Trêu Chọc - Dữu Chỉ

chương 18: cho anh theo đuổi được không?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biểu tình Bùi Sí lạnh xuống, một bộ dáng người sống chớ tới gần.

Trì Hạ không rõ mình lại đắc tội anh chỗ nào, kiểu người như bọn họ, tính tình thật hung bạo mà.

Cô bĩu bĩu môi, mặt bị gió thu thổi đến hơi hơi phiếm hồng, ngữ khí nghiêm túc nói: “Đinh Khải Minh xấu xa hơn anh.”

Ít nhất thì chuyện này là Bùi Sí giúp cô.

Anh không thể vì cô mà phải vào trại tạm giam được.

Lời này vừa nói ra, Bùi Sí sửng sốt, một lúc sau thì tức đến bật cười: “Đệch.” Thế mà dám đem cái loại cặn bã như Đinh Khải Minh so sánh với anh cơ đấy.

Trì Hạ ngẩng đầu nhìn anh.

“Tôi xấu xa với em chỗ nào?” Bùi Sí tức giận đến đau cả gan, anh chỉ nói như vậy thôi mà cô gái này đúng thật là đã coi anh thành người xấu rồi.

Mẹ nó, anh còn chưa bắt nạt cô bao giờ.

Trì Hạ bị nghẹn họng đến đỏ cả mặt, anh lại đuổi theo hỏi: “Nói xem nào, xấu xa chỗ nào.”

“Anh… Anh để em mang áo của anh về nhà.” Đây là cố ý, còn không tính là xấu xa sao?

Nếu cô không giấu kỹ, nói không chừng đã bị cô nhỏ với bà ngoại phát hiện rồi, đến lúc đó có mười cái miệng cũng không giải thích được.

Bùi Sí nhịn không được cong khóe môi: “Có biết tốt xấu hay không vậy học sinh ngoan, đây là xót em đó có hiểu không, là sợ em lạnh.”

Đôi mắt Trì Hạ trợn to, chờ sau khi phản ứng lại ý tứ trong lời nói của anh thì dường như có một cỗ lửa lan từ mặt đốt tới cổ.

Trên cột điện có hai con chim đang đậu ở đó chải lông, bầu trời xanh hơn sau cơn mưa, chân trời có nắng chiều loang lổ.

Màu nắng váng cam từ khe núi chiếu nghiêng qua đây.

Trên ngọn tóc và lông mi của cô gái đều nhiễm một thứ ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa.

Bùi Sí nhìn cô chăm chú, đây là lần đầu tiên anh thấy bộ dáng xấu hổ của cô, trái tim không nhịn được run rẩy.

Rũ mắt nhìn áo khoác trong tay, chóp mũi mơ hồ ngửi được mùi hương thoang thoảng.

Là hương thơm giống với trên người cô.

Bùi Sí khẩn trương hỏi: “Em giặt giúp tôi sao?”

Trì Hạ lắc đầu, cực kỳ quẫn bách, sao cô có thể giặt quần áo giúp nam sinh chứ…

“Em giấu nó ở chỗ nào?” Cô ngoan như vậy, anh có thể đoán được khẳng định là cô đã giấu áo khoác của anh đi.

Trì Hạ mím môi không nói.

Bên trên đã không còn mùi thuốc lá, chỉ có mùi hương giống với mùi trên người cô.

“Trong tủ quần áo?” Bùi Sí đoán.

“… Không có.” Lúc ấy cô quá hoảng loạn, hiện tại ngẫm lại, đem áo của con trai để trong tủ quần áo của mình… đúng là có chút không thỏa đáng.

Nói dối liền khẩn trương đến mức lắp bắp.

Thế mà còn không phải là tủ quần áo sao?

Anh tưởng tượng đến việc áo của mình lẫn trong đống quần áo mềm mại thơm tho của cô, liền nhịn không được mừng như điên.

Tất cả những cảm xúc tiêu cực đều mẹ nó biến mất hết luôn rồi.

Cô báo cảnh sát thì cứ để cho cô báo đi, báo thế nào cũng được.

Không sao hết, anh sẽ khiến tất cả những lời đàm luận đó đều không thể công kích tới cô.

“Trì Hạ.” Ngón tay nắm chặt áo khoác của Bùi Sí đều đang run rẩy.

Trì Hạ không hiểu nhìn anh: “Dạ?”

“Cho anh theo đuổi được không?” Thanh âm anh cũng không bình thường, lần đầu tiên theo đuổi một người, mẹ nó còn phải hỏi thật cẩn thận.

Anh thật sự sợ mình sẽ dọa cô sợ.

Trì Hạ ngẩn ra một lúc lâu, lắp bắp nói: “… Không được.”

