liệt vài lần, Thiên Kình vương quân vậy mà rút lui vảo lúc này!
Một dự cảm chẳng lành đánh úp tới trái tim Thịnh Hạo Nhiên, hắn dồn dập dò hỏi: “ Bọn họ rút lui về hướng nào?”
Tiểu binh ấp úng trả lời, “ Tướng quân, bởi vì… Bởi vì sắc trời mờ tối, cho nên chỉ dò được tin tức Thiên Kình vương quân vừa triệt binh đến đây bẩm báo, rút lui hướng nào thì…”
Thịnh Hạo Nhiên mặt lạnh, thật nhanh hạ lệnh, “ Tiếp tục thăm dò, ta muốn biết họ rút lui về hướng nào, nhanh đi!”
Tiểu binh lĩnh mệnh lui xuống.
Liễu nghĩa ngồi bên cạnh khó hiểu nhìn sắc mặt của hắn trầm xuống, bất an hỏi “ Tướng quân, sao vậy?”
“ Chúng ta có khả năng đã trúng kế điệu hổ ly sơn của quân định!” Hắn cắn răng nghiến lợi nói, bởi vì lo lắng mà tim càng đập nhanh.
Nếu đây là sự thật, như vậy quân thủ thành, dân chúng, còn có mẫu thân và Đan nhu vẫn còn lưu lại trong biên thành, tất cả đều lâm vào trong nguy hiểm!
Liễu nghĩa kinh hô, “ Kế điệu hổ ly sơn? Tướng quân, ngươi muốn nói là, bọn họ lấy ba ngàn đại quân làm mồi nhử, dụ chúng ta xuất binh, thật ra mục tiêu muốn tấn công cũng không phải nơi này?”
Này cũng quá khoa trương, rốt cuộc tên điên nào dám dụng binh như thế? Dùng ba ngàn đại quân làm mồi nhử, vậy cơ hổ là một nửa binh lực của bọn họ!
“ Không sai, hơn nữa nếu ta đoán không lầm, hiện tại bọn họ đã dùng hai ngàn binh lực còn lại để tấn công biên thành. Còn ba ngàn binh lực kia cũng đang chuẩn bị trở về tiến đánh biên thành. Chờ chúng ta nhận được tin tức, quay trở về phòng thủ biên thành, sợ rằng biên thành đã sớm ---“ Hắn không có cách nào nói tiếp được nữa.
Sắc mặt của tất cả các tướng quân đang có mặt đều đồng thời tái xanh, chỉ sợ sự thật sẽ giống như lời tướng quân nói, đoàn người toàn bộ đứng ngồi không yên chờ tiêu binh truyền đến tin tức mới nhất một lần nữa.
Khoảng chừng qua một khắc, rốt cuộc tiểu binh cũng chạy vào bên trong trướng một lần nữa, truyền đến tin tức khiến Thịnh Hạo Nhiên và đám người đau xót.
“ Tướng quân, ba ngàn binh lực đang di chuyển về phía biên thành!”
Quả nhiên, sắc mặt mọi người trầm xuống, đồng thời đều đứng dậy, đáy lòng thầm kêu một tiếng hỏng bét.
Chỉ sau vài ngày bọn người Thịnh Hạo Nhiên hiểu được mưu kế của địch nhân, một đêm kia hai ngàn binh lực của Thiên Kình vương quân đã đến trước biên thành, cũng bắt đầu tiến hành công thành.
“ Tịnh cô nương, Liễu phó tường muốn ta nhanh chóng báo lại, dân chúng đã bắt đầu rút lui vào bên trong thành theo lộ tuyến đã vạch ra. Mặt khác, các loại vật liệu, Trạm cô nương cũng đã điều động xong.” Một tên tiểu binh thở hổn hển báo cáo.
