Thế tử phủ Vương gia mất tích hơn nửa năm, cuối cùng đã trở về, còn mang theo một mỹ nhân như tiên giáng trần.
Tin tức như mọc cánh, truyền khắp phủ đệ, ngay cả con chó vàng canh cổng cũng ghé tai nghe ngóng.
Trong chính đường, Vương phi nắm chặt tay thanh niên, khóc lóc không ngừng gọi "nhi tử yêu dấu của ta". Thanh niên có chút bối rối, vừa dịu dàng an ủi, vừa lấy khăn lau nước mắt cho mẫu thân.
Thanh niên là trưởng tử trong nhà. Vương gia phu phụ tình cảm mặn nồng, thuở trẻ Vương phi theo Vương gia chinh chiến nhiều năm, tổn hại căn cơ. Bao năm tìm thầy chạy thuốc, cầu thần khấn Phật, uống không biết bao nhiêu thuốc bổ, khó khăn lắm mới mang thai được thanh niên.
Hai năm sau khi sinh thanh niên, Vương phi lại có thai, thuận lợi sinh thêm một quý tử. Cả phủ hân hoan, cho rằng đây là vận may từ trưởng tử mang lại, thanh niên được xem là phúc tinh của Vương phủ, là món quà mà trời cao thương xót ban cho Vương gia phu phụ.
Tiểu thế tử quý giá như vậy, tất nhiên từ nhỏ đã được mọi người trong Vương phủ nâng niu như trứng.
Vương gia là người tinh thông võ nghệ, từ bé đã bị phụ thân ném vào Vũ Lâm Vệ, trải qua bao gian khổ mới thăng tiến, nỗi cực nhọc ông trải qua khiến ngay cả vị huynh trưởng cũng không đành lòng, cứ ba ngày một lần lấy cớ tuần tra mang thức ăn kèm thuốc mỡ đến, mới giúp ông chống đỡ được. Đến khi vị huynh trưởng này lên ngôi, việc đầu tiên là phong tước Thân vương cho tên đệ đệ xui xẻo của mình, cũng coi như bù đắp cho những năm tháng khổ ải của ông trong Vũ Lâm Vệ.
Vương gia đã trải qua thời trẻ chông gai như thế, nên đối với đứa con mình vất vả có được, không nỡ ném vào võ trường cho đám binh lính thô lỗ rèn luyện, chỉ mời thầy riêng dạy trong sân nhà, còn dặn đi dặn lại, không được khắt khe, càng không được đánh đòn.
Dù vậy, một lần Vương gia đi dạo sau vườn, thấy con trai mình đang đứng dưới trời nắng gắt, trán lấm tấm mồ hôi, vẫn thấy đau lòng vô cùng. Thế là liền đuổi thầy đi, hằng ngày xin Thánh thượng cho nghỉ phép, tự mình chỉ dạy con trai trong võ đường.
Võ đường rộng rãi, mùa hè đặt đá lạnh, mùa đông đốt lò than, tiểu thế tử không phải chịu nóng chịu lạnh, luyện võ vô cùng thoải mái. Vương gia không định đưa con ra chiến trường, chỉ chọn những chiêu thức rèn luyện thân thể để dạy, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, cuối cùng tiểu thế tử cũng chẳng học được gì nên hồn.
Tâm chí thanh niên cũng không đặt nơi võ nghệ, ngược lại rất say mê học vấn. Hắn miệt mài đèn sách ở Thái học viện vài năm, các phu tử mỗi khi nhắc đến tiểu thế tử nhà Vương phủ đều không nhịn được vuốt râu, khen ngợi hắn học vấn uