Trì Hạ tới tận lớp 10 mới chuyển tới Giang Thành, cho nên Giang Thành năm đó đối với cô mà nói là nơi trời đất xa lạ, càng không hiểu biết về chuyện những gia tộc giàu có ở đây.
Tách ra sáu năm, cô cũng không cố ý đi hỏi thăm chuyện gì đó.
Cô chỉ dựa vào suy đoán, cảm thấy anh hình như giống như cô, ở cùng ba mẹ.
Cho nên cả đường đi Trì Hạ đều vô cùng khẩn trương.
Chuyện gặp ba mẹ bạn trai này là lần đầu tiên cô làm, trong đầu đều đang suy nghĩ xem lát nữa nên nói như thế nào mới tốt.
Xe máy dừng ở trước cửa tiểu khu xa hoa của Giang Thành.
Bảo an ngoài cổng cúi chào, vội vàng đi mở cửa.
Sau khi phát hiện Trì Hạ ngồi phía sau xe máy, đôi mắt bảo an đều trợn tròn.
Hắn không nhìn lầm cứ? Trên xe máy của tiểu thiếu gia nhà họ Bùi thế mà lại có phụ nữ sao!
Đêm hôm mang phụ nữ về nhà, không cần nghĩ cũng biết là để làm gì.
Khóe miệng bảo an nhiều chuyện điên cuồng cong lên tới tận trời.
Trì Hạ không phải không nhìn thấy ánh mắt của anh ta.
Cô thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Nhưng mà cũng không quên chuyện quan trọng hơn.
Cô không nhìn bảo an nữa, nhẹ nhàng kéo góc áo của Bùi Sí: “Đi mua ít quà trước có được không? Đưa cho chú với dì.”
Tới nhà anh chắc chắn là không thể đi tay không được, rất không lễ phép nha.
Bùi Sí bây giờ mới biết vừa mới rồi cô lo lắng cái gì.
Từ hồi cấp hai anh đã bắt đầu sống một mình rồi, sau khi đoạn tuyệt quan hệ cha con với Bùi Chấn Ninh thì đã tự mua cho mình một căn hộ thông tầng*, vẫn luôn ở một mình, cũng đã quên cô gái này còn không biết tình huống của nhà anh.
*Căn hộ thông tầng: Bình thường thì mọi người chỉ thấy một căn hộ có một tầng nhiều phòng, nhưng thông tầng là sẽ có 2 tầng trở lên trong cùng 1 căn. Đây là kiểu căn hộ cao cấp.
Bùi Sí nhẹ cong môi, ý cười có chút chua xót.
“Không cần đâu, anh ở một mình.” Anh xoay đầu lại, xoa bóp ngón tay thon dài của cô.
Trì Hạ nhìn anh, gật gật đầu.
Phiền lòng trong ngực rốt cuộc cũng xuôi xuống được, tảng đá trong lòng cũng được buông xuống.
May mà không phải gặp ba mẹ anh…
Bất quá nếu đã quyết định ở bên anh, cô vẫn nên tìm một cơ hội thích hợp dò hỏi anh về tình hình và sở thích của ba mẹ anh mới được.
Xe máy lái vào trong gara.
Bùi Sí đỗ xe xong, tháo mũ bảo hiểm ra. Trì Hạ giành trước nói: “Để em tự xuống.”
Anh không thèm nghe, giây tiếp theo đã ôm ngang người cô bế xuống.
Trì Hạ nghẹn đỏ mặt.
Bùi Sí nắm lấy bàn tay nhỏ của cô vào trong tay, đi sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh tiểu khu mua chút đồ ăn vặt.
Lúc tính tiền, tầm mắt anh đảo qua cái hộp nhỏ treo trên quầy thu ngân, ánh mắt dừng lại.
Hô hấp Bùi Sí hơi đình trệ, hầu kết trượt xuống, đôi mắt nghiêng qua có chút hoảng loạn nhìn cô: “Em đi vào chọn đồ ăn vặt nhé Hạ Hạ?”
Cô lắc đầu từ chối: “Nhiều quá rồi ăn không hết đâu, không cần mua nữa.”
Đầu lưỡi Bùi Sí chống má, ngữ khí cứng đờ: “Qua đó lấy cho anh bao thuốc lá?”
“… Ò.”
Cô đáp một tiếng, xoay người đi vào bên trong.
Cô gái nhỏ ngoan muốn chết, vừa nhìn liền biết chưa từng đi mua thuốc lá.
