Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng đúng thôi, là cô lấy bụng cô suy ra bụng anh.
Nhưng mà tính ra thì cô mới chỉ quen biết với Tân Mộ Ngôn có một tháng mà thôi.
Hai người Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm có thể dễ dàng vứt bỏ năm năm tình yêu và sáu năm tình bạn.
Một tháng thì sao cô dám tin tưởng được?
Nhìn xem khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô cắn cắn môi…
Hơn nửa ngày, cô rút tay ra ngoài ôm lấy cố của anh, nhón chân lên hôn một cái trên môi mỏng của anh.
nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, lại làm cho sự lạnh lùng bên trong ánh mắt của Tân Mộ Ngôn trở nên nóng bỏng.
“Đừng nóng giận.”
Tô Ánh Nguyệt cần môi, đôi mắt oan ức nhìn anh: ‘Em không nên không tin anh, không nên cảm thấy anh giống như những người bình thường kia, không nên cảm thấy anh sẽ chê em, vứt bỏ em…”
“Em thề, từ nay về sau, trừ khi anh tự mở miệng nói với em là anh không cần em nữa, bằng không thì em tuyệt đối sẽ không suy đoán lung tung về anh.”
Nói xong, cô cắn môi nhìn anh: “Em sai rồi, chồng à!”
Giọng nói dè dặt của cô giống như là kẹo sô cô la vậy, xẹt qua trái tim của Tân Mộ Ngôn.
“Chồng à!”
“Chồng à…
“Chồng à..”
Tô Ánh Nguyệt còn chưa kịp mở miệng gọi “Chồng à!” lần thứ tư thì Tân Mộ Ngôn đã thả cơ thể của cô ra, sải bước đi lên lầu.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, nhìn xem bóng lưng của anh đang đi lên lầu và hỏi: “Anh đi đâu đó?”
“Tắm rửa”
Tắm nước lạnh.
“Buối xem bệnh đổi đến sáng ngày mai.”
Bạch Hạo Nam bên kia điện thoại lộ ra vẻ không biết làm sao, hỏi lại: “Vì cái Suýt chút nữa là Bạch Hạo Nam đã gọi các chuyên gia qua rồi.
“Vợ tôi muốn tắm rửa cùng tôi, thuận tiện vuốt ve an ủi một chút.”
Tôi bận rồi nhiều việc” Dứt lời, Tân Mộ.
Ngôn trực tiếp cúp điện thoại Bạch Hạo Nam: “..
“Mình chính là miệng tiên.
Hỏi nguyên nhân làm gì!”
Thức ăn cho chó không ăn ngon chút nào!”
“Cái kia…”
Sau khi Tân Mộ Ngôn cúp điện thoại, Tô Ánh Nguyệt rốt cuộc mới cảm nhận được mùi nguy hiểm trong bầu không khí lúc này.
Cô theo bản năng lùi về sau một bước rồi nói: “Bỗng nhiên em không muốn tắm rửa…”
“Em đi thay quần áo.”
Dứt lời, cô xoay người chạy đi.
Nhưng mà Tô Ánh Nguyệt chạy làm sao thoát đôi chân dài của Tân Mộ Ngôn.
Anh bước hai ba bước đuổi theo, ôm Tô Ánh Nguyệt ngang hông rồi tiến vào phòng tắm “Ánh Nguyệt! Là chính bản thân em nói ra phải tắm rửa cùng anh.”
“Anh cũng không thể phụ ý tốt của em.”.