“Cậu ba Tần… ?”
Tô Huyền Anh yếu ớt nằm lấy ống quần tây của Tần Mộ Ngôn, đôi mắt long lanh vô cùng đáng thương nhìn anh nói: “Bây giờ có lẽ anh đã biết Tô Ánh Nguyệt lại loại phụ nữ bẩn thỉu xấu xa thế nào rồi chứ?”
“Rõ ràng những chuyện kia đều là do chị ta ta tự mình làm ra, chị ta lại cứ một hai phải trút giận lên người em, còn đánh em thành như thế này…”
Tô Huyền Anh chỉ vào những vết bầm tím sưng đỏ trên mặt mình, than thở khóc lóc: “Mặc dù em cũng rất đau đớn nhưng em vẫn vui lắm.
”
“ít nhất thì em đã giúp được câu ba Tần có thể nhìn rõ khuôn mặt thật của Tô Ánh Nguyệt
Lời của người phụ nữ này khiến Tần Mộ Ngân nhàn nhạt nhíu mày lại.
Anh lạnh nhạt đá văng cánh tay của Tô Huyền Anh ra từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt bị đánh bầm dập của cô ta: “Nếu như hôm này Ánh Nguyệt xảy ra chuyện gì không hay, tôi sẽ khiến trên dưới cả nhà họ Tô các người chôn cùng”
Nói xong, người đàn ông xoay người đi về phía chiếc xe ngoài con ngõ nhỏ.
Bạch Tuấn Kiên giật mình, vội vàng theo sau “Cậu chủ, có cần gọi bác sĩ họ cô ta không?”
Người phụ nữ này dù sao cũng là do mợ chủ đánh mà…
Hơn nữa nhìn dáng vẻ cô ta thì dường như bị thương rất nghiêm trọng.
Tần Mộ Ngôn không quay đầu lại nói “Cô ta ở ngay ngõ nhỏ trước của nhà mình bị thương, chẳng lẽ sẽ chết được à?”
Bạch Tuấn Kiên: “…”
Hình như như vậy cũng có lý.
“Phải người ra ngoài tìm đi, thuận tiện xem cái camera nữa, tôi muốn biết Tô Ánh Nguyệt đi đâu!”
Lên xe, Tần Mộ Ngôn vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tô Ánh Nguyệt vừa phân phó cấp dưới.
“Vâng!”
Đang ngồi trên xe buýt, điện thoại di động của Tô Ánh Nguyệt điên cuồng reo lên không ngừng.
Cô liếc mắt nhìn, trên màn hình hiển thị tên của “Tình yêu.
”
Cô nhìn chăm chăm một lúc, sau đó trực tiếp điều chỉnh điện thoại vào chế độ im lặng.
Bây giờ trong lòng cô đang loạn cào cào lên, cho nên căn bản chẳng có tâm tư gì diễn kịch với Phúc Quý Ngân cả.
Có cất điện thoại vào trong túi xách, Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn bầu trời bên ngoài cửa số, nặng nề mà thở dài.
Rõ ràng vừa này bầu trời vẫn còn trong xanh không có mây bây giờ mây đen đã giăng đầy rồi tầng mây thấp đến nổi như sắp đáp xuống đất đến nơi.
Điều này cũng giống như tâm trạng của cô bây giờ vậy.
Rõ ràng trước khi đến nhà họ Tô, cô còn vui đến nổi hân hoan nhảy nhót Tần Mộ Ngôn nói sẽ không chê bai cô nhưng bây giờ nó lại thấy thấy rất tối tăm.
Nhưng đây đích thực là hậu quả mà cô phải nhận lấy.
Ai cũng phải trả một cái giải cho thời niên thiếu điên cuồng của mình, ai nói năm đó cô ngốc nghếch như vậy, vì Trình Hiếu Quân mà chuyện quá đáng như thế nào cô cũng đồng ý làm hết.
Điện thoại vẫn không ngừng rung lên trong túi xách.
Tô Ánh Nguyệt lại ngước mắt, nhìn về phía bầu trời ở bên ngoài cửa sổ xe, khóe môi gợi lên một nụ cười chua xót.
Sau ngày hôm nay, cô sẽ không giống con người cô của trước đây nữa, có sẽ coi như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Tần Mộ Ngôn liên tục gọi cho Tô Ánh Nguyệt mười mấy cuộc điện thoại cô cũng không đáp lại một cuộc nào.
Ngoài cửa sổ xe là màn mưa to tầm tã.
Người đàn ông vô cùng bực bội ném chiếc điện thoại sang một bên, bàn tay anh với những đốt ngón tay thon dài ôm lấy mất mình.
“Bên phía camera có phát hiện gì rồi?”
“Đã tra được rồi.
”
Đối diện với cậu chủ lúc nào cũng có thể bộc phát tức giận, Bạch Tuấn Kiên rắm cũng không dám đánh vội báo cáo.
“Mợ chủ cô ấy đi chuyến xe buýt số bấy giờ có lẽ đã đến trạm cuối cùng rồi…”
Tần Mộ Ngôn nhíu lông mày lại nói “Trạm cuối của xe là ở đâu?”
“Ở.
.
”
Bạch Tuấn Kiên nghĩ nghĩ một lúc: “Tại nghĩa trang Nam Sơn.
”
Ánh mặt Tần Mộ Ngôn bỗng trở nên rét lạnh!
Trước mắt anh lại hiện ra hình ảnh dáng vẻ yếu đuối mỏng manh của Tô Ánh Nguyệt quỷ gối trước bia mộ.
“Lái xe!”
Cơn mưa to dữ dội này thình lình áp tới, nuốt trọn cả thành phố Dung Hưng trong một màu xám xịt.
Trong âm thanh tiếng sấm sét ầm ầm, tất cả những người đi xe ô tô đều bị bắt đi chậm giảm tốc độ.
Nhưng chiếc xe Maserati màu đen kia lại giống như một thanh kiếm sắc bén trực tiếp phóng nhanh như bay đi từ trung tâm thành phố về hướng nghĩa trang Nam Sơn.
Trong khu mộ nghĩa trang Nam Sơn
Tô Ánh Nguyệt ngồi ở phía trước một bia mộ nhỏ, cánh tay gắt gao mà ôm lấy khối bia mộ không khác tên kia.