Editor:automne, Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Ra khỏi tiệm hoa, Phó Văn Sâm mở cửa sau ô tô, bế Đồng Đồng lên xe, đặt bó hoa vừa mua bên cạnh Đồng Đồng.
Anh ngồi lên vị trí lái, khởi động xe đưa Đồng Đồng về nhà.
Trên đường về, Đồng Đồng hỏi: “Chú ơi, về sau chú phải mua nhiều hoa tươi vào, mẹ con sẽ thích lắm.”
Phó Văn Sâm liếc mắt mắt nhìn vào kính chiếu hậu xe, cười nhẹ: “Con còn bé mà sao đã biết mấy chuyện này thế?”
Đồng Đồng kiêu ngạo hất cằm lên: “Dù sao con cũng biết nhiều hơn chú.”
“Vậy con còn biết gì nữa, dạy ba thêm một ít nhé?”
Đồng Đồng sờ cằm nghĩ nghĩ, thật sự dạy anh đâu ra đấy: “Còn phải biết nói lời ngon tiếng ngọt, da mặt phải thật dày.”
Phó Văn Sâm cười: “Con học ở đâu thế?”
“Mấy cái này rất đơn giản, là điều tất nhiên mà, còn phải học ư? Vậy là chú ngốc quá đấy.” Đồng Đồng nhíu mày ghét bỏ, nhỏ giọng thầm thì, “May là con không di truyền từ chú đấy.”
Phó Văn Sâm: “…”
Đọc Full Tại
Đồng Đồng: “Haiz, thôi bỏ đi, chú cũng đừng lo lắng quá, mấy ngày gần đây chú đều dẫn con ra ngoài chơi, mua đồ ăn ngon cho con, vậy nên con sẽ cố gắng khen chú trước mặt mẹ.”
Phó Văn Sâm: “…”
——
Thật ra công việc mấy ngày này của Giang Lăng không bận đến thế, nhưng cô thường về rất muộn.
Thứ nhất là muốn để Phó Văn Sâm có nhiều thời gian chơi với Đồng Đồng.
Thứ hai là vì tạm thời cô không biết phải đối mặt với Phó Văn Sâm như thế nào, cô cần thời gian để tiêu hóa những chuyện trước đây.
Lúc hai người ly hôn, cô luôn cho rằng Phó Văn Sâm là một người gia trưởng, sợ cô theo anh phải chịu khổ, tự cho lựa chọn của mình là đúng.
Nhưng không ngờ, trong chuyện đó còn dính dáng đến lợi ích của nhà họ Giang.
Thời điểm đó nhà họ Phó sa sút như vậy mà anh còn nghĩ cho nhà họ Giang, nghĩ cho cô, Giang Lăng đột nhiên không biết phải oán trách anh thế nào nữa.
Nhưng thời gian qua, một mình cô mang theo Đồng Đồng, khó tránh khỏi ấm ức, nút thắt trong lòng cũng khó mà tháo ra trong thời gian ngắn.
Mấy ngày nay suy nghĩ kỹ lại, Giang Lăng cảm thấy mình và Phó Văn Sâm không cần so xem ai ấm ức ơn, ai nên bồi thường, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên cũng tốt.
Hôm nay Giang Lăng tan làm về sớm, Đồng Đồng và Phó Văn Sâm vẫn chưa về.
Lúc về, cô tiện thể mua ít nguyên liệu, muốn tự làm bữa tối.
Chẳng biết là vô tình hay cố ý, lúc Giang Lăng mang nguyên liệu vào bếp nấu mới phát hiện ra cô mua rất nhiều món Phó Văn Sâm thích ăn.
Lúc trước kết hôn với Phó Văn Sâm, Giang Lăng không biết nấu cơm, tài nghệ nấu nướng của Phó Văn Sâm cũng một lời khó nói hết.
Khi đó, chỉ cần hai vợ chồng có linh cảm muốn vào bếp sẽ là tai nạn đối với dì giúp việc.
Bởi vì lúc thu dọn, phòng bếp bừa bãi như thể vừa đánh trận xong.
Sau khi có Đồng Đồng, Giang Lăng bắt đầu học nấu ăn.
Bình thường công việc của cô khá bận, không biết nấu nhiều món, nhưng nếu làm thì cũng không tệ lắm.