Bùi Sí nhịn không được cong môi.
Nhân lúc cô đi tìm thuốc lá, ngón tay cứng ngắc của anh nhanh chóng túm lấy một cái hộp nhỏ nhét vào túi quần.
Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Trì Hạ dạo một vòng quanh cửa hàng tiện lợi cũng không tìm được thuốc lá.
Sau khi quay lại quầy thu ngân, ông chủ đang từ ngăn tủ phía sau lưng lấy một bao thuốc đưa cho Bùi Sí.
Ban nãy ông chủ không phải không nhìn thấy Bùi Sí lấy cái gì, tầm mắt quét tới Trì Hạ thì khóe miệng điên cuồng giơ lên.
Thằng nhóc trẻ tuổi này cũng thật hư hỏng mà.
Trì Hạ còn tưởng là ông chủ cười cô, cô ngước mắt oán trách trừng Bùi Sí, trong ánh mắt màu nâu là một mảnh trong suốt.
Thật phiền mà, anh biết rõ là bên trong không có thuốc lá, cũng không nhắc nhở cô một tiếng, hại cô ở bên trong tìm một lúc lâu. Chắc chắn là cố ý.
Bùi Sí cười cười nhéo má cô, bộ dáng Hạ Hạ trừng anh cũng đều đáng yêu như vậy.
Cô thật ngây thơ mà.
Lần đầu tiên Trì Hạ tới nơi ở của Bùi Sí.
Căn nhà được trang hoàng theo phong cách chủ đạo là màu xám, có chút nặng nề.
Trời bên ngoài dần dần tối, sau khi vào huyền quan, Bùi Sí duỗi tay bật đèn, cầm hai đôi dép lê ra cho mình và cô đi.
Chân của cô gái rất nhỏ, đi dép lê của anh có loại cảm giác ngốc ngốc vụng về.
Bùi Sí hít sâu một hơi, đồ vật trong túi quần giống như có thể thiêu đốt người, hô hấp anh càng lúc càng nhanh.
Trì Hạ cũng rất khẩn trương.
Trong nhà đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở nam tính, hơn nữa trong căn nhà lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ, đây vẫn là lần đầu tiên cô đơn độc ở chung trong một căn phòng với đàn ông như vậy đấy.
Anh dắt cô vào phòng khách, đem túi đồ ăn đặt trên bàn trà.
Trước kia Bùi Sí không xem TV, lúc ấy cả ngày anh chỉ lăn lộn bên ngoài với đám người kia, về tới nhà thì cơ bản là tắm rửa một cái rồi nằm xuống ngủ luôn, cho nên trong phòng khách căn bản là không có TV.
Trì Hạ cũng phát hiện ra điểm này, vừa định hỏi anh.
Bùi Sí đã dắt cô lên lầu hai.
Lầu hai không giống lầu một, cách bố trí giống với phòng bao trong KTV, bên cạnh còn có bàn đánh bóng bàn, khu trò chơi.
Ánh đèn màu sắc rực rỡ treo trên nóc nhà xoay tròn, Trì Hạ có loại ảo giác như đang ở Duyệt Vịnh.
Trên vách tường treo một cái màn hình rất lớn.
Bùi Sí lấy ở trong ngăn kéo ra một cái điều khiển đưa cho cô.
Trì Hạ càng khẩn trương hơn, hoàn cảnh này thật sự là quá phóng khoáng, dường như càng mập mờ hơn.
Cô đi tới chỗ sofa bọc da màu đen ngồi xuống, sau đó tận lực ổn định hô hấp, cầm điều khiển siết chặt hỏi anh: “Xem phim gì ạ?”
Trừ mấy phim điện ảnh thanh xuân tình yêu mà Dung Dung giới thiệu thì dường như cô chưa từng xem phim nào khác.
Bùi Sí nhìn cô chăm chú, biểu tình có hơi mờ mịt: “Đợi một lát.”
Mẹ nó, ban nãy trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh không phù hợp với trẻ em, cô đột nhiên nhìn qua, làm anh khẩn trương muốn chết.
Bùi Sí xuống lầu một lần nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Đường Minh Viễn.
Trong đám bạn hư của anh, cũng chỉ có Đường Minh Viễn từng nói lúc hắn yêu đương thì sẽ đưa bạn gái đi xem phim.
Đường Minh Viễn đang tắm rửa, vừa mới bôi được sữa tắm lên người, điện thoại liền vang lên, điện thoại của anh Sí nhà hắn, hắn cũng không dám không nghe.
