Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô đương nhiên cũng hiểu, chuyên gia Hàn Thành Vân cũng không.
quen biết gì với cô, sẽ không một mực trợ giúp cô mà không có điều kiện gì, cô cũng nghĩ qua rắng cô sẽ dùng tiền lương của cô để cảm ơn anh ta.
Nhưng bây giờ anh ta lại nói ra vấn đề này, thậm chí khẳng định để cho cô lựa chọn một trong hai.
Tô Ánh Nguyệt cần cần môi.
Một mặt thì cô muốn tìm về ký ức đã từng, lại không muốn đau đớn như ngày hôm qua, để Hàn Thanh Vân đi sở nghiên cứu tìm thuốc cứu giúp cô là lựa chọn tốt nhất.
Một mặt khác, Lạc Hân bây giờ đã biến trở thành bộ dạng này thì cô cũng có một bộ phận trách, huống chỉ, cảm xúc bây giờ của người nhà họ Lạc đều không tốt, nếu như Tô Huyền Anh thật sự không bị bất cứ tội danh gì.
Cô suy nghĩ chuyện này rất lâu.
Hơn nửa ngày, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn xem Hàn Thanh Vân: “Tôi lựa chọn giúp bạn của tôi.”
Trí nhớ của cô, coi như không có thuốc, chỉ cần cô cố gắng nhiều hơn, ăn nhiều hơn một chút khổ thì lúc nào cũng có thể tìm lại được.
Thế nhưng mà Tô Huyền Anh không giống nhau.
Nếu như để Tô Huyền Anh trốn thoát lần này, thì lần tiếp theo sẽ còn có người thụ thương.
“Hơn nữa, coi như sau này Tô Huyền Anh cũng không tiếp tục phạm tội, thì bây giờ ai chịu nổi đau đớn của Lạc Hân?”
Hàn Thanh Vân cong môi cười nhạt, nhìn xem con mắt của cô: “Được.
Chỉ là…”
Âm thanh của anh ta vẫn rất thần bí khó lường: “Nếu như tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô vẫn phải giúp tôi một chuyện.”
Tô Ánh Nguyệt cũng biết, trên đời này sẽ không có bữa cơm trưa nào miễn phi p chuyện gì?”
“Không biết: Anh ta nhìn xem cô rồi cười nói: “Tóm lại, không phải là giết người phóng hỏa, cũng sẽ không để nhà cô xảy ra chuyện gì.”
“Chờ tôi nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho cô biết.”
“Một lời đã định.”
Sau khi hai người bọn họ nói xung, Hàn Thanh VÂn muốn hỏi một chút tài liệu của Tô Huyền Anh từ Tô Ánh Nguyệt rồi rời đi.
Sau khi Hàn Thanh Vân rời đi, cô gọi điện thoại cho Lạc Vân Trạch để an ủi người nhà họ Lạc trước, sau đó ngồi ngơ ngác ở trong nhà ăn.
Rất lâu sau đó, cô mới cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Giản Thành Công.
Văn là tắt máy.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành nhắn tin cho ông ta.
[Có người bạn nói, năm năm trước con căn bản là không có bị điên ]
[Anh ta còn nói, chuyện con mất trí nhớ có thể là cố ý, cũng không phải do bệnh tâm thần.]
[Bố à, trước đây thủ tục nằm viện của con đều là do bố làm, bố hắn phải biết rõ ràng chứng bệnh của con, bố có thể nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?]
[Không cần giấu diếm con, con nhớ ra rồi, con của con căn bản không có chết.]
Sau khi nhần tin xong, Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi, cất điện thoại di động lại.
‘Thế nhưng điều mà cô không nghĩ đến là, cô vừa mới gửi tin nhắn không lâu thì Giản Thành Công đã gọi điện thoại tới.
“Ánh Nguyệt.”
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông ở bên kia điện thoại đã tiều tụy không ít: “Vì sao lại đột ngột nhắc đến chuyện năm năm trước?”
“Là Tân Mộ Ngôn nói với con sao?”
Tô Ánh Nguyệt nhíu chặt lông mày, chuyện năm năm trước có liên quan gì đến Tân Mộ Ngôn?
Cho nên bố à, năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giản Thành Công im lặng rất lâu rồi mới nói tiếp: “Trước đây người đưa con vào bệnh viện tâm thần đúng là bố.
Nhưng mà lúc ấy bố cũng có lý do.”
“Nếu như không thể mang theo đứa rời đi, vậy con thấy mặt và không thấy mặt anh ta thi có gì khác biệt chứ?”.