Anh đã sớm biết câu trả lời này, cũng không có ngoài ý muốn, chỉ là trong lòng thật mẹ nó vẫn có cái tư vị cồn cào cả ruột gan, đau tới tận xương tủy.

Một lát sau, anh xoa xoa tóc cười nhẹ: “Đánh nhau vì em, theo đuổi một chút cũng không cho. Sao lại không có lương tâm như thế hả?”

Trì Hạ mím môi, cũng cảm thấy bản thân có chút tuyệt tình, mà anh rốt cuộc thì cũng là người cứu mình, dù thế nào cũng không nên căm thù anh như trước kia được.

Nghĩ nghĩ, âm thanh nhu nhu của cô nhẹ vang lên: “Em không yêu sớm.” Cho nên không phải chỉ có từ chối anh theo đuổi.

“Em không yêu sớm” những lời này như một viên thuốc an thần, cô cho anh anh liền nuốt xuống không chút do dự.

Không có bất cứ lý do gì mà lựa chọn tin tưởng nó.

Anh đá đá chân: “Đúng, đừng yêu sớm.” Nếu để anh phát hiện cô yêu sớm, vậy anh… nhất định sẽ đánh chết thằng cha kia.

“Em phải về nhà.”

Trì Hạ nhìn đồng hồ, đã tối rồi.

Vừa rồi đi tường trình ở cục cảnh sát tốn không ít thời gian.

Bà ngoại và cô nhỏ tuy rằng sẽ không nghi ngờ cô, nhưng nếu về quá muộn thì sẽ khiến bọn họ lo lắng.

Bùi Sí vác theo áo khoác đi đằng sau cô tới trạm xe bus.

Lúc chờ xe, anh tới tiệm tạp hóa bên cạnh mua một cái túi trong suốt, đem áo khoác bỏ vào đó.

Vùng này là nơi có nhiều trụ sở công ty nhất Giang Thành, có không ít người đi làm về.

Giờ tan tầm cao điểm, chỗ trạm xe bus có rất nhiều người, khó tránh khỏi xuất hiện tình trạng chen lấn.

Có không ít người đứng đợi xe thỉnh thoảng đưa tầm mắt nhìn chàng trai cô gái đứng dưới trạm xe bus.

Ngoại hình của hai người rất tốt, vô cùng đẹp mắt, chàng trai giơ tay thay cô gái kia chặn lại đám người chen chúc, giống như là một đôi tình nhân.

Cả người chàng trai đều có khí chất cuồng dã không kiềm chế được, ánh mắt nhìn người khác cũng có chút hung, không có ai dám chọc anh, sợ anh đánh người, mà cô gái đứng bên cạnh lại có khí chất văn tĩnh dịu ngoan.

Thấy thế nào cũng không ăn nhập.

Trì Hạ cũng chú ý tới có rất nhiều người nhìn qua, cô không quen lắm, nhẹ giọng nhắc nhở Bùi Sí: “Anh đừng chặn người ta hộ em có được không?”

Tay Bùi Sí không nhúc nhích, nhìn theo tầm mắt cô, đối diện với một loại ánh mắt nhiều chuyện, anh lạnh giọng: “Cút, nhìn cái gì mà nhìn.”

Mấy đôi mắt đó lập tức dời đi.

Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, lắc đầu cười cười.

Mấy thằng nhóc bây giờ… tính tình còn rất lớn.

Trì Hạ xấu hổ muốn chết, anh thật không lễ phép với người lớn mà.

Chờ sau khi xe bus tới trạm, cô vội vội vàng vàng lên xe, Bùi Sí gọi cô lại, cô do dự một chút, nhưng rồi vẫn quyết định không để ý.

Bùi Sí nhìn chằm chằm xe bus đi xa, mắt đen lạnh xuống, tựa như khối băng, những người xung quanh rất thức thời cách xa anh ra.

Xe chạy tới chỗ ngoặt, bỗng nhiên có một cái đầu xù xù thò ra khỏi cửa xe, cô quay đầu nhìn qua, ánh mắt thanh thiển, tóc mềm bay trong gió nhẹ.

Thiếu niên vốn đang mím chặt khóe miệng bỗng cong môi, tâm trở nên mềm mại.

**

Ngày hôm sau, Trì Hạ tới trường từ rất sớm, trong lớp không có nhiều người.

Cô lấy sách giáo khoa ra bắt đầu đọc bài.

Lý Vi cũng tới từ sớm, cô ta dừng bút quay đầu nhìn Trì Hạ một cái, tựa hồ có chuyện muốn nói.

Tầm mắt Trì Hạ dừng một chút, sau đó tiếp tục đọc sách. Tuy cô ngoan ngoãn, nhưng cũng không phải người hoàn toàn không biết giận. Nếu không phải vì Lý Vi thì cô cũng sẽ không gặp mấy chuyện như vậy.

