Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trái tim người phụ nữ khẽ khựng lại.
Có vẻ như … quan hệ của Tân Mộ Ngôn với gia đình anh không tốt lầm…
“Bác trai, bác gái!”
Tinh Thiên đảo mắt, hô lên rồi chạy về phía họ.
Tiếng con trong trẻo phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng khách.
Tinh Thiên mỉm cười nhào vào vòng tay của Trình Lộ: “Tinh Thiên nhớ bác gái lắm!”
Giọng nói nũng nịu của anh chàng này như làm vẻ căng thẳng trên gương mặt Trình Lộ dịu đi một chút.
Cô ta thích trẻ con, cho dù ghét Tân Mộ Ngôn, cô ta vẫn không thể ghét được con của anh.
Cô ta mỉm cười, ôm chặt Tinh Thiên vào lòng: “Con nhớ bác lắm sao?”
“Tất nhiên ạ!”
Tinh Thiên mỉm cười, giơ tay sờ sờ khuôn mặt của cô ta: “Bác gái lại trẻ hơn rồi!”
Trình Lộ được khen như mở cờ trong bụng, cũng hoàn toàn quên đi cuộc cãi vã với Tân Kiến An khi nấy.
Mộ Ngôn đến rồi à” Tân Kiến An đứng lên nhìn Tân Mộ Ngôn, mỉm cười nói.
“Ừm”
Tân Mộ Ngôn dẫn Tô Ánh Nguyệt đi tới, điềm đạm giới thiệu: “Anh cả, đây là Tô Ánh Nguyệt, vợ của em”
“Ánh Nguyệt, đây là anh của anh, Tân Kiến An”
“Đây là chị dâu, Trình Lộ”
Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Chào anh cả, chị dâu”
Tân Kiến An mỉm cười gật đầu: “Đúng là rất xinh đẹp, bao nhiêu tuổi rồi?”
Tô Ánh Nguyệt thành thật nói: “Hai mươi ba rồi.”
Bắng tuổi với Nam Phong nhỉ”
Trình Lộ khinh thường nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Cô đang làm gì?”
“Hiện tại là diễn viên”
“Diễn viên?”
Trình Lộ hung hăng nhướng mày: “Làm gì không làm, đi làm diễn viên?”
“Phụ nữ lăn lộn trong giới giải trí chẳng có gì tốt đẹp cả”
Nói xong, cô ta nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái: “Nghe lời chị dâu, đừng làm việc này nữa, về nhà chăm con cho Mộ Ngôn còn tốt hơn ở trong làng giải trí”
Hơn nữa, Mộ Ngôn tìm vợ, không phải chỉ tìm một bảo mẫu rẻ tiền chăm sóc hai đứa nhỏ sao? Cô xuất đầu lộ diện trong giới?”
“Á!”
Tân Mộ Ngôn cầm lấy Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống bên phía tay phải ông cụ.
“Anh hai đâu rồi?”
“Sáng sớm có chuyện đã tới đồn cảnh sát.
Ông cụ vừa nói vừa cúi đầu nhìn đồng hồ: “Cũng sắp về rš Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng thắng xe.
Không lâu sau, một bóng người cao to từ bên ngoài đi vào.
“Anh hai đến rồi.”
Tân Mộ Ngôn thấp giọng nhắc nhở.
Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, định chào hỏi anh hai.
Vừa ngẩng đầu, cô nhìn người đàn ông trước mặt, sao lại là anh ta?
Khi Tân Mộ Diệp nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt cũng có hơi sững sờ một chút.
Sao cô ta lại ở đây “Anh hai.”
Thấy hai người không nói chuyện, Tân Mộ Ngôn nhíu mày: “Đây là vợ của em, Tô Ánh Nguyệt.”
Tô Ánh Nguyệt hoàn hồn lại, lễ phép nói: “Chào anh hai.”
“Chào…”
Nhìn Tô Ánh Nguyệt, gương mặt điển trai của Tân Mộ Diệp lập tức cứng đờ.
Cô ấy vậy mà lại gả cho Tân Mộ Ngôn rồi Đây lẽ nào là ý trời sao?
Hay là Tân Mộ Ngôn đã tra ra được gì rồi..