Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì buổi tối hôm trước bị Tân Mộ Ngôn lăn lộn rất tàn nhẫn, sáng hôm sau đến tận mười giờ Tô Ánh Nguyệt mới tỉnh dậ Sau khi thức dậy, cô theo bản năng lấy di động đến xem qua, trên màn hình hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Tin nhắn cuối cùng là do Hàn Thanh Vân gửi đến.
Anh ta gửi đến một bức ảnh chụp Tô Huyền Anh mặc quần áo bệnh nhân đại ra trong phòng bệnh: “Thu phục!”
Tô Ánh Nguyệt giật mình, sau một hồi lâu rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng.
Tô Huyền Anh thế mà lại đến nắm viện ở bệnh viện tâm thần thật?
Cô vội vàng mở những tin nhắn khác ra đọc.
Trong mười mấy cuộc gọi nhỡ có hai cuộc là của Hàn Thanh Vân, một cuộc khác là của đại diễn Lâm, còn lại đều là của Tô Tuấn Thành!
Trong số tin nhắn chưa đọc, người gửi cho cô nhiều nhất cũng là Tô Tuấn Thành.
Trong messenger, Tô Tuấn Thành đang cưồng loạn: “Hay lắm, đến ngay cả chuyên gia Hàn Thanh Vân luôn luôn không mấy thân cận với người khác cũng có thể mời đến, cô thật sự muốn cho Anh Anh ngồi tù mà bỏ cả vốn lẫn lời hả!”
Tô Ánh Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, khối ngọc bội tôi cho cô kia là giả, ngọc bội thật còn trong tay tôi, nếu cô còn muốn ngọc bội thì mau chóng kêu Hàn Thanh Vân đi ngay!”
“Tô Ánh Nguyệt, cô quá ác độc, cô tuyệt tình đến vậy không sợ tôi liều mạng với cô sao!”
Tô Tuấn Thành gửi đến mười mấy tin nhản, hoặc là ép buộc, hoặc là khẩn cầu.
Mục đích cuối cùng chỉ có một, kêu cô đuổi Hàn Thanh Vân đi, đế Tô Huyền Anh rời khỏi bệnh viện tâm thần.
Nhưng sao Tô Ánh Nguyệt có thể đáp ứng ông ta chứ?
“Rốt cuộc Anh Anh vẫn nẵm viện, coi như cô lợi hại!”
Đây là tin nhắn cuối cùng.
Tô Ánh Nguyệt nhìn tin nhản trên màn hình, trong đầu không tự giác tưởng tượng đến dáng vẻ cuồng loạn của Tô Tuấn Thành.
Bất ngờ chính là tâm trạng của cô lại tốt lên.
Do dự trong chốc lát, Tô Ánh Nguyệt vẫn trả l Tuấn Thành.
giấy giám định bệnh tâm thần giả, nghĩ là có thể miễn cho Tô Huyền Anh tránh được họa ngồi tù?
Bây giờ Tô Huyền Anh ở trong bệnh viện tâm thần…
Cũng không nhẹ hơn ngồi tù bao nhiêu.
Thậm chí có đôi khi còn không tự tại bằng ngồi tù.
Cô thông qua messenger gửi lời cảm ơn đến Hàn Thanh Vân.
“Chuyện không tốn sức mà thôi, tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này, bọn họ vừa khéo đụng trúng họng súng rồi.”
Nói xong, anh ta còn gửi cho Tô Ánh Nguyệt một icon gương mặt tươi cười: “Nhớ ước định giữa chúng ta không?”
“Tôi giúp em lần này, em nợ tôi một nhân tình.”
“Ừm, tôi sẽ không quên”
Tô Ánh Nguyệt cũng gửi lại cho anh ta một cái mặt cười: “Nhưng tôi cảm thấy tôi hẳn là không có gì có thể giúp anh.”
“Em có.”
Hàn Thanh Vân trả lời rất nhanh: “Không cần tự coi nhẹ mình.”
Tô Ánh Nguyệt, đợi sau này… em còn có rất nhiều chỗ có thể giúp tôi”
Lời anh ta khiến Tô Ánh Nguyệt như lọt vào sương mù Lúc này, điện thoại Tô Ánh Nguyệt vang lên, là một dãy số lạ gọi đến.
“Chào cô Tô Ánh Nguyệt, tôi là đạo diễn mới của bộ điện ảnh (Tử Thành), trước đó đạo diễn Trần đã rời khỏi giới giải trí vì tác phong có vấn đề, bộ điện ảnh này sẽ do tôi tiếp nhận.”
“Chúng ta sắp bắt đầu quay phim rồi, buổi chiều có một cuộc họp.
đọc kịch bản, hy vọng cô có thế tham gia đúng giờ.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Được”
Cửa khách sạn có rất nhiều fans của Kỷ Thanh Nam.
Các fans thét chói tai gọi tên Kỷ Thanh Nam, vây chặt khách sạn chật như nêm cối Tô Ánh Nguyệt bị đám người cản trở thật lâu mới chen được vào trong khách sạn.
Cô còn bị bảo vệ khách sạn nhận nhầm thành fans của Kỷ Thanh Nam, suýt nữa thì bị đuổi ra ngoài.
“Vất vả rồi”.