Dần dà, cô nấu ăn ngon hơn nhiều.
Sau khi Giang Lăng nấu canh xong, Phó Văn Sâm và Đồng Đồng vẫn chưa về.
Cô sợ bày thức ăn ra sẽ nguội mất nên lấy điện thoại gọi cho Phó Văn Sâm.
Giang Lăng vừa ấn gọi thì cửa nhà mở ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ra khỏi phòng bếp, thấy mỗi Đồng Đồng vào nhà.
Thấy Giang Lăng, Đồng Đồng vui vẻ nhào tới: “Mẹ ơi!”
Giang Lăng cười, cúi đầu hôn lên mặt cậu nhóc, ngước mắt nhìn về phía cửa: “Chỉ có một mình con thôi à?”
“Nếu không thì sao ạ?” Đồng Đồng mở tỏ mặt, “Mẹ hy vọng có ai nữa sao?”
Đứa nhỏ này đúng là quỷ con mà, Giang Lăng nghẹn hòng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Nhưng dù gì cô cũng là người lớn, không thể tỏ ra rụt rè được: “Hy vọng có thêm ai cái gì, con còn nhỏ như vậy mà anh ấy để con tự về, chẳng có trách nhiệm gì cả.”
Cô vốn chỉ thuận miệng tìm cớ lừa Đồng Đồng, nhưng lúc nói xong, Giang Lăng cảm thấy rất có lý.
Sao Phó Văn Sâm có thể làm vậy chứ? Vô trách nhiệm quá đi mất.
Cô oán thầm, sắc mặt lạnh nhạt đi đóng cửa.
Vừa đi đến cửa, trước mặt cô bỗng xuất hiện một bó hoa tươi, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.
Giang Lăng sửng sốt hai giây, sau đó nhìn thấy Phó Văn Sâm cầm hoa tươi xuất hiện ở cửa.
Ánh đèn ở huyền quan hắt lên mặt anh khuôn mặt tuấn tú lãng tử ấy, anh cười ấm áp đưa bó hoa tới: “Lúc về anh đi ngang qua một tiệm hoa, nhìn rất đẹp nên muốn mua tặng cho em.”
Anh mua hoa hồng, bông nào bông nấy cũng tươi tắn mềm mại.
Đọc Full Tại
Nhìn bó hoa trong tay anh, trên mặt Giang Lăng lóe lên một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất, nhìn ánh mắt đỏ rực của anh, mặt cô bỗng đỏ lên: “Sao đột nhiên lại mua hoa tặng tôi?”
Ánh mắt đen kịt của Phó Văn Sâm dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của cô, nghiêm túc nói: “Để theo đuổi em, được không?”
Giang Lăng tưởng anh sẽ nói để cô tha thứ cho anh, cho anh thêm một cơ hội nữa, không ngờ lại là câu này.
Mặc dù cô và Phó Văn Sâm đã từng là vợ chồng, tình cảm cũng rất tốt, nhưng anh chưa từng nói mấy câu như thế với cô.
Không hiểu sao nhịp tim Giang Lăng chợt đập hơi nhanh.
“Mẹ, hoa hồng không đẹp sao ạ?” Đồng Đồng ngửa đầu nhìn hai người, hận không thể cầm tay Giang Lăng nhận lấy hoa, “Mẹ nhìn xem, hoa đẹp thật đó.”
Giang Lăng nhìn Đồng Đồng, lại nhìn về phía Phó Văn Sâm.
Phó Văn Sâm mới chỉ dẫn Đồng Đồng đi chơi mấy ngày thôi mà, sao đột nhiên lại trở nên như vậy chứ?
Rõ ràng trước mấy ngày Đồng Đồng còn nói không nên tùy tiện tha thứ cho anh, thế mà hôm nay thằng bé lạ đứng cùng phe với Phó Văn Sâm, còn nói đỡ cho anh nữa.
Giang Lăng đang nghĩ xem có phải Phó Văn Sâm dạy Đồng Đồng nói ngon nói ngọt vậy không thì bàn tay kia lại giơ bó hoa tới gần hơn.
Anh hơi cúi đầu, nghiêng người về phía trước, lúc mở miệng, môi anh ghé sát vào tai cô, nỉ non hỏi: “Anh chỉ muốn thể hiện bản thân đang theo đuổi em thôi, như vậy cũng không được sao? Đồng Đồng vẫn còn đang ở đây đó, em cho anh chút mặt mũi được không?”
