Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc ăn cơm tối, Tô Ánh Nguyệt luôn cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.
Cô nhìn xem Tân Mộ Ngôn mặt lạnh một mực ăn cơm, lại liếc mắt nhìn Tinh Thiên và Tinh Nguyên cười như tên trộm ở phía xa, cô luôn cảm thấy cô đã bỏ lỡ điều gì khi cô còn ở trong phòng bếp.
Trực giác nói cho cô biết răng, cô đã bỏ qua một chuyện rất thú vị.
Thế nhưng mà nhìn sắc mặt của Tân Mộ Ngôn không tốt như vậy, cô cũng không tiện hỏi thẳng là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng…
Nếu như không hỏi thì trong lòng cô lại càng tò mò thêm.
Rất lâu sau đó, rốt cuộc thì cô cũng không nhịn được mà nhìn Tinh Thiên: “Ăn cơm cho ngon đi, có gì đáng cười chứ?”
Tinh Thiên cười “Hì hì” xem cô: “Mẹ à, bố nói mẹ đặc biệt ưa thích bố”
“Thích nhản tin chúc bố buổi sáng tốt lành, còn một chút tin nhắn lời ngọt ngào, loại để cho người ta rất ngứa ngáy đó.”
Dứt lời, cậu nhóc nhìn xem khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ à, chuyện này có thật hay không?”
Tô Ánh Nguyệt: “…
Cô là nhiều chuyện cho nên mới hỏi Tỉnh Thiên.
“Sao chuyện này lại chạy đến trên đầu mình rồi?”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, theo bản năng liếc mắt nhìn Tân Mộ Ngôn.
Vừa vặn lúc này thì Tân Mộ.
Ngôn cũng nhìn qua cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Tân Mộ Ngôn nhàn nhạt nhún nhún vai, ý là tùy ý cô nói.
Tô Ánh Nguyệt làm sao dám nói lung tung?
Cô lúng túng ho nhẹ một tiếng: “Chuyện kia… Là thật sự”
“Trước đây, Tân Mộ Ngôn đặt số điện thoại di động của cô thành tên “Thân yêu”, mà cô đặt tên số điện thoại di động của anh là “Phúc Thiên Thiên”, cho nên cô nhản rất nhiều tin nhắn chúc buổi sáng cho anh, còn nhắn rất nhiều lời ngọt ngào.
Chuyện này đều là sự thật, không có gì phải phủ nhận.
Tỉnh Thiên cười “Hì hì được hay không?”
“Lời của bố anh đều là sự thật.
“Mẹ của anh thật sự rất ưa thích bố anh.”
Tinh Nguyên đang ăn cơm có chút ngừng lại.
Một giây sau, cô bé kẹp một khối rau xanh lên, nhét thẳng vào trong miệng Tỉnh Thiên rồi nói: “Lo mà ăn cơm đi”
như không phải là hai đứa bé mới quen biết không bao lâu, mà bởi vì trời sinh cùng chung dòng máu cho nên mới dính liền với nhau vậy.
“Mẹ à”
Bỗng nhiên, giọng nói của Tinh Vân kéo lại suy nghĩ của cô.
Cô lấy lại tỉnh thần, nghiêm túc liếc mắt nhìn Tinh Vân trước mắt: “Sao vậy?”
Tinh Vân kẹp một miếng thịt cá cho cô: “Mẹ à.”
“Mẹ và bố có thể sinh thêm một đứa em gái dễ thương giống như Tỉnh Nguyên hay không?”
Cậu bé nói rất chân thành, để cho trên mặt của Tô Ánh Nguyệt đỏ ửng lên.
Cô cắn môi, hạ giọng nói: ‘Mẹ không phải đã sớm đồng ý với hai đứa rồi sao?”
Ngay cả hiệp nghị cũng đã ký, cô làm sao chạy thoát được?
“Sinh một đứa con gái cho Tân Mộ Ngôn… Không phải là chuyện sớm hay muộn hay sao?”
Huống hồ trong khoảng thời gian này, Tân Mộ Ngôn giúp cô nhiều chuyện như vậy, ngoại trừ chuyện này, cô cũng không biết nên làm thế nào để báo đáp anh.
“Bố à, bố nghe được không?”
Tinh Vân chớp chớp mắt nhìn Tân Mộ Ngôn ở một bên: “Mẹ đã đồng ý rồi”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, còn không có nghe hiểu ý tứ của Tỉnh Vân, Tân Mộ Ngôn bên cạnh cô đã buông đũa xuống hỏi: “Em ăn no rồi sao?”
Cô không hiểu rõ vì sao anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng mà cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Em ăn no rồi.”
“Ăn no rồi thì tốt”.