"Nếu không sinh thêm cho ông một đứa?" Thẩm Mặc Thần thuận miệng nói, tiếp nhận táo chăm sóc đưa tới, cúi đầu gọt.
"Vậy cũng được, chỉ cần mang thai, ta liền chuyển cổ phần cho con, con cố gắng một chút, cũng chỉ là chuyện tháng." Ông cụ dấy lên hi vọng nói.
"Gia gia, nếu ông không chuyển cổ phần cho con, mỗi ngày con đều nơm nớp lo sợ, lo được lo mất, sẽ bị bệnh uất ức, nếu như con bị bệnh uất ức, chất lượng tng trùng cũng sẽ không tốt, ông không muốn sinh ra chắt trai ngốc chứ?" Thẩm Mặc Thần hỏi.
Ông cụ thẩm cảm thấy những lời này, nghe rất có đạo lý, nhíu lông mày, suy nghĩ trong đầu một hồi.
Móa.
Ông kém chút lại bị đứa cháu này dụ.
"Không được, nhất định phải mang thai, ta sẽ chuyển cổ phần cho cháu, không có để con cháu sinh ra, đã là nhân từ." Ông cụ Thẩm xác định nói.
Thẩm Mặc Thần giật giật khóe miệng, cắn một miếng táo.
Ông cụ Thẩm nhìn táo trong tay Thẩm Mặc Thần gọt xong, một mặt kinh ngạc, hỏi: "Không phải gọt cho ta ăn sao?"
"Là do con muốn ăn." Thẩm Mặc Thần trả lời.
Ông cụ Thẩm: "..."
Thẩm Mặc Thần cười, lại lấy ra một quả táo, đưa cho chăm sóc, nói: "Đi rửa."
"Ta không muốn ăn."Ông cụ Thẩm phát cáu nói.
Chăm sóc dừng bước lại, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
"Không có việc gì, cô rửa đi vợ của tôi muốn ăn." Thẩm Mặc Thần nói ra.
Ông cụ Thẩm: "..."
Ông dựng râu trừng mắt, gào ra cửa: "Ta muốn uống nước."
Thủy Miểu Miểu được thả vào.
Cô nhìn lướt qua mặt ông cụ Thẩm bị đỏ lên vì tức, vừa nhìn về phía Thẩm Mặc Thần nhàn hạ ăn táo.
Cái bầu không khí giữa hai ông cháu sóng to gió lớn, dao đọng mạnh.
Thủy Miểu Miểu rót nước cho ông cụ Thẩm, thổi thổi, đưa tới, nói ra: "Ông nội, cẩn thận nóng, nếu khát nước, con gọt táo cho ông, cũng là một dạng giải khát."
Ông cụ Thẩm càng nhìn Thủy Miểu Miểu càng hài lòng, so với Ân Diêu thanh cao tốt hơn bao nhiêu lần, sắc mặt tốt, nói ra: "Được."
Thủy Miểu Miểu cầm táo, qua nhà vệ sinh rửa, trên đường, dò xét liếc Thẩm Mặc Thần một chút.
Gương mặt anh kiêu ngạo bất tuần, giữ kín như bưng.
Thủy Miểu Miểu rửa táo trở về, gọt trái táo.
Ông cụ Thẩm đánh giá Thủy Miểu Miểu.
Nha đầu này, càng nhìn càng đẹp mắt.
Trong mắt ông cụ Thẩm lóe lên một tia sáng, ôn tồn hỏi: "Con thích Thần Thần cái gì?"
Thẩm Mặc Thần dừng một chút, đôii mắt u sâu nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, bên trong lóng lánh, giống như anhcũng rất muốn biết.
Mặt Thủy Miểu Miểu hơi đỏ lên, nhìn Thẩm Mặc Thần một cái.
Vì Thẩm Mặc Thần có thể kế thừa cổ phần, cô không thèm đếm xỉa.
"Lớn lên đẹp trai, người tốt, vóc người đẹp, ha ha, tính tính tốt. Tâm địa tốt." Càng nói, Thủy Miểu Miểu càng chột dạ.
"Nó: "Ông cụ Thẩm chỉ Thẩm Mặc Thần, ghét bỏ nói: "Nó tâm địa tốt? Ta thấy con thật thiện lương."
"Ha ha." Thủy Miểu Miểu chỉ có thể cười.
Chẳng qua cô cũng không dám nói ra, tiếp tục nói lời tiếp theo: "Năng lực tốt, mưu kế tốt, sách lược tốt, đáng giá tín nhiệm và phó thác, có anh Anh Minh Thần Võ như vậy, nhất định có thể phát dương công ty của ông.
Ông cụ nghe rõ.
Nha đầu này, hôm nay tới, cũng là khách nói chuyện.
"Chỉ cần các con sinh ra một đứa trẻ họ Thẩm, ta sẽ trực tiếp cho cháu trai cổ phần." Ông cụ mang ý sâu xa nói.
Thẩm Mặc Thần nghe ra ý ở ngoài lời ông cụ, hắng giọng một cái.
Ông cụ trừng Thẩm Mặc Thần một chút, lại dụ dỗ Thủy Miểu Miểu: "Chúng ta không cho hắn, cho cháu trai ta."
Trong lòng Thủy Miểu Miểu thoáng qua một cảm giác quái dị, khẽ cười, hồi đáp: "Con và Mặc Thần sẽ cố gắng."