Môi mỏng của anh như có như không sát vào vành tai mẫn cảm của cô, hơi thở ấm áp tỏa ra xung quanh.
Đã lâu lắm rồi hai người không tiếp xúc với nhau ở khoảng cách gần như vậy, tai Giang Lăng lập tức đỏ bừng.
Sợ Đồng Đồng nhìn ra, Giang Lăng kìm nén nỗi ngượng ngùng trong lòng, nhanh chóng nhận hoa.
Tuy trong lòng thấy vui nhưng trên mặt cô lại tỏ ra ghét bỏ: “Lại còn mua màu hồng nữa, tôi cũng đâu phải mấy cô nữ sinh.”
Đồng Đồng hoang mang nhìn cô: “Mẹ ơi, chẳng phải mẹ thích màu hồng nhất sao, nói là thể hiện tuổi trẻ. Hoa này là con chọn giúp đó ạ, mẹ không thích sao?”
Giang Lăng: “…”
Quả nhiên tên nhóc này bị Phó Văn Sâm mua chuộc rồi, thế mà lại vạch trần cô trước mặt Phó Văn Sâm.
Cô hơi mất tự nhiên đưa hai tay ra nhận lấy, kiên trì bổ sung một câu: “Nhìn kỹ thì cũng được lắm.”
Lúc quyết định mua hoa, Phó Văn Sâm cũng không chắc Giang Lăng có chịu nhận không, cũng không biết thái độ bây giờ Giang Lăng giành cho mình là gì.
Nhưng nghe thấy Đồng Đồng nói vậy, lại thấy thái độ này của Giang Lăng, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đồng Đồng chê anh tiến triển chậm, rõ ràng là mong ngóng anh và Giang Lăng mau chóng có kết quả.
Anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không giỏi dỗ dành.
Nhưng có một câu Đồng Đồng nói rất đúng, da mặt dày cũng có cái lợi.
Phó Văn Sâm nhìn vào bếp: “Thơm quá, anh có thể ở lại ăn tối không?”
Đồng Đồng ngửa mặt nhìn Phó Văn Sâm, rốt cuộc người ba già này cũng trưởng thành rồi.
Mấy hôm trước, sau khi Phó Văn Sâm đưa Đồng Đồng về, anh chỉ nói chuyện với Giang Lăng vài câu đã tự giác rời đi, để cô nghỉ ngơi sớm.
Trên đường trở về, Đồng Đồng còn nghĩ thầm, sao “ông ba tương lai” này của cậu nhóc ngốc thế nhỉ, đến lúc đó cậu nhóc có nên nói giúp không, để tối này ba mẹ ở riêng.
Không ngờ trên đường vừa truyền đạt kinh nghiệm xong mà giờ “chú Phó” đã dùng đến rồi.
Trong lòng Đồng Đồng rất cao hứng, cậu nhóc giật ống tay áo Giang Lăng: “Đúng đó đúng đó mẹ, chú dẫn con theo cả một ngày, vẫn chưa có ăn tối đâu ạ.”
Vốn dĩ tối nay Giang Lăng cũng nấu một phần cho Phó Văn Sâm, nhưng lúc này bị Phó Văn Sâm và Đồng Đồng vây quanh, cô hơi ngượng ngùng rũ mắt xuống, nắm chặt bó hoa trong tay.
Giang Lăng nghiêng người để Phó Văn Sâm ở ngoài đi vào.
Cô tìm một vị trí đặt bó hoa xuống, chậm rãi nói: “Hai người đi rửa tay đi, tôi vào phòng bưng thức ăn.
Nói xong thì lập tức đi vào bếp.
Lát sau, Phó Văn Sâm rửa tay xong cũng đi vào theo.
Dáng người anh cao thẳng, lúc đứng sau cô, bóng của anh che kín cô.
Giang Lăng lấy thìa múc thức ăn trong nồi ra, phát hiện động tĩnh phía sau, sống lưng cô cứng đờ hai giây, chậm chạp liếc mắt nhìn anh.
“Anh tới phụ em.” Phó Văn Sâm duỗi tay ra, cầm lấy chiếc thìa trên tay cô.