Mím môi, Mộ Tinh Đan nghe từng trận pháo vang từ ngoài cửa thành truyền tới, trong lòng khẽ run, nhưng nàng không cho phép mình biểu hiện ra bất cứ một tia mềm yếu nào, hít sâu một hơi, nàng bình tĩnh hạ lệnh, “ Ta biết rồi, ngươi trở về báo cho Liễu phó tuống biết, cứ dựa theo kế hoạch, phài một bộ phận binh lực theo dân chúng lui vào bên trong thành trước, một bộ phận khác bọc hậu theo thứ tự khởi động cơ quan Liễu cô nương đã bồ trí.”
“ Vâng.” Tiểu binh mặt mang cung kính đáp, trong lòng toàn bộ đều là kính nể.
Ngay từ đầu, bọ họ vốn không tin tình báo mà nàng nói, nhưng sau khi thám báo mà Liễu Phó tường phái ra mang về tin tức quân địch đích xác đang hướng về biên thành, khắp thành liền động. Sau đó nàng lại đề xuất mấy sách lược càng thêm minh chứng nàng có lòng giúp dân chúng biên thành bảo vệ gia viên. Từ đó, từ Liễu phó tướng cho tới binh lính thông thường không một ai không nghe theo chỉ huy của nàng.
Ngay đêm đó, dân chúng biên thành chiếu theo chỉ thị của quân thủ thành theo thứ tự trốn vào nội thành. Mà Liễu Chình suất lĩnh binh lực còn lại vừa thủ vừa lui, một đường đốt lên các bẫy rập mà Liễu Bình Lục đã thiết lập, bên ngoài thành dẫn phát một luồng song nhỏ nổ tung.
Sau khi xác định phần lớn dân chúng đã trốn vào nội thành, Mộ Tinh Đan cường tiếu đưa tiễn hai vị bạn tốt không công giúp một tay. Lúc đang chuẩn bị chạy trốn thì lại phát hiện Thịnh mẫu cùng Hứa Như Yên đáng lẽ ra nên sớm chạy trồn theo lão quản gia thế nhưng bởi vì bị trẹo chân mà chống tường chậm rì rì đi tới.
Mộ Tinh Đan vội vàng xông lên trước, đỡ cậy Thịnh mẫu gần như sắp bất động, “ Bị trẹo chân rồi sao? Quản gia đâu? Những hạ nhân khác đâu?”
Thịnh mẫu vừa thấy là nàng, vung tay lên không muốn để nàng đỡ, thẳng thở hổn hển, từ từ bước lên phía trước.
Tình thế khẩn trương, Thịnh mẫu vẫn còn ở đây cậy mạnh với nàng, Mộ Tinh Đan không nhịn được mở miệng thấp giọng khiển trách. “ Thịnh phu nhân, đừng ở thời điểm binh hoang mã loạn này làm khó dễ ta, cho dù chán ghét ta thế nào đi nữa, trước tiên phải trốn vào nội thành đã rồi hãy nói.”
Nói xong,quay đầu lại thấy Hứa Như Yên cũng đang cần đỡ, nàng vội vàng giao phó, “ Lưu Tinh, ngươi đỡ Như Yên cô nương đi nhanh vào trong nội thành đi.”
Tiếng nổ mạnh vang từng cơn sóng liên tiếp từ xa đến gần, mặc dù điều này chứng minh kẻ địch đã lầm va chạm vào bẫy rập, nhưng theo âm thanh càng ngày càng gần này, cũng đại biểu mặc dù tốc độ của quân địch bị trì hoãn, nhưng cũng không hề buông tha hành động công thành.
Cho nên chỉ có thể tranh thủ thời gian nhanh chóng tiến vào nội thành, tường thành ở nơi đó đã được Liễu Bình Lục đặc biệt tăng cường, có thể ngăn chặn bọn họ trong khoảng thời gian từ nửa tháng đến một tháng.
Thịnh Hạo Nhiên mang theo đại quân xuất chinh cũng đã nửa tháng, bọn họ phát hiện ra không thích hợp muốn chạy về cũng phải mất chừng đó thời gian, mà đây là theo phỏng đoán nếu trên đường không gặp phải địch nhân chặn lại.
Nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc chừng đó thời gian đủ để cho Thịnh Hạo Nhiên trở về phòng thủ biên thành.
Sau lưng truyền đến tiếng binh đao càng ngày càng rõ ràng, khiến Mộ Tinh Đan càng thêm ra sức đỡ Thịnh mẫu đi về phía trước.
Ánh mắt Thịnh mẫu phức tạp nhìn nàng, "Tại sao lúc này phải cứu ta? Ta phản đối hôn sự của ngươi với Hạo Nhiên, thậm chí để ngươi làm thiếp cũng đều không cho phép, vì sao ngươi còn muốn cứu ta?"
Mộ Tinh Đan cúi đầu không nhìn nàng, bước thẳng về phía trước, sau đó phân thần trả lời vấn đề của nàng, "Hắn không lấy ta, là vấn đề của hắn. Nếu hắn yêu ta đủ sâu, như vậy hắn sẽ đã kiên trì, mà không phải thỏa hiệp giữa ngươi và ta. Hơn nữa tình yêu vốn chính là chuyện giữa ta và hắn, không liên qua gì đến Thịnh phu nhân ngươi, tại sao ta có thể thấy chết mà không cứu?
Thịnh mẫu đối với vâu trả lời của nàng cảm thấy kinh ngạc, khó hiểu hỏi, “Nhưng ta... ngày đó đã nhục mạ ngươi như vậy, thậm chí liên tiếp vài ngầy đều chưa từng nhìn ngươi bằng sắc mặt tốt, ngươi không oán hận ta sao?”
Một tay che miệng mũi ho nhẹ, Mộ Tinh Đan nhìn cửa nội thành đã gần ngay trước mắt, lộ ra ngụ cười, lúc này mới lên tiếng nói, “Thịnh phu nhân, chuyện này đều đã qua, lại nói, ta làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm, tốt lắm, hoàn thành nhiệm vụ rồi, ta phải đi đây.”
Đi? Thịnh mẫu còn chưa hiểu rõ ý từ trong lời nói của nàng, liền bị nàng đẩy mạnh, đi vào bên trong nội thành.
Thịnh mẫu ngạc nhiên quay đầu lại, lại thấy Mộ Tinh Đan một đường nâng đỡ nàng đi tới bị một chi mưa tên bắn trúng chân, trọng tâm không vững té nhào xuống đất, lúc này lại bị một chi mưa tên bắn trúng bả vai của nàng.
“Đóng cửa thành!”
Binh lính giữ cửa thành đột nhiên rống to, Thịnh mẫu vốn dĩ còn định đi ra kéo Mộ Tinh Đan vào thành bị những người khác lôi kéo, chỉ có thể kinh hoảng nhìn bóng dáng Mộ Tinh Đan từ từ biến mất sau cửa thành.
“Đợi một chút. Còn có người ở bên ngoài, còn có người ở bên ngoài!” Không để ý lễ giáo, Thịnh mẫu khàn giọng rống to.
Nhưng binh lính giữ cửa thành giống như không nghe thấy, đó chính là tuân thủ mệnh lệnh Liễu Chính đã sớm ban bố - ngay lúc quân địch bắn vào mưa tên thì đóng cửa thành.
Giờ phút này, ở bên ngoài cửa thành, Mộ Tinh Đan vui mừng nhìn cửa thành chắc chắn đã hoàn toàn khép lại.
Cuối cùng nàng cũng thành công giúp hắn nhiệm vụ thủ thành!
Một đêm này, âm thanh chiến hỏa thiêu đốt cả biên thành, nội thành trở thành thành lũy kiên cố nhất, hoàn toàn ngăn cản tiến công của quân địch.
“Tướng quân...” Liễu nghĩa nhíu chặt lông mày, giục ngựa đi tới bên người Thịnh Hạo Nhiên, lo lắng nhìn hắn.
