Trường học ở Hong Kong không thể so được với ở trong nước, do đất chật nên số lượng KTX trong trường đại học cực kỳ có hạn, chỉ một số ít sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt mới có thể vào ở KTX, còn hầu hết mọi người chỉ có thể thuê trọ ở bên ngoài.
Trì Hạ và các đồng nghiệp chỉ tập huấn ở đây có nửa năm mà thôi.
Cho nên nhà đài đã sắp xếp cho bọn họ ở trong một dãy trọ bên ngoài KTX, hai người một phòng, cách trường đại học rất gần.
Buổi sáng ngày hôm sau có tiết.
Trì Hạ đi từ trên lầu xuống, Bùi Sí đã đứng trước cửa dãy nhà chờ cô.
Trì Hạ mím môi nói với nữ đồng nghiệp bên cạnh: “Phiền cô lát nữa giúp tôi xin nghỉ với thầy Hướng nhé?”
Nữ đồng nghiệp cũng biết sáng hôm nay Bùi Sí phải lên máy bay về Giang Thành, chắc chắn Hạ Hạ muốn tiễn bạn trai ra sân bay, có thể hiểu được.
Cô ấy gật đầu cười nói: “Không thành vấn đề, vậy tôi đi trước nha.”
“Được, cảm ơn cô.”
Trì Hạ đi qua đó.
Trong tay Bùi Sí cầm hộp sữa chua vị đào, vừa mới mua, thấy cô đi qua thì anh cắm ống hút vào, cong môi cười đưa cho cô.
“Em tiễn anh tới sân bay nhé?”
Cô nâng hai mắt lên, nhận lấy hộp sữa chua, trong mắt chứa ý cười dạt dào.
Ánh mắt Bùi Sí khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nhéo khóe môi cô: “Người đàn ông của em không bị bắt cóc đâu mà lo, ngoan nào, an tâm đi học nhé.”
Trì Hạ thật sự là cạn lời.
Cô rõ ràng là muốn ở cùng anh lâu một chút nên mới nói là muốn đi tiễn anh, người này còn không biết điều như vậy. Mới ở cạnh nhau có mấy ngày mà anh đã không muốn cô bám theo nữa rồi sao?
Cô rũ mắt không nói, an tĩnh uống sữa chua.
Tâm tư của cô gái nhỏ hoàn toàn biểu hiện hết ở trên mặt.
Bùi Sí nhịn không được cười cười, cúi người hôn cô một cái, môi cô mềm mại, còn có vị sữa chua nữa.
“Ngọt muốn chết…” Hầu kết anh giật giật, thanh âm khàn khàn.
Trì Hạ ngước mắt.
Anh hôn một cái còn chưa đủ, vẫn muốn tiếp tục. Cô nhanh chóng đẩy anh ra, trái tim đập thình thịch: “Có rất nhiều người đó Bùi Sí!”
Bùi Sí nhìn xung quanh một vòng.
Mẹ nó.
Chỗ nào có người chứ??
Cô ôn nhu bổ sung: “Chỗ này là cửa ra vào, bây giờ không có ai, đợi lát nữa sẽ có người.” Cho nên không được hôn.
Bùi Sí giật giật khóe môi: “Đệch.”
Quả thực là bị sự xấu hổ của cô lăn lộn đến chết mà.
Anh trực tiếp kéo lấy tay nhỏ của cô, bước nhanh ra phía sau dãy nhà.
Dưới cây cổ thụ phía sau dãy nhà, dây đằng màu xanh lục rũ xuống, anh ôm cô ngồi ở trên lan can.
Khắp nơi an tĩnh.
Hai tay anh chống trên lan can nhìn chằm chằm vào cô, hô hấp có chút thô nặng: “Nơi này không có ai được chưa? Cho anh hôn một lúc nhé.”
Gió buổi sáng xuyên qua ngọn cây, từ từ thổi tới làn da, không hiểu sao lại có chút nóng.
Mặt Trì Hạ đỏ tới mức muốn nhỏ máu.
Cô nói: “Không cho.” Không cho cô đi tiễn, cô vẫn còn đang tức giận đấy.
Nhưng mà anh làm như không nghe thấy, trực tiếp thò đầu qua, mang theo hơi thở lạnh thấu xương.
Hôn thật mạnh vài cái xong, sau đó thở hổn hển dừng lại.
Hô hấp Trì Hạ bình ổn.
Đôi mắt anh đen nhánh, lấy hộp sữa chua trong tay cô qua, ống hút chĩa về phía môi cô: “Ngoan, bảo bối. Uống một ngụm đi.”