Lý Vi giật giật môi, quay đầu lại lần nữa.

Lúc ấy cô ta chỉ muốn giúp Đinh Khải Minh hẹn Trì Hạ ra, tác hợp bọn họ ở bên nhau mà thôi, cũng không có nghĩ đến hậu quả.

Không biết rốt cuộc Đinh Khải Minh đã làm gì Trì Hạ mà lại khiến Bùi Sí đánh hắn ta thành như vậy. Cô ta muốn nói Trì Hạ xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.

Vài ngày sau, có tin tức nói Bùi Sí không phải chịu trừng phạt gì cả, tới cục cảnh sát dạo một vòng rồi trở về luôn.

Lời đồn nói nhà họ Bùi đã dùng tiền đè chuyện này xuống.

Học sinh thời đại này, tâm tính đơn thuần, nghe được cái gì thì tin cái đó.

Có không ít học sinh Nhất Trung đều đang ngầm thảo luận, nói cảm thấy thật không công bằng, kẻ có tiền thì có thể làm xằng làm bậy như vậy sao? Vậy mẹ nó còn cần pháp luật làm gì chứ?

Lúc Trịnh Dung Dung nói chuyện này với Trì Hạ, trong mắt cô đã tràn đầy kinh ngạc.

Rõ ràng không phải như vậy mà, là bởi vì cảnh sát đã điều tra rõ ràng chuyện Đinh Khải Minh muốn làm xằng bậy với cô, mà Bùi Sí là vì cứu người nên mới không bị giam mới phải.

**

Tống Khải lượn lờ bên ngoài trường một vòng quay về, phát hiện Bùi Sí vẫn như cũ bò ra bàn học từ đơn Tiếng anh, cảm thấy tình yêu thật vĩ đại, thế mà có thể khiến loại học sinh dốt điển hình như anh Sí tĩnh tâm như thiền đi đọc cái thứ đồ gọi là sách trời này.

Hắn nghĩ xem bản thân có nên tới Nhất Trung bên cạnh tìm một bé học sinh ngoan theo đuổi thử xem hay không, để cho bản thân cũng có thêm động lực học tập.

“Anh Sí, mấy thứ này anh đều thuộc rồi sao?” Tống Khải thò tới gần hỏi.

Bùi Sí nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ờ.”

Đường Minh Viễn vừa chơi xong một ván game, nghe vậy liền nói: “Nghe nói từ đơn không có dễ nhớ như vậy đâu, phải vừa học vừa viết.”

Bùi Sí nghĩ nghĩ, lấy giấy bút ra, đẩy sách cho Tống Khải: “Mày đọc đi.”

Tống Khải vò vò đầu: “Con mẹ nó em có biết đọc đâu anh Sí.”

Tầm mắt Bùi Sí rơi xuống trên người Đường Minh Viễn.

Đường Minh Viễn cười cười: “Anh Sí tha em đi, em cũng chỉ biết firstblood, doublekill, triplekill thôi…”

Trong lớp có một nữ sinh ngồi hàng đầu đi tới: “Bùi Sí, cần giúp sao? Tớ có thể nè.”

Tống Khải cười nói: “Lưu Tuyết, tai cậu được đấy! Ngồi hàng đầu cũng nghe được hàng cuối bọn tôi nói chuyện, có ý với anh Sí nhà bọn này hở?”

Đám nam sinh bắt đầu ha ha ha ha ha.

Lưu Tuyết trộm nhìn Bùi Sí, mặt đỏ lên: “Tớ là lớp trưởng, có trách nhiệm quan tâm bạn học.”

“Vậy lớp trưởng cũng quan tâm tôi với!” Nam sinh bên cạnh chọc ghẹo.

Tai Lưu Tuyết đỏ đến độ muốn nhỏ ra máu, thành tích học tập của cô ta không tệ lắm, nhưng bởi vì gia cảnh không tốt nên mới tới Chức Cao học.

Mỗi năm, Chức Cao đối với mấy học sinh có thành tích tốt như cô ta đều sẽ cho một khoản trợ cấp xa xỉ.

Bùi Sí đẩy sách cho cô ta: “Bắt đầu đi.”

Lưu Tuyết cúi đầu nhẹ nhàng cười một cái, ngồi ở bên cạnh anh bắt đầu đọc từ đơn.

Hơn mười phút sau, Lưu Tuyết chấm chữa cho anh, nụ cười xinh đẹp trên mặt cô ta dần dần cứng đờ rồi biến mất.

Vừa có kết quả, Tống Khải là người đầu tiên cắm mặt nhìn qua.