Hắn ấn nghe, cười cười: “Anh Sí ạ?”
Bùi Sí đi thẳng vào vấn đề, bảo hắn đề cử một bộ phim.
Đường Minh Viễn lau mặt, anh Sí đang êm đang đẹp sao lại đi xem phim? Hắn cười hì hì: “Anh Sí đang ở bên Trì Hạ à?”
“Ờ.”
Đường Minh Viễn nghĩ nghĩ: “Phim người lớn được không anh Sí?”
Bùi Sí cười: “Đệch, bình thường một chút.”
Bình thường? Đường Minh Viễn chưa từng xem phim nào bình thường cả, hắn lục lọi tìm tòi trong đầu một hồi, cuối cùng cũng tìm được một bộ thích hợp: “Sắc giới*.”
*Sắc giới là bộ phim lấy đề tài chiến tranh Trung – Nhật những năm 1930 của đạo diễn Lý An
“Nói về cái gì?” Bùi Sí hỏi.
Đường Minh Viễn nghiêm túc nói: “Nói về câu chuyện tình yêu xưa của mấy sinh viên yêu nước thời kỳ chiến tranh chống Nhật.”
“Được.” Bùi Sí cúp điện thoại.
Bùi Sí cầm túi đồ ăn vặt đi lên lầu, ấn tìm bộ phim “Sắc giới” ở trên mạng, sau đó duỗi tay tắt đèn.
Sau khi phim điện ảnh bắt đầu chiếu, tầm mắt anh liền không hề đặt trên màn hình nữa, chỉ lo nhìn cô.
Trì Hạ nghiêng đầu nhìn anh, cố ý xụ mặt, nhưng ý cười lấp lánh trong mắt lại không thể giấu được: “Không được nhìn em, xem phim đi.”
Ánh sáng mờ ảo, trên người cô gái nhỏ có mùi hương nhàn nhạt, không ngừng kích thích mỗi giây thần kinh của anh.
Trái tim trong ngực Bùi Sí hung hăng đ âm loạn xạ.
Đệch, không cho nhìn cô, anh khó chịu muốn chết.
Bùi Sí giật giật môi, bắt đầu nói bừa: “Anh xem rồi, phim về yêu nước chống Nhật mà thôi.”
Trì Hạ còn lâu mới tin, vừa mới rồi anh đi ra ngoài gọi điện thoại, cô cũng không phải không nghe thấy, cô cố ý hỏi: “Sao Vương Giai Chi này lại tiếp cận Dịch tiên sinh thế?”
Bùi Sí biết cái khỉ gì đâu, anh mím chặt môi, mắt đen run lên.
Trì Hạ cười muốn chết, thật ngốc mà ha ha ha, cho rằng mình xuống lầu gọi điện thoại hỏi người khác là cô không biết sao.
Bùi Sí nhìn ra là cô cố ý, anh cong môi, đè lại vai cô dán qua: “Không cho nhìn, có tin anh hôn em hay không?”
Cô quả nhiên ngoan ngoãn hẳn lên: “Cho anh nhìn cho anh nhìn đó, được chưa?” Cô giận tới mức quai hàm cũng phồng lên.
Nhưng mà chờ lúc cô quay đầu xem phim một lần nữa thì mắt liền trợn tròn lên.
Trên màn hình, Vương Giai Chi nằm ở trên giường, mà Dịch tiên sinh đang đè ở trên người cô ấy, tiếng ván giường kẽo kẹt kích thích màng tai của cô. Vành tai cô đều sắp nóng cháy tới nơi rồi.
Trì Hạ vẫn ngốc ra.
Bùi Sí lập tức duỗi tay che mắt cô lại, đệch mẹ nó chứ, anh chẳng thể nghĩ tới phim điện ảnh đứng đắn mà cũng có loại hình ảnh này.
Mấy năm anh hỗn ngoài xã hội kia, cũng không thiếu lần xem phim người lớn, loại phim này đối với anh mà nói không có gì đáng nói cả, nhưng đối với kiểu học sinh ngoan như các cô thì khẳng định là chưa từng xem cái này, anh sợ sẽ dọa tới cô.
Anh nhanh chóng lấy điều khiến ấn tua một đoạn.
Mặt Trì Hạ đỏ ửng, tim đập thình thịch.
- --Đọc FULL tại
Phim đã được tua tới đoạn bình thường, nhưng cô lại chẳng thể xem vào nữa, chỉ là cưỡng ép hai mắt mình nhìn chằm chằm vào màn hình.
