Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt Tô Ánh Nguyệt ‘phừng một tiếng đỏ bừng.
Cô trực tiếp bước một bước dài nhoáng về phòng, thuận tiện khóa luôn cửa phòng ngủ.
Làm cái gì vậy!
Vì sao Tân Mộ Ngôn lại phải gọi nhiều người như vậy đến khách sạn chứ, còn ngồi ngay bên ngoài mà một chút tiếng động cũng không có.
Là muốn nhìn cô xấu mặt hả?
Tô Ánh Nguyệt càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng trực tiếp vùi đầu vào trong chăn.
Không còn mặt mũi gặp ai! Không biết qua bao lâu ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đứt quãng và tiếng chào tạm biệt.
Lại sau đó nữa là tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại.
Cuối cùng một loạt tiếng bước chân chầm chậm đi đến trước cửa phòng ngủ.
“Lạch cạch”
Cửa phòng mở ra.
Tô Ánh Nguyệt vẫn chôn đầu trong chăn như cũ Cô cho rằng Tân Mộ Ngôn chắc chắn sẽ tiến vào xốc chăn của cô lên.
Nhưng đợi một hồi lâu cửa lại không thấy động tĩnh gì.
Anh không tiến vào, cũng không nói gì.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc từ phía cửa bản lại.
Cuối cùng vẫn là bản thân cô không nhịn được chui đầu từ trong chăn ra.
Vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng với ngũ quan thanh thúy kia đang khoanh tay trước ngực mà dựa vào cạnh cửa, còn cười như không cười mà nhìn cô: “Chân em mềm sao?”
Hơi nóng trên mặt vất vả lắm mới rút đi nháy mắt lại bò trở lại!
Tô Ánh Nguyệt đỏ mặt trừng anh: “Em nói đùa với anh thôi.”
“Chân em không có mềm”
“Anh nào có lợi hại như vậy!”
“Vậy sao?”
Người đàn ông nhàn nhạt nhếch khóe môi, chậm rãi đi đến bên mép giường, trên khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo kia treo ý cười nhàn nhạt, từng chút từng chút tiến gần cô: “Nói dối không phải là đứa bé ngoan”
“Đế tôi kiểm tra một chút xem, bà Tân có nói dối không nào.”
“Nếu nói dối..
Anh dùng ngón tay nâng cấm cô lên: “Tôi sẽ lại khiến em nhớ lại tư vị đêm qua một chút.”
Tô Ánh Nguyệt: “II!”
Người đàn ông này làm bãng sắt sao? Không thấy mệt sao?
Cô run run gạt tay anh ra: “Em em em em, châm em vẫn còn mềm.”
Trong đầu không nhịn được nhớ lại một màn đêm qua…
Trên mặt cô nháy mắt đỏ bừng: “Anh thả em xuống đi…”
“Được”
Người đàn ông cười cười, thả cô xuống trước bàn ăn.
Đợi được anh đặt xuống ghế, Tô Ánh Nguyệt mới phát hiện trên bàn ăn trước mặt đang bày bữa sáng cực kỳ phong phú.
Tân Mộ Ngôn ưu nhã đưa bát đũa cho cô: ‘Không phải cố ý khiến em xấu mặt”
“Bọn họ có chuyện tìm tôi xử lý, tôi lại không muốn bỏ em lại khách sạn, hoặc là quấy rầy em nghỉ ngơi cho nên mới gọi bọn họ qua đây”
“Đương nhiên tôi cũng không ngờ đến, sáng sớm em mới rời giường đã đối với tôi… nhiệt tình như vậy đấy”.