Cô không hiểu lắm nhìn anh: “Làm gì thế?”
Ngực anh kịch liệt phập phồng: “Không phải thích sữa chua vị đào sao? Để em nhớ kỹ hương vị hôn môi với ông đây.”
Trì Hạ sắp xấu hổ và giận dữ muốn chết rồi, quả thực là muốn tát chết anh mà.
Cô mím chặt môi.
“Không uống, có tin anh uống xong đút cho em không hả?” Bùi Sí cười.
Cô nào dám không tin chứ, người này xác thực là có thể làm ra được chuyện này đó!
Cô gái nhỏ ngậm ống hút, tức giận hút một ngụm, sau đó nhanh chóng nuốt xuống.
Đáy mắt cô trong suốt, nhưng vì uống quá nhanh mà khóe môi còn dính chút sữa chua, hô hấp Bùi Sí hỗn loạn trong nháy mắt.
Mẹ nó thật ngây thơ.
Trong đầu anh tất cả đều là hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Đầu ngón tay người đàn ông nóng bỏng, ngón cái run rẩy lau sữa chua bên khóe môi cô, bôi lên môi mình.
Trì Hạ nhìn tới ngây ra.
Giây tiếp theo, môi anh phủ lên nghiền ép môi cô, điên cuồng hôn môi với cô.
Đồng tử đen nhánh của anh nhìn chằm chằm vào cô, cái cằm sắc bén không ngừng cọ sát với làn da cô, vừa tê vừa ngứa.
Giữa mùa hè, không khí của thành phố ven biển luôn nóng ẩm, mang theo cảm giác dính nhớp khôn kể.
Lòng bàn tay Trì Hạ toàn là mồ hôi.
Anh hôn rất lâu mới dừng lại, cô có cảm giác môi mình đã mất cả cảm giác.
Bùi Sí cũng rất thống khổ, con mẹ nó phản ứng sinh lý quả thực là muốn mạng anh mà.
Anh bình ổn một hồi lâu, mới tiếp tục hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cô.
“Cho hôn là quá đủ rồi, không cần tiễn đâu, anh không nỡ để em nhìn anh rời đi.” Anh giải thích, mắt đen nhìn sâu vào trong mắt cô.
Rốt cuộc thì khi phải chia tay, anh so với bất cứ ai đều khổ sở hơn, cô còn muốn tới tiễn anh, vậy phỏng chừng đến máy bay anh cũng không thể lên được nữa.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện bỏ cô lại một mình ở sân bay còn mình thì rời đi, tâm của anh cũng đau muốn chết.
Lúc này cô mới biết được lý do anh không cho mình đi tiễn.
Trì Hạ hơi mím môi, trong lòng vô cùng cảm động, một lát sau mới nhịn lại xấu hổ nhỏ giọng nói: “Em sẽ rất nhớ anh, Bùi Sí.”
Bùi Sí giật giật môi, nói không nên lời, có cảm giác bản thân sắp bị cô gái này ngọt đến hôn mê rồi.
Anh duỗi tay trực tiếp ấn đầu nhỏ của cô vào trong ngực.
Tiếng tim đập đã thay anh nói rằng: Anh cũng sẽ rất nhớ em.
**
Sau khi Bùi Sí quay trở lại Giang Thành thì bắt đầu huấn luyện cho trận chung kết của giải đấu CSBK.
Đại đa số thời gian anh đều sẽ ở sân huấn luyện.
Atwood rất vui mừng, ông ta cảm thấy A Sí mà cứ giữ tinh thần ganh đua như thế này thì cơ bản là chức quán quân CSBK sẽ nằm trong tay anh.
Sở dĩ ông ta nghĩ như vậy cũng là có lý do.
Năm đó sau khi xem qua trận đua xe Olivia năm đó, Atwood liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái thiên tài đua xe trong video, hưng phấn tới mức như nhặt được bảo vật.
Sau đó ông ta tìm đủ mọi cách mới tìm được thiếu niên kia ở Italy, lôi kéo anh vào trong đội đua xe của mình.
Mà thành tích sau đó của Bùi Sí xác thật đã chứng minh ánh mắt của ông ta không hề sai.
18 tuổi gia nhập đội đua xe.
19 tuổi đoạt được danh hiệu quán quân .
20 tuổi lấy được danh hiệu quán quân Moto2.