Trên bản nháp có mấy chục từ đơn được viết ra, chỉ là mỗi một từ đều có một dấu đỏ ngoắc ở bên cạnh.

Tống Khải thật sự nhịn không được, ha ha ha cười đến ngã cả ra.

Hắn quyết định thu lại ý tưởng trước đó, học dốt mà muốn nghịch tập thành học giỏi thì quả thực là còn khó hơn lên trời!

Đường Minh Viễn cũng cười, sự thật là nhịn không được, anh Sí quá đáng thương rồi ha ha ha ha ha ha ha!

Sắc mặt Bùi Sí không tốt, bản nháp bị vò thành một cục ném vào trong thùng rác.

Lưu Tuyết thấy biểu tình anh thay đổi, lập tức chạy về chỗ ngồi của mình, sợ anh không vui sẽ lật cả cái bàn lên.

Tống Khải nhìn bộ dáng của Lưu Tuyết, cười hề hề dựa về phía Bùi Sí nói: “Nè, em cảm thấy lớp trưởng lớp mình cũng không tệ đâu, tính cách an tĩnh, học lại giỏi, là một kiểu với Trì Hạ đấy, anh Sí có muốn thử chút không?”

Trước kia Tống Khải cho rằng Bùi Sí không thích mấy cô ngoan ngoãn, cho nên mới không nhắc về cô ta với anh, kỳ thật Lưu Tuyết cũng được coi như là hoa khôi lớp họ, hơn nữa nhìn qua có vẻ cũng có ý với Bùi Sí, này không phải dễ theo đuổi hơn Trì Hạ của Nhất Trung sao?

Bùi Sí nghiêng đầu liếc hắn: “Ông đây mới luyện quyền mới, mày muốn thử không?”

Tống Khải: “…” Không dám không dám.

**

Một tuần sau, Nhất Trung bắt đầu kỳ thi giữa kỳ.

Đối với học sinh lớp 10, trước kia đều thi được số điểm rất cao để vào đây học, lần kiểm tra này có thể kiểm nghiệm được thành quả học tập trong khoảng thời gian lớp 10 lần này của bọn họ.

Ở dưới lầu một của khu lớp 10, có một cái bảng tin, bên trên sẽ dán xếp hạng của lần thi giữa kỳ này.

Sau khi có thành tích, Trịnh Dung Dung khẩn trương kéo Trì Hạ chen vào trong đám người, nôn nóng tìm tên của mình.

Chỉ chốc lát sau, cô ấy hô lên kinh ngạc: “Ối Hạ Hạ, cậu hạng nhất kìa!”

Hạng nhất toàn khối đó nha.

Tất cả mọi người đều nhìn qua, thì ra nữ sinh này chính là người xếp thứ nhất sao, nhìn vừa xinh thành tích lại còn tốt, đúng là bảo bối mà!

Trì Hạ hơi xấu hổ nhẹ chỉ vào đoạn bên dưới: “Dung Dung thi cũng không tệ.”

“Không tệ chỗ nào chứ.” Trịnh Dung Dung ủ rũ cụp đuôi, “Thứ 25, không vào được top 10 mẹ tớ sẽ mắng chết tớ.”

Trì Hạ cảm thấy không thể tin được: “Hạng 25 của Nhất Trung, rất giỏi rồi mà.”

“Nhưng mẹ tớ bắt tớ thi vào đại học top đầu.” Trịnh Dung Dung thở dài.

Trịnh Dung Dung cảm thấy bản thân vô cùng áp lực, Hạ Hạ quá ưu tú, cô ấy phải nỗ lực nhiều hơn mới được.

Vì thế đến cơm cũng không ăn đã muốn đến hiệu sách mua sách.

Trì Hạ không khuyên được cô ấy, đành phải đi ăn một mình, cô nghĩ đợi lát nữa sẽ mua cơm mang về lớp cho Dung Dung.

Từ khu dạy học của khối 10 đi tới nhà ăn, có đi qua một bức tường xi măng yên ắng, có người gọi tên cô.

Trì Hạ nâng mắt lên, nhìn thấy Bùi Sí đang lười nhác ngồi ở đầu tường cong môi cười khẽ.

Ngoài tường, cây cổ thụ che trời, có mấy cái lá rụng xuống rơi trên vai anh.

Thiếu niên đội mũ lưỡi trai màu đen, mặt mày phóng túng, hất hất cằm với cô.

“Hạng nhất, qua đây giúp cái nào.” ---Đọc FULL tại

Mới vừa rồi anh đã xem bảng tin, kỳ thi giữa kỳ lần này cô xếp hạng nhất toàn trường.

Mà cả đời này của anh, chưa từng đạt được hạng nhất nào…

Truyện Chữ Hay