Giang Lăng đứng im cạnh anh, có ảo giác anh đang ôm mình, đáy lòng chợt xuất hiện cảm giác khác thường.
Cô dịch chân, rời khỏi lòng anh: “Tay anh khỏi hẳn chưa?”
Vết thương trên tay Phó Văn Sâm không nghiêm trọng lắm, lúc trước Giang Lăng đã giúp anh đổi thuốc vài lần, mấy ngày nay vết thương đã đỡ rồi, không cần dùng thuốc nữa.
Phó Văn Sâm giơ bàn tay bị thương lên cho cô xem: “Anh khỏi rồi, lái xe cũng không có vấn đề gì.”
Nói xong, anh thuận tay cầm lấy chiếc đ ĩa Giang Lăng đang cầm, múc đồ ăn trong nồi ra, động tác không nhanh không chậm, như nước chảy mây trôi.
Anh chợt quay đầu, nhìn chằm chằm Giang Lăng: “Em quan tâm anh đấy à?”
Bị anh hỏi đột ngột như vậy, Giang Lăng hơi giật mình, cô còn chưa lấy lại tinh thần, khóe miệng anh đã xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, sau đó mang đồ ăn ra bàn.
Giang Lăng nhìn chằm chằm về phía cửa phòng bếp đến khi hình bóng của anh biến mất mới nhấp môi, nhỏ giọng thầm thì một câu: “Ai thèm quan tâm anh chứ?”
Chẳng qua vết thương đó là do cô làm nên thấy hơi tự trách thôi, cô còn lâu mới lo lắng cho anh.
Đây là lần đầu tiên ba người ngồi ăn cơm với nhau, bầu không khí cũng coi như là hài hòa, Đồng Đồng vui vẻ nói chuyện không ngừng, cậu nhóc chia sẻ với Giang Lăng những chuyện xảy ra hôm nay, thi thoảng Phó Văn Sâm sẽ tiếp lời.
Sau bữa tối, Phó Văn Sâm chủ động dọn dẹp bát đũa, nói muốn vào bếp rửa bát.
Vết thương trên tay anh vẫn chưa lành hẳn, sao Giang Lăng để anh rửa được, cô ngăn anh lại, nói: “Tôi tự dọn được, cũng muộn rồi, hay là anh về trước đi…”
“Mẹ ơi!” Giang Lăng còn chưa dứt lời, Đồng Đồng đã nói, “Con muốn chú Phó kể chuyện cho con trước khi ngủ.”
Giang Lăng nhìn đồng hồ: “Giờ này chú phải về nhà rồi, sao mà kể chuyện cho con được?”
Đồng Đồng: “Vậy tối nay mẹ để chú ở lại đi ạ.”
Phó Văn Sâm lên tiếng rất đúng lúc: “Không sao hết, anh có thể về muộn một chút, vốn dĩ cũng chẳng có việc gì.”
Trước đây Đồng Đồng không có thói quen nghe kể chuyện trước khi ngủ, rõ ràng cậu nhóc cố ý.
Giang Lăng đã nhìn thấu tâm tư của cậu nhóc từ lâu rồi.
Nhưng từ nhỏ đến, Đồng Đồng chưa từng được nghe Phó Văn kể chuyện trước khi ngủ, khó khắn lắm mới có cơ hội.
Giang Lăng suy nghĩ một lát rồi gật đầu, cô quay ra nói với Phó Văn Sâm: “Vậy tối nay anh ở lại đi.”
Phó Văn Sâm chơi với Đồng Đồng một lát, đến giờ ngủ, anh dẫn cậu bé đi rửa mặt rồi trở về phòng.
Sau khi nằm xuống, Đồng Đồng nhìn Phó Văn Sâm ở bên cạnh với vẻ nghi ngờ: “Chú biết kể chuyện ạ?”
“Đương nhiên rồi.” Từ khi biết mình có một cậu con trai tên là Đồng Đồng, Phó Văn Sâm đã lên mạng tìm đủ loại truyện, đủ loại trò chơi, hi vọng Đồng Đồng có thể thân thiết với mình hơn chút.
Tất nhiên anh đã đọc qua mấy chuyện trước giờ ngủ rồi.
Đồng Đồng rất vui: “Vậy chủ kể một chuyện đi ạ, chú kể xong có thể tìm mẹ con nói chuyện.”
Mặc dù lúc nãy cậu nhóc kéo Phó Văn Sâm chơi xếp gỗ, nhưng vẫn không quên mục đích quan trọng khi giữ Phó Vưn Sâm ở lại.
Phó Văn Sâm đồng ý, anh kể cho cậu nhóc nghe một câu chuyện ngắn.
Anh kể rất nghiêm túc, giọng nói lại dễ nghe, sau khi kể xong, Đồng Đồng càng nghe càng có tinh thần: “Hay là chủ kể tiếp đi, coi như là phần thưởng để con nói tốt cho chú trước mặt mẹ.”
Phó Văn Sâm cười cười, lại kể cho cậu nghe thêm một câu chuyện nữa.
Mấy phút sau.
Đồng Đồng: “Chú lại kể thêm vài chuyện nữa đi, con cảm thấy chú kể chuyện rất hay, mẹ con kể chỉ hay bằng một nửa chú thôi.”
Phó Văn Sâm: “…”
Lúc này, Giang Lăng gõ cửa hai cái rồi vào phòng.
Cô nhìn Đồng Đồng ngồi trên giường, cười dịu dàng: “Con để quần áo bẩn ở đâu thế, mẹ giặt giúp con.”
Đồng Đồng chỉ về phía cái ghế ở đằng sau Phó Văn Sâm.
Giang Lăng đi tới cầm quần áo lên, đúng lúc Phó Văn Sâm cũng xoay người lấy giúp cô, cô không cẩn thận đụng phải ngón tay Phó Văn Sâm.
Cảm giác ấm áp, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Giang Lăng bình tĩnh nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Giang Lăng cầm quần áo rời khỏi phòng, Đồng Đồng lại quấn lấy Phó Văn Sâm muốn nghe kể chuyện tiếp.
Những câu chuyện trong đầu Phó Văn Sâm đã kể gần hết rồi, sau khi kể đến câu chuyện cuối cùng, anh nói: “Ngày mai khai giảng rồi, con đi ngủ sớm đi, nếu con thích, sau này tối nào ba cũng kể chuyện cho con nghe hết.”
“Thật ạ?” Mắt Đồng Đồng sáng ngời.
Phó Văn Sâm trìu mến nhìn cậu: “Thật, dù ba đi chỗ khác công tác, nếu con muốn nghe, thì ba sẽ gọi điện thoại kể chuyện cho con.”
Nghe anh nói như vậy, Đồng Đồng mới hài lòng ngủ.
Cậu nhóc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Phó Văn Sâm tắt đèn, ra khỏi phòng.
Giang Lăng vừa giặt quần áo xong, đang phơi quần áo ở ban công.
Phó Văn Sâm đi tới đó: “Để anh giúp em.”
Giang Lăng vừa định nói không cần thì anh đã khom lưng cầm lấy quần áo trong chậu, móc quần áo rồi treo lên dây.
Giang Lăng không ngăn anh nữa, cô hỏi: “Đồng Đồng ngủ rồi sao?”
“Ừm.”
Giang Lăng dựa vào cửa ban công, như có điều suy nghĩ: “Sao nghe anh kể chuyện, tốc độ chìm vào giấc ngủ của con lại chậm hơn thế?”
Phó Văn Sâm treo móc lên dây phơi, liếc mắt nhìn cô: “Lúc trước, mỗi khi nghe anh kể chuyện em cũng rất tỉnh táo, háo hức mà.”
Vẻ mặt Giang Lăng cứng đờ, không nhận ra suy nghĩ đã bay xa.
Bình thường thì Phó Văn Sâm ít nói, nhưng anh kể chuyện rất hay.
Lúc đó, trước khi ngủ, cô đều làm ổ trong lòng anh, gối đầu lên cánh tay anh đòi anh kể chuyện.
Nhưng Phó Văn Sâm toàn ý nghĩ xấu xa, toàn kể cho cô mấy chuyện kinh dị, Giang Lăng nghe xong sợ, chủ động ôm chặt eo anh.
Chuyện anh kể rất đặc sắc, dù rất sợ nhưng Giang Lăng vẫn nghe anh kể hết.
Kết quả là, mấy tối liên tiếp sau đó, cả người Giang Lăng giống một món trang sức treo trên người anh vậy.