21 tuổi thăng lên làm tuyển thủ MotoGP, cũng lấy được danh hiệu vinh quang tối cao nhất của giới đua xe trẻ tuổi, quán quân MotoGP thế giới, trở thành vị quán quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử GP.
Atwood cảm thấy anh quả thực chính là một xa thủ trời sin.
Nếu không phải bởi vì nghiện ma túy nên phải thường xuyên tới sở cai nghiện thì thành tích của anh sẽ càng chói lọi hơn.
Atwood yên lặng thở dài.
Ngược lại, lại nghĩ tới kế hoạch câu lạc bộ của Bùi Sí.
Đua xe ở trong nước còn không có sự phổ biến quá lớn, chuyển câu lạc bộ từ Italy qua bên này, lại lợi dụng danh khí của mình, hoàn toàn có thể khai thác được một phần lớn thị trường.
Lợi nhuận thu về đều chỉ còn là vấn đề thời gian.
Atwood yên lặng chậc một tiếng, rất khó để không thể đánh giá cao vị đại gia này.
Thậm chí ông ta cũng muốn đưa vợ con từ Italy tới Giang Thành, tính toán sẽ định cư luôn ở đây.
Bùi Sí đi từ trong sân huấn luyện ra thì trời đã sắp tối, ánh nắng chiều nhuộm đỏ cả một phương.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Trì Hạ.
Thanh âm cô gái nhỏ vừa mềm mại vừa ngọt ngào, theo ống nghe truyền qua: “Bùi Sí, Hong Kong mưa rồi.”
Bên kia điện thoại còn có tiếng mưa rơi sàn sạt, nghe qua thì hẳn là cô đang ở ngoài đường, cô ngoan như vậy, chắc chắn không phải là ra ngoài chơi, chắc là vừa mới tan học về, đang trên đường về khu trọ.
“Có mang ô không? Đừng để bị ướt, sẽ cảm đấy.” Anh nhẹ dỗ.
“Có mang.”
“Phải để ý xe cộ hai bên nữa có biết chưa? Chú ý an toàn.” Anh lại nói.
Trì Hạ cảm thấy ngữ khí của anh giống y như bà ngoại cô vậy, cô mím môi nhẹ cười: “Được.”
Bỗng nhiên nghĩ tới tin tức vừa mới nghe được, Trì Hạ rất vui vẻ, giọng nói của cô cũng hưng phấn không chịu được: “Bùi Sí, anh còn nhớ Dung Dung không?”
Bùi Sí nhớ cái con khỉ, trí nhớ của anh không tốt, từ hồi cấp ba tới bây giờ người được anh nhớ tên cũng chẳng được bao nhiêu.
Nhưng mà dựa theo phán đoán cũng có thể đoán ra được cô đang nói tới ai.
Anh cong cong môi: “Ừ, vẫn nhớ, bạn thân hồi cấp ba của em.”
Cô gái nhỏ vui vẻ muốn chết: “Cô ấy nói hai ngày nữa sẽ tới Hong Kong.”
Âm cuối của cô thoáng giương lên, ở trong ngày mưa phá lệ có chút yêu kiều.
Bùi Sí cũng rất muốn tới Hong Kong thăm bảo bối của anh, nhưng mà phải chuẩn bị thi đấu.
Rốt cuộc thì anh cũng phải nỗ lực để đứng sóng vai với cô, làm thế nào cũng phải cố gắng cho cô một tương lai tốt đẹp.
Muốn để cô không hối hận vì đã đi theo anh.
Đó là tâm nguyện đã tồn tại từ lúc anh còn học lớp 10.
Trì Hạ biết anh sắp thi đấu, mà cô cũng không phải không biết loại thi đấu này nguy hiểm bao nhiêu.
Thanh âm cô nhẹ nhàng gọi anh: “Bùi Sí.”
“Ơi?”
“Thứ tự xếp hạng gì đó đều không quan trọng, anh mới là quan trọng nhất.”
Cô gái nhỏ cầm ô chậm rãi đi trong mưa, “Đồng ý với em, mỗi lần thi đấu đều sẽ phải bình an quay về nhé?”
Bùi Sí cắn chặt hàm sau, mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe, lông mi đen như mực rũ xuống: “Được…”
**
Trận chung kết của CSBK diễn ra vào đầu tháng 9, có rất nhiều cánh truyền thông của Giang Thành đều tới.
Rốt cuộc thì ngày thi đấu vòng loạn đó, xa thủ trẻ tuổi nổi tiếng thế giới đã không đạt được hạng nhất như mong muốn, cho nên trận chung kết lần này sẽ rất đáng xem đây.