Kể từ sau khi biết trúng kế điệu hổ ly sơn của quân địch, tướng quân vẫn cắn răng không ngủ không nghỉ chỉ huy chiến cuộc. Sau khi trải qua một phen khổ chiến, bọn họ thành công mở một đường máu, nhưng người người cũng đều chảy máu, ngay cả bản thân tướng quân cũng không ngoài ý muốn, trên bả vai và sát ngực đều bị trúng tên, thế nhưng hắn lại vẫn không chịu nghỉ ngơi một chút nào.
Hơn nữa từ khi nhận được mạt hàm biết được biên thành bị công phá, ngaoij trừ truyền đạt mệnh lệnh cần thiết, hắn càng thêm mặt lạnh không lên tiếng nữa.
Thịnh Hạo Nhiên mím chặt môi, càng tiếp cận biên thành, đau đớn trong lòng hắn vàng mãnh liệt.
Liên tục lên đường, khiến cho vốn là biên thành cách xa trăm dặm đã gần ngay trước mắt, cửa thành rộng mở phảng phất như một chiếc chuông tang khổng lồ, gõ vang trong lòng hắn tất cả ý niệm chẳng lành.
Nhưng thành trì vô cùng yên tĩnh, khiến hắn hơi ghìm ngựa lại cách cửa thành ba dặm, vẻ mặt nghiêm túc phía trước.
Với một tòa thành trì bị công phá chiếm lĩnh mà nói, thành này có vẻ... Quá mức yên tĩnh.
Bên ngoài thành còn có chút lều trại vũ khí công thành, nói rõ vẫn còn có quân địch đóng giữ, nhưng lượng binh này cũng quá mức thưa thớt.
“Tìm người đi thăm dò một chút.” Hắn bình tĩnh ra lệnh, nhưng giây cương trong tay lại kéo chết căng.
Tất cả quân kỵ không ai phát ra nửa điểm tiếng vang, bọn họ đều đang đợi tin tức thám tử hổi báo, vẻ mặt bao trùm một mảnh túc mục (nghiêm túc và trang trọng) và nồng đậm bất an.
“Báo! Bên trong thành không có binh lính của quân địch, hơn nữa...”
Tiêu binh đột nhiên chần chờ, rước lấy Thịnh Hạo Nhiên không vui nhìn chằm chằm.
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa trừ trên cửa thành có quân thương vong của ta ra, còn lại đa số thi thể bên trong thành thi thể đều là quân địch. Mà nội thành giống như bị phong kín, cả tòa thành không thấy bóng dáng của một người dân nào, giống như đã sớm có chuẩn bị rút lui. Còn quân địch thì từ hai ngày trước đã bắt đầu lục tục rút lui, những người trước mắt này là nhóm cuối cùng.”
Không chỉ Thịnh Hạo Nhiên, mà hầu hết tất cả các tướng sĩ khi nghe tin tức này đều lộ ra vẻ mặt không thể tin, nhìn chằm chằm tên tiểu binh kia không tha.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Thịnh Hạo Nhiên hỏi, “Tin tức chính xác không? Ngươi xác nhận tất cả những thi thể kia đều là người của Thiên Kình vương quân sao?”
“Dạ, tiểu nhân xác định. Hơn nữa lúc nãy vừa bắt được một binh lính bị trọng thương của quân địch, theo như hắn nói, bộ họ xuất đọng hai ngàn binh lực tấn công biên thanh, nhưng mới tấn công vào biên thành đã bị chết hơn một ngàn người, cộng thêm thời gian lâu không công phá được nội thành, sợ chúng ta kịp thời trở về phòng thủ mới quyết định lui binh.”
Trong lòng sắp bị lo lắng và vui sương bởi tin vừa nghe được ép vỡ, Thịnh Hạo Nhiên nhất định phải chính mắt xác nhận mới có thể tin tưởng sự thật này.
“Giá!” Hắn giục ngựa bắt đầu lao vụt đi, năm trăm quân kỵ theo ở phía sau.
Vừa tiến vào cửa thành, bọn họ thả chậm cước bộ, ngắm nhìn bốn phía, xác nhận tình huống xung quanh đúng như những gì tên tiêu binh kia vừa mới nói.
Chẳng những chết đều là quân địch, mà còn hầu như là chết không toàn thây, tựa hồ là bị hỏa dược nổ chết .
Nhớ tới nội dung mà tên tiêu binh kia vừa mới báo cáo, trong lòng hắn khẽ động, lạnh lùng hạ lệnh, "Liễu Nghĩa điều bốn phần binh lực bên cánh phải lục soát từng nhà cho ta, nhất định có tàn binh chứa chấp bên trong thành, kẻ nào chống cự giết không tha! Những người khác theo ta đến nội thành."
Hắn còn chưa tới nội thành, thì nghe thấy trên cửa thành truyền đến một mảnh hoan hô, và cả tiếng bước chân lẫn lộn.
“Tướng quân, là ngươi thật sao?” Liễu Chính xông lên cửa thành, sau khi xác nhận người dẫn đầu thật sự là Thịnh Hạo Nhiên, mừng rỡ đến mức không lời nào có thể diễn tả được, “Tướng quân đã trở lại, mau mở cửa thành.”
Cửa thành vừa mở, một đoàn dân chúng hỗn loạn ầm ầm đón chào, mọi người nhìn gia viên đã bị phá hoại, mặc dù có cảm giác vô lực, nhưng cũng vui mừng vì ít nhất vẫn bảo vệ được tính mạng.
Bởi vì dân chúng từ trong thành xông ra quá nhiều, đến nỗi Thịnh Hạo Nhiên không cách nào xuống ngựa, chỉ có thể ngồi trên ngựa nhìn từng người đi ra ngoài.
Tới tới lui lui rất nhiều người, có người đang hoan hô có người báo tin mừng, nhưng tầm mắt hắn tuần tra một lúc lâu trước sau vẫn không tìm được người mà hắn muốn tìm.
“Hạo Nhiên ca ca - -“
Một tiếng kêu to, khiến hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Hứa Như Yên chạy về phía hắn, trong mắt hàm chứa lệ, điềm đạm đáng yêu ngửa đầu nhìn hắn.
“Như Yên, nương ta đâu?” Thịnh Hạo Nhiên nhảy xuống ngựa, nắm bả vai của nàng vội hỏi.
Hứa Như Yên lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn che kín hung phấn và vui sướng, kéo tay của hắn đi lùi lại, “Hạo Nhiên ca ca, di nương ở chỗ này.”
Thịnh Hạo Nhiên hất tay nàng ra theo bản năng, không để ý gương mặt vừa kinh ngạc vừa bi thương của nàng, đi tới hướng mà nàng chỉ.
Hắn đi nhanh vài bước đã nhìn thấy mẫu thân đang đứng ở trước cửa thành, không biết đang cúi đầu nhìn cái gì ở đó.
“Nương, hài nhi tới trễ, khiến người bị sợ hãi rồi.”
Dường như không nghe thấy tiếng kêu lớn của hắn, Thịnh mẫu vẫn cúi thấp đầu, lẳng lặng nhìn trên đất. Thịnh Hạo Nhiên thấy thế, trong mắt hiện lên nghi ngờ, cũng nhìn về phía trên đất theo ánh mắt của nàng.
Không có bất kỳ vật gì, trên phiến đá màu xám chỉ có hai vết màu đen như hoa ban. Thịnh Hạo Nhiên nhăn mày, kinh nghiệm sa trường cho hắn biết đó là vết máu sau khi khô lại.
Đột nhiên, hắn kinh hoảng hỏi. “Nương, chẳng lã người bị thương sao? Hài nhi lập tức tìm đại phu cho người… “
“Không cần, ta không bị thương.”
Thịnh mẫu khó chịu nhìn hắn, chậm rãi mở miệng, “Người bị thương là Tinh cô nương thích mặc hồng y kia, Đan nhi của ngươi.”
