Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nếu như Tân Mộ Ngôn thật sự không quen Diệp Thiên Văn, vì sao anh lại chụp ảnh chung như vậy với cô ta?”
V¡ sao anh lại cho phép Diệp Thiên Văn nắm tay khoác lên trên vai của anh?”
[Cô có phải cảm thấy Tân Mộ Ngôn trong tấm hình này đẹp trai hơn một chút hay không?]
[Cũng đúng thôi, Tân Mộ Ngôn luôn rất đẹp trai, bằng không thì cũng sẽ không có rất nhiều người phụ nữ không xứng với anh ta, nhưng mà vấn liều lĩnh gả cho anh ta, cô nói đúng không?]
Mỗi một chữ của Diệp Thiên Văn đều khiến cho Tô Ánh Nguyệt cảm giác hết sức không thoải mái Hơn nửa ngày, cô thở sâu ra một hơi, trả lời lại: [Anh ta là chông của tôi, tôi đương nhiên cảm thấy anh ta rất đẹp trai.]
[Nếu như anh ta không đẹp trai thì sẽ không có người phụ nữ không quen với anh ta, nhưng vẫn tìm chứng cứ khắp nơi để chứng minh quan hệ giữa bọn họ thân mật, đúng không?] Quả nhiên.
Tin nhẳn này của Tô Ánh Nguyệt vừa phát ra ngoài, rất lâu sau đó, Diệp Thiên Văn ở phái bên kia cũng không có trả lời.
Cô câu môi cười.
“Ván này xem như mình thằng sao?”
Cô thở phào nhẹ nhõm, cất điện thoại di động lại, quay người đi ra cửa.
Hôm nay cô đã hẹn với chuyên gia Hàn Thanh Vân để làm một chút khảo thí liên quan đến chuyện mất trí nhớ.
Anh ta sẽ ghi chép kết quả của tất cả khảo nghiệm của cô xuống, sau đó mang đến nước ngoài đối chiếu với bên trong sở nghiên cứu kia, rồi phân tích.
Nếu như xác định trước kia cô là người bị hại của thuốc thất bại kia, chuyện cô nhớ lại ký ức sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Nơi hẹn của bọn họ vẫn là bệnh viện tâm thần ngày hôm qua.
Thời điểm Tô Ánh Nguyệt đến, Hàn Thanh Vân đã chờ ở cửa bệnh viện tâm thần rồi.
Hôm nay Hàn Thanh Vân mặc một bộ đồ thể thao màu xám khói, cả người nhìn có vẻ tự nhiên thoải mái, thậm chí còn có nét trẻ tuổi hơn cả Tân Nam Phong.
Thấy Tô Ánh Nguyệt đi tới, Hàn Thanh Vân mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “Chúng ta đi vào thôi.”
“Không cần khẩn trương, hôm nay chỉ làm một cuộc điều tra tổng hợp mọi mặt liên quan đến chuyện mất trí nhớ mà thôi.”
Hàn Thanh Vân nắm vuốt máy ghi âm đi cùng với Tô Ánh Nguyệt vào bên trong bệnh viện tâm thần: “Ấn tượng của cô về nơi này còn thừa lại bao nhiêu?”
Bởi vì muốn làm ghi chép, cho nên Hàn Thanh Vân muốn ghi âm toàn bộ quá trình.
Lúc bắt đầu, Tô Ánh Nguyệt còn có chút mâu thuẫn với loại phương thức này.
Nhưng mà thời gian lâu dài sau đó, cô cũng đã thích ứng một cách tự nhiên, ngẫu nhiên cô còn có thể nói một chút câu đùa giỡn với Hàn Thanh Vân giống như hai người bạn lâu năm vậy.
Hai người bọn họ đi dạo ròng rã một buổi sáng ở trong bệnh viện tâm thần.
Buổi trưa, bọn họ cùng đi ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Lúc bọn họ ra khỏi cửa, một chiếc xe trước cửa bệnh viện hấp dẫn sự chú ý của Tô Ánh Nguyệt.
“Đây là… Xe của Tô Tuấn Thành?”
Cô nhíu mày suy nghĩ.
“Tô Tuấn Thành đến bệnh viện tâm thần để làm gì?”
Là bởi vì cảm thấy tấm hình trước kia chụp không đủ, cho nên mới đến bên này tìm thêm hình ảnh?”
“Người đàn ông này thật sự nghĩ răng những tấm hình kia có thể làm khó dễ mình hay sao?”
Nghĩ đến những điều này, Tô Ánh Nguyệt lắc lắc đầu, quay đầu nhìn Hàn Thanh Vân ở một bên: “Bác sĩ Hàn, tôi mời anh ăn bữa cơm”
Hàn Thanh Vân nhàn nhạt cười: “Được.”
“Cô Tô mời tôi ăn bữa cơm mà nói, thì tôi phải chọn món đắt tiền mới được”
“Không có vấn đề.”
Tô Ánh Nguyệt cong môi cười mỉm: “Chờ khi anh trở về từ nước ngoài, cho dù kết quả như thế nào thì tôi đều phải mời anh ăn bữa cơm”
“Vậy cứ quyết định như thế.”
tôi… Tô Huyền Anh được phán không có tội nên đã được thả ra”.