Trận đấu còn chưa có bắt đầu, có rất nhiều phóng viên đều muốn phỏng phấn cảm nhận lúc này của Bùi Sí, nhưng đều bị từ chối ở bên ngoài.
Trời thật sự rất nóng, Kỳ Tinh Tinh cầm thẻ công tác quạt quạt cho mình, cô ấy lẩm bẩm: “Lão Hạ, anh nói xem Bùi Sí có thể đạt quán quân CSBK chứ?”
Hạ Tường lắc đầu, anh ta đâu thể biết được: “Tôi chỉ biết nếu anh ta không đoạt được quán quân thì giới truyền thông sẽ bùng nổ thôi.”
Quả thực con mẹ nó chính là tin tức giật gân đó.
**
Bùi Sí thay bộ đồ đua xe, đi ra khỏi phòng thay đồ, lúc chuẩn bị tới sân thi đấu thì lại phát hiện William đứng ở bên ngoài cửa phòng.
Thấy anh đi ra, William đột nhiên hỏi: “Bùi Sí, được hạng hai có cảm thụ thế nào?”
Bùi Sí giống như bị điếc, anh không thèm trả lời, đi thẳng ra bên ngoài.
William bỗng nhiên cười cười nói: “Cái cô gái tên Trì Hạ kia đúng thật là rất xinh đẹp.”
Bước chân Bùi Sí đột nhiên dừng lại, xoay người, mắt đen nặng nề: “Mày có ý gì?”
William trầm mặc nhìn anh.
Nhiều năm như vậy, William vẫn luôn suy nghĩ, làm thế nào mà một người chơi xe lại không sợ chết như vậy, nếu đã không sợ chết thì hẳn là sẽ không có uy hiếp gì đi?
Nhưng mà gần đây hắn ta mới biết được, thì ra là ai cũng sẽ có điểm yếu.
Chỉ là hắn cảm thấy có chút buồn cười, điểm yếu của vị xa thủ thiên tài này thế mà lại là một con đàn bà.
“Ngoại hình xinh đẹp quá thì sẽ không an toàn, đặc biệt là loại địa phương như Hong Kong, nói không chừng ngày nào đó bị người ta chơi chết thì sao, mày nói xem có đúng không?”
Ý tứ của William rất rõ ràng.
Bùi Sí không nói chuyện, đôi mắt đen trầm.
Hai tay rũ ở bên người từng chút từng chút siết chặt.
“Từ trường đại học của cô ta trở về nhà trọ, hình như phải đi qua một con hẻm thưa dân…”
Lời của William chưa kịp nói xong, cả người đã bị đạp ngã xuống đất…
Một tiếng sau, phóng viên ngồi chờ trong sảnh nhận được tin tức, ban tổ chức CSBK tuyên bố lùi thời gian thi đấu.
Không lâu sau, một đám người nghe được tiếng xe cứu thương.
Xuất phát từ khứu giác nhạy bén của phóng viên, Kỳ Tinh Tinh lập tức nói: “Mẹ nó lão Hạ, có tin tức lớn rồi!”
**
Cuối tháng 8, Hong Kong có một trận mưa lớn, nhưng lại không hề giảm bớt nửa phần cái thời tiết nóng nực của thành phố chút nào, đầu tháng 9, Hong Kong vẫn nóng y như cái bếp lò vậy.
Gió biển thổi tới, sóng nhiệt đều quay cuồng trong không khí.
Trường của Trịnh Dung Dung được nghỉ cho nên tới Hong Kong tìm Trì Hạ chươi.
Thật ra cô ấy có rất nhiều chuyện muốn nói với Hạ Hạ, nhưng lại không biết phải nói từ chỗ nào.
Hai người đi dạo từ Vương Giác tới Tiêm Sa Chủy, lại dạo tới Vịnh Đồng La, cuối cùng là tìm một nhà hàng để ăn cơm, Trịnh Dung Dung từ nói đông nói tây liền chuyển sang nói chuyện nghiêm túc.
Điều hòa trong nhà hàng rất vừa vặn, âm nhạc thư thái du dương.
Trịnh Dung Dung lắp bắp nói với Trì Hạ rằng mình đang yêu đương, đối tượng còn là Hà Vũ.
Trì Hạ cảm thấy khiếp sợ, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô biết Dung Dung rất thích Cố Quyến, cho rằng lần này cô ấy lại tùy tiện tìm một người để yêu đương, rốt cuộc thì trước đó Dung Dung luôn ở trước mặt cô mắng chửi Hà Vũ.