Ánh trăng ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu sáng lên sườn mặt nghiêng nghiêng của cô, so với ánh trăng còn đẹp hơn.
Rõ ràng có mở điều hòa, nhưng Bùi Sí lại cảm thấy nóng muốn điên rồi, trong cơ thể có một ngọn lửa vô danh cháy càng ngày càng lớn.
Trì Hạ cảm thấy bầu không khí thật xấu hổ, bắt đầu tìm đề tài: “Kiểu phim này nhiệt huyết nhỉ, học sinh ngày xưa đúng là rất có tinh thần trượng nghĩa.”
Bùi Sí cắn răng phụ họa: “Ừ, nhiệt huyết thật.”
Đệch, anh bây giờ còn nhiệt huyết hơn cả đám người trong phim đây, sắp sôi trào tới nơi rồi.
Bùi Sí siết chặt cái hộp trong túi quần, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô, cái hộp kia đã sắp bị anh niết tới biến dạng, nhưng mà cũng không dám manh động.
Thật là mẹ nó có gan mua chứ không có gan dùng, trời ạ!
Anh thật sự là khó chịu muốn chết, thò lại gần hôn mạnh vào khóe môi cô một cái, sau đó đứng lên, thanh âm không quá ổn định: “Em xem một mình trước nhé bảo bối?”
Cô gật gật đầu: “Dạ.”
Nhưng mà Bùi Sí không biết rằng, anh vừa mới xuống lầu, cảnh trên màn hình đã biến đổi, hình ảnh càng trở nên lộ liễu hơn, quả thực là không khác gì so với mấy cảnh trong phim người lớn mà anh đã từng xem.
Mặt Trì Hạ nóng ran lên.
Cô cứng đờ ngồi trên sofa, ngón tay cũng cuộn lại, dừng một chút, cũng không có duỗi tay tắt đi.
Có chút tâm lý tò mò muốn tìm hiểu nảy sinh dưới đáy lòng cô…
Sau khi xem hết phim, Trì Hạ xuống lầu, cô nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, nhưng mà lại không thấy được bóng dáng của Bùi Sí.
Cô dạo quanh nhà một vòng.
Mới phát hiện trong phòng tắm có tiếng nước, ánh đèn bên trong sáng lên. Trì Hạ đi qua hỏi: “Bùi Sí, anh ở bên trong sao?”
Ánh sáng từ phía sau cô chiếu tới, trên tấm kính mở của phòng tắm hiện lên thân ảnh mờ ảo của cô, tinh tế mà gầy yếu.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Trì Hạ lại nói: “Anh đang tắm sao? Đã khuya rồi, em phải về nhà.”
Còn muộn nữa thì ba mẹ và bà ngoại chắc chắn sẽ lo lắng.
Thanh âm ngọt ngào của cô gái nhỏ truyền từ ngoài phòng tắm vào, mềm mềm mại mại, còn mang chút giọng mũi, nghe đến mức trái tim anh đập loạn không ngừng.
Đệch! Vào loại thời điểm mấu chốt này anh thật sự nhịn không nổi nữa, đóng vòi hoa sen, quấn khăn tắm quanh người, sau đó trực tiếp kéo cửa phòng tắm ra.
Trì Hạ vừa dứt lời, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị mở ra, cô chưa kịp nhìn rõ thì đã bị người kéo vào.
Trong bóng tối, anh trực tiếp bế cô lên bồn rửa tay, đè lại cái tay lộn xộn của cô bắt đầu điên cuồng hôn xuống, một tay khác giơ lên cởi áo cô.
Đôi mắt Trì Hạ bỗng nhiên trợn to: “Bùi Sí!” Trong thanh âm của cô có sự hoảng sợ.
Bùi Sí hàm hồ đáp: “Ừm, đừng sợ.”
Cô quả thực là sợ muốn chết đây có được không: “Em chưa chuẩn bị tốt!”
Anh kịch liệt thở dốc, thật sự sắp bị cô làm cho điên rồi, bỗng nhiên buông tay cô ra.
Giơ tay mở cửa, một lần nữa ôm cô xuống, cắn răng nói: “Đi ra phòng khách đi, anh không ra thì đừng có tới đây, nghe chưa?”
Trì Hạ mím môi, nhịn không được bật cười, sau đó nhanh chóng chạy mất.
Bùi Sí chăm chú nhìn bóng dáng cô một lát.
Đóng cửa lại. Đệch, cô chính là tới để tra tấn anh mà.