Xem ra, Tô Tuấn Thành đã đến bước đường cùng.
Tô Huyền Anh không thể ra khỏi tù, ngọc bội cũng không thể ép buộc cô ta.
Vì vậy, ông ta vẫn có ý định làm ầm ĩ chuyện cô có thai.
“Cậu có bức ảnh nào sao?”
“Tớ có một bức!”
Phúc Quý Ngân cười toe toét:
“Đó là lúc tớ đến gặp cậu, tớ còn nói chiếc bụng to thế này chắc hẳn sinh ba, chúng ta đã chụp chung một kiểu ảnh.”
“Tớ thấy bức ảnh đó rất đẹp, dù bụng to nhưng trông vẫn rất đẹp!”
“Vì vậy tớ đã giữ lại bức đó!”
“Nhưng Ảnh Nguyệt, cậu đừng lo lắng, hiện tại bức ảnh đó vẫn đang trong nhà tớ.”
“Tô Tuấn Thành hỏi tớ, tớ tức giận mắng ông ta, nói với ông ta rằng tớ không có, mà kể cả có tớ cũng sẽ không đưa!”
“Tức chết đi được!”
Tô Ánh Nguyệt thích thú trước giọng điệu của Phúc Quý Ngân.
“Cậu không còn sợ nữa à?”
Những chuyện đã trải qua, dù không thể chịu đựng được nữa thì cũng đều là những trải nghiệm thực tế.
Trước đây, cô luôn sợ Tần Mộ Ngôn biết điều đó sẽ ruồng bỏ cô, sẽ không cần cô, sẽ không kiểm soát cô nữa.
Nhưng mọi chuyện đều qua rồi.
Tần Mộ Ngôn nói anh không quan tâm.
Vì anh ta không quan tâm, nên không ai có đủ tư cách để buộc tội cô.
Cô ấy thực sự có thể đối mặt với nó một cách bình tĩnh.
“Vấn đề không phải là tớ có sợ hay không.”
Phúc Quý Ngân thở dài:
“Ánh Nguyệt, cậu nên nhớ, không mạo hiểm thì sẽ không có sự thành công”
“Cậu vẫn là một diễn viên trẻ mới vào nghề.
Mang thai hộ là một lịch sử đen tối.
Một khi mọi người đã biết, nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu.”.
truyện teen hay
“Còn nữa, Tần Mộ Ngôn cũng không quan tâm sao? Người nhà họ Tân cũng không quan tâm sao?
“Không phải anh nói trong gia đình Tân Mộ Ngôn vẫn có một người phụ nữ tự xưng là vợ chưa cưới của anh ấy sao?”
“Cô ấy có thể không quan tâm?”
Nếu cô ấy biết được, cô ấy sẽ càng thêm tức giận và ghen tuông trước mặt gia đình họ Tần, sau này địa vị của cậu trong nhà họ Tần sẽ bị ảnh hưởng!”
Câu nói của Phúc Quý Ngân khiến bàn tay đang cầm điện thoại của Tô Ánh Nguyệt siết chặt.
“Tớ biết rồi!”
Cúp điện thoại, cô nằm ngửa trên ghế da của ô tô.
Không mất bao lâu, xe đã đến biệt thự của Tần gia.
“Bà”
Ngay khi Tô Ánh Nguyệt cùng ba đứa nhỏ bước vào, người hầu đã chào hỏi:
“Có người tìm bà!”
“Đã đến đây rất lâu rồi, tôi nói thế nào cũng không đi…”
Cô nhíu mày, quay đầu nhìn sang, không phải ai khác đang ngồi trên sô pha, chính là người mà Phúc Quý Ngân nói qua điện thoại: Tô Tuấn Thành.
Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đã trở lại, người đàn ông trung niên vội vàng đứng lên nói:
“Ánh Nguyệt”
Hít sâu một hơi, Tô Ánh Nguyệt bảo người hầu đưa ba đứa nhỏ lên lầu, sau đó ngồi xuống sô pha.
“Ông tới đây tìm tôi có chuyện gì?”
Tô Tuấn Thành cười đắc ý, giơ tay bưng chén trà.
“Ở nhà Cậu ba tần có khác, trà này đất lắm!”
Ông nhấp một ngụm trà, sau đó đặt một chồng ảnh lên bàn uống trà.
“Tôi muốn đổi những thứ này!”
Những tấm ảnh đó, Tô Ánh Nguyệt không cần nhìn cũng biết chắc là ảnh của cô khi mang thai.
Cô nhướng mày lãnh đạm.
“Đổi cái gì?”
Tô Tuấn Thành hít sâu một hơi, lấy trong túi ra một viên ngọc bội khác đặt lên tấm ảnh.
“Đổi lấy những thứ này.”
“Cô đến đồn cảnh sát rút lại lời buộc tội”
“Có như vậy em gái cô sẽ không phải ngồi tù nữa.”
Tô Ánh Nguyệt chế nhạo:
“Tân Mộ Ngôn đã nói chưa đủ rõ ràng với ông sao?”
“Anh ấy không quan tâm rằng tôi đã mang thai và ông cũng không thể làm gì cô với những bức ảnh này đầu.
Đúng đúng đúng
“Những bức ảnh mang thai này không thể làm gì được cô.
Nhưng…
Người đàn ông đó thay đổi giọng, nói:
“Đây không phải là những bức ảnh khi cô mang thai.”
Tô Ánh Nguyệt cầm xấp ảnh lên, mở ra xem.
Đột nhiên, cô như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, cô không thể động đậy..