Trịnh Dung Dung cũng biết lý do Hạ Hạ không nói lời nào, cô ấy cười nói: “Hạ Hạ đừng lo lắng, tớ là đã suy nghĩ nghiêm túc rồi đó, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tớ muốn kết hôn với Hà Vũ…”
Trì Hạ cũng không giống như hồi học đại học, sẽ ngây ngô hỏi mấy câu như cô ấy có thích Hà Vũ không.
Con người luôn phải trưởng thành.
Trịnh Dung Dung biết bản thân với Cố Quyến là không có khả năng.
Rung động thời niên thiếu xác thật rất khó quên, chỉ là theo thời gian trôi đi, cũng không phải hoàn toàn không thể buông bỏ được.
Hồi cấp ba, cô ấy cho rằng bản thân sẽ vì Cố Quyến mà cô độc hết quãng đời còn lại, sau đó lớn lên mới cảm thấy thật ngây thơ.
Cô ấy thành thật nói với Hạ Hạ, thật ra hơn một tháng trước, nhà cô ấy xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn, việc làm ăn của ba cô ấy thất bại, trong nhà nợ không ít tiền.
“Người đòi nợ ngày nào cũng tới nhà tớ đòi tiền, ba tớ bệnh rồi, mẹ tớ phải bán nhà đi mới trả được một phần.” Trịnh Dung Dung nhẹ nhàng cười một cái, đáy mắt lại toàn chua xót.
Trì Hạ nghe xong thì đau lòng muốn chết.
Cho nên lúc đó Dung Dung nói với cô là cô ấy không thi lên thạc sĩ nữa, muốn lập tức ra làm việc luôn, chính là bởi vì biến cố gia đình đi.
Khó trách người thích mua sắm dạo phố như Dung Dung, ngày hôm đó lại không mua bất kì thứ gì.
Trì Hạ vừa định lên tiếng, Trịnh Dung Dung đã biết cô muốn nói gì, cô ấy nhanh chóng nói: “Hạ Hạ đừng lo lắng, nợ đều đã trả xong rồi, không thiếu tiền.”
“Dung Dung, nếu cần tiền thì cứ nói với tớ có được không? Không cần gạt tớ.”
Trịnh Dung Dung nói: “Thật đó, hơn nữa thân thể của ba tớ cũng tốt lên nhiều rồi.”
Cũng chính từ ngày ba cô ấy phá sản đó, Hà Vũ mỗi ngày đều tới tìm, nói cái gì mà muốn theo đuổi một cô gái, nhờ cô ấy chỉ vài chiêu.
Không lâu sau đó Trịnh Dung Dung biết được, thì ra cô gái mà Hà Vũ nói chính là mình.
Mới đầu Trịnh Dung Dung còn tưởng là mình lầm, sao Hà Vũ có thể thích cô ấy chứ?
Bọn họ rõ ràng phải là đối thủ một mất một còn mới đúng chứ/
Nhưng mà lần đó, Hà Vũ không có chút ý tứ nói đùa nào cả, cậu ta lấy một cái hộp nhỏ ra, bên trong là 365 bức thư tình.
Hà Vũ nói: “Anh thừa nhận mình không dũng cảm, yêu thầm em lâu như vậy đến bây giờ mới nói ra, nhưng mà Dung Dung, từ lúc khai giảng năm lớp 10 anh đã chú ý tới em rồi.”
Lúc ấy là vào buổi chiều chạng vạng, hai người ngồi trên hành ghế dài giữa sân thể dục rộng lớn của đại học Giang Thành.
Hà Vũ nghiêng đầu nhìn cô, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
“Lần nghỉ hè lớp 10 em uống say đó, nói bản thân không xinh đẹp, còn nói người xinh đẹp mới có kẻ thích… Anh muốn nói với em rằng không phải như vậy, em rất xinh đẹp, ít nhất thì ở trong mắt anh em là đẹp nhất.”
Hốc mắt Trịnh Dung Dung đỏ lên.
Hà Vũ khẩn trương nói: “Em đã nói là chỉ cần viết đủ 365 bức thư tình thì sẽ cho một cơ hội, anh đã biết rồi, em có thể cho anh một cơ hội không?”
Sau đó, Trịnh Dung Dung mới biết được, thật ra là Hà Vũ biết được tình hình trong nhà cô nên mới cố ý chọn ngay lúc ấy để tỏ tình.
Cậu chỉ là muốn cùng cô vượt qua cửa ải khó khăn này mà thôi…