“Anh sẽ không kể cho Đồng Đồng nghe mấy chuyện kinh dị đó chứ?” GIang Lăng vô thức thốt lên, nhưng lại chợt cảm thấy không thể nào.
Phó Văn Sâm không phải người không có chừng mực.
“Tất nhiên là không rồi.” Phó Văn Sâm treo bộ quần áo cuối cùng lên, anh nhìn Giang Lăng qua khe hở giữa những bộ quần áo: “Có một số chuyện anh chỉ kể cho mình em nghe thôi.”
Dường như anh đáng ám chỉ gì đó, tim Giang Lăng đập thình thịch, chợt nhớ tới truyện trước đây.
Phó Văn Sâm kể chuyện cho cô nghe mấy ngày, phát hiện cô rất thích nghe, sau đó, những câu chuyện của anh dần xuất hiện những đoạn tình cảm, không thể tránh được hình ảnh thân mật quá mức, mà anh lại miêu tả cực kỳ chi tiết.
Giang Lăng nghe mà mặt đỏ tới tai.
Sau khi kể chuyện, Phó Văn Sâm còn đè cô xuống, cùng cô thực hiện cảnh đó một lần.
Ảnh còn thở hổn hển bên tai cô: “Hai người trong chuyện đã làm như thế đấy.”
Ký ức càng đi càng xa, hai tai Giang Lăng cũng càng ngày càng đỏ, dường như là sắp nhỏ máu ra.
Cũng may ánh đèn ngoài ban công không sáng lắm, chắc Phó Văn Sâm không thấy đâu.
Cô cố tỏ vẻ ung dung, làm như không hề nghĩ đến chuyện lúc trước: “Đã muộn lắm rồi, anh không về à?”
Phó Văn Sâm đi tới, bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài của cô, giúp cô vén tóc mai ra sau tai.
Ngón tay anh như có như không chạm vào vành tai nóng bừng của cô.
Giang Lăng run lẩy bẩy, cô cảm thấy anh đang cố ý.
Cô vừa định đánh vào tay Phó Văn Sâm thì anh chậm rãi mở miệng: “Hôm nay Đồng Đồng hỏi anh, sao mãi mà vãn chưa dỗ được em.”
Lông mi Giang Lăng run run, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Phó Văn Sâm dừng lại một chút, nói tiếp: “Lúc nghe vậy, anh cảm thấy hơi tự giễu, trong lòng nghĩ thầm, anh để em tức giận và khó chịu như vậy, chưa chắc đã còn cơ hội, làm gì có chuyện dỗ dành một chút là xong chứ? Lăng Lăng, dù bây giờ ann nói bao nhiêu câu xin lỗi cũng không có ý nghĩa gì cả, cũng không bù đắp được sự cô đơn mà em và Đồng Đồng chịu suốt những năm qua.”
Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “Nếu anh nói ba chữ “anh yêu em” thêm nhiều lần nữa, em có thể bao dung anh hơn một chút không? Coi như cho anh một cơ hội nữa để theo đuổi em, được không?”
Giăng Lăng cảm giác được lòng bàn tay anh đang đổ mồ hôi.
Cô suy nghĩ một lát, bỗng dưng hỏi một câu: “Anh định nói bao nhiều lần?”
Câu hỏi này của cô khiến Phó Văn Sâm không kịp đề phòng, thậm chí không phản ứng kịp.
Ngơ ngác một lúc lâu, anh mới lấy lại tinh thần, cô đang hỏi anh định nói ba chữ “anh yêu em” bao nhiều lần.
Phó Văn Sâm cực kỳ vui mừng, vô thức nắm chặt tay cô hơn: “Em muốn nghe bao nhiêu lần, anh sẽ nói em nghe bấy nhiêu lần.”
Phó Văn Sâm không kìm được ôm chặt cô, kích động nói cho cô nghe ba chữ đó từng lần một.
Từ trước đến giờ, anh chưa từng nói câu này, giờ đây, anh như muốn bù lại tất cả những lần thiếu trước đó.
Giang Lăng dựa vào lòng anh, không giãy dụa.
Cô ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt mà quen thuộc trên người anh, xen lẫn với mùi thuốc lá.
Giang Lăng nhắm chặt hai mắt, lại mở ra: “Mấy hôm nay em vẫn luôn suy nghĩ, dưới tình huống khi đó mà anh vẫn còn suy nghĩ cho nhà họ Giang, em nên cảm ơn anh mới phải.”
Phó Văn Sâm nhìn cô, định lên tiếng nhưng Giang Lăng lại nói tiếp: “Nhưng điều này cũng không có nghĩa là em sẽ tha thứ cho anh ngay. Nhưng năm quá, em và Đồng Đồng nương tựa nhau mà sống, trong thế giới đó vốn không có anh ở bên…”
Hốc mắt cô đỏ lên: “Tới tận bây giờ, anh chưa từng nghĩ đến việc tìm em để giải thích, chưa từng nghĩ đến chuyện làm hòa với em.”
“Sao anh có thể chưa từng nghĩ đến được, anh vẫn luôn nghĩ tới, ngày nào em cũng xuất hiện trong giấc mơ của anh.” Phó Văn Sâm ôm cô, vừa sốt ruột vừa bất đặc dĩ, “Sau khi trả hết nợ, anh đã muốn đi tìm em rồi, nhưng lúc đó em xuất sắc hơn trước nhiều, mà anh lại không xu dính túi, bắt đầu lại từ đầu, nói tóm lại là lúc đó anh không có cam đảm.”
Giang Lăng tức giận đẩy anh ra: “Vậy bây giờ anh còn ở đây làm gì? Luật sư có tiếng thì sao chứ, bây giờ đối với em mà nói, chẳng phải anh vẫn là tên nhóc nghèo thôi sao? Bây giờ có can đảm rồi à?”
Phó Văn Sâm lại tiến lên ôm lấy cô: “Anh biết là anh không đúng, nói cho cùng thì anh không có lòng tin với bản thân mình, cảm thấy trong một năm kết hôn với nhau, em nhiều lắm thì cũng chỉ thích anh một chút thôi. Hiện tại em đã có cuộc sống mới, không thể cho em cuộc sống sung túc được, vì vậy không dám làm phiền em.”
Giọng anh khàn hơn rất nhiều, “Nhưng anh không ngờ, lúc ly hôn em lại mang thai, lại còn một mình nuôi nấng con.”
Giang Lăng bị anh ôm chặt, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Nhất thời cô không biết nên trách anh không đi tìm mình hay trách bản thân vì giận dỗi mà không nói cho anh biết chuyện mang thai Đồng Đồng.
Nói tới nói lui, tuy sau khi kết hôn sống chung với nhau, hai người đều nảy sinh tình cảm, lúc ở bên nhau cũng rất ngọt ngào.
Nhưng cuối cùng lại thiếu một bước thổ lộ tình cảm.
Ai cũng không nói cho đối phương biết tâm sự của bản thân.
Ai cũng không biết rốt cuộc đối phương thích mình nhiều như nào.
Giang Lăng nắm tay lại, dùng sức đấm vào lưng anh mấy cái.
Dần dần, lực đánh của cô nhẹ hơn, cuối cùng dừng hẳn lại rồi ôm lấy anh.
Cảm nhận được sự đáp lại của cô, sống lưng Phó Văn Sâm cứng đờ chậm rãi nâng mặt của cô lên.
Anh giúp cô lau đi nhưng giọt nước trên khóe mắt.
Giang Lăng khịt mũi một cái, không muốn nói với anh mấy chuyện không vui nữa.
Nhìn hành động thân mật của anh, cô lùi lại một bước, rời khỏi lòng anh: “Không phải anh nói đêm nay bắt đầu theo đuổi em sao, em vẫn chưa đồng ý đâu.”
Cố nói rất nhỏ, nhưng trong giọng nói không còn mang theo vẻ bất mãn khi nãy nữa, cô muốn xoa dịu mối quan hệ giữa hai người.
Phó Văn Sâm nhìn cô đầy cưng chiều: “Không sao hết, anh rất kiên nhẫn, sẽ theo đuổi đến khi em đồng ý mới thôi.”
Anh cúi người, nhẹ giọng bổ sung một câu bên tai cô, “Hơn nữa, ngày nào em cũng nói cho em nghe, anh rất yêu em.”
“Vậy chẳng khác gì ngày nào anh cũng tỏ tình với em cả?”
“Đúng vậy.” Phó Văn Sâm gật đầu, nhìn cô thật sâu, gằn từng chữ, “Hơn nữa ngày nào anh cũng mong em sẽ đồng ý.”