Nàng bị thương? Hắn hoảng sợ hỏi tiếp, “Nàng đâu? Nàng đâu rồi?”
Thịnh mẫu cúi thấp đầu, đáy mắt tràn đầy áy náy, không biết nên nói với nhi tử tin tức không được tốt kia như thế nào.
“Nói cho ta biết, nàng đâu rồi?” Tim chợt quặn đau, Thịnh Hạo Nhiên cảm thấy mình gần như sắp không thể hô hấp.
Thịnh mẫu vẫn như cũ cúi thấp đầu, không dám đối diện với đôi mắt đang dò hỏi của nhi tử.
“Nương!” Sợ hãi trong lòng rốt cuộc vượt qua lý trí, hắn không nhịn được điên cuồng rống lên với mẫu thân. “Nói cho ta biết! Nói cho ta biết nàng đâu rồi?”
Lần này đầu Thịnh mẫu càng rủ xuống thấp hơn, nước mắt tự trách chảy xuống. Hứa Như Yên đứng bên cạnh không nhịn được xông tới, che trước người Thịnh mẫu, thay nàng nói ra sự thật mà nàng không dám nói.
“Ta biết, để ta nói thay di nương.”
Song vừa mới mở miệng, đột nhiên đối mặt với đôi mắt băng lãnh lại điên cuồng của hắn quét tới thì lại đánh cái rùng mình.
Trời ạ! Đây mới thật là Hạo Nhiên ca ca ôn văn kia sao? Ánh mắt đáng sợ kia giống như là muốn xé rách người!
“Ngày đó...”
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, mới tiếp tục nói. “Tinh cô nương đỡ di nương muốn tiến vào nội thành lánh nạn, kết quả còn chưa vào tới trong thành, thì nàng đã bị trúng tên...”
“Sau đó thì sao?”
Hắn lo lắng truy hỏi.
“Sau đó nàng đẩy di nương vào cửa thành, mình lại ngã quỵ xuống đất không dậy nổi, sau lại...”
Nàng ấp a ấp úng nói, “Sau lại... Cửa thành liền đóng... đóng lại...”
Nghe xong lời của nàng hắn thất thần nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy cảnh vật bốn phía trở nên hư ảo, cửa thành cùng tường thành cao ngất cũng không ngăn được ánh mặt trời quá chói chang trên đỉnh đầu.
Lại nhìn một chút hai vết máu đã khô trên đất, hắn không nhịn được ngồi xổm xuống, khẽ vuốt ve phần đất đã biến thành màu đen kia, mỗi lần chạm vào thì tim của hắn liền quặn đau một lần.
Nàng đau lắm phải không? Trong nháy mắt bị mưa tên bắn trúng. Hắn hoảng hốt nghĩ tới.
Thời điểm nàng ngã xuống ở nơi này thì đang nghĩ gì? Có từng nghĩ tới hắn sẽ trở lại cứu nàng hay không? Nếu có, hắn nhất định đã khiến nàng thất vọng rồi!
Nhìn nhi tử hoảng thần, Thịnh mẫu bắt đầu khóc nức nở nghẹn ngào, “Hạo Nhiên, ta muốn đi ra ngoài kéo nàng vào trong thành, nhưng cửa lại đóng lại...”
Nghe tiếng khóc, hắn hoảng hốt ngẩng đầu lên, suy yếu an ủi mẫu thân, “Ta biết, ta biết...”
Tiếng khóc, tiếng huyên náo của đoàn người, còn có tiếng kêu gọi của cấp dưới, tất cả âm thanh giống như cách tầng tầng bố mạo, khiến hắn không nghe rõ được. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời quá mức rực rỡ, đột nhiên - -
“Nôn - -“ Hắn nôn ra một ngụm máu từ trong miệng, bắn tung tóe lên hai vết máu khô đã biến thành màu đen kia.
Vết máu, dưới ánh mặt trời chói chang, hiện ra quá đỏ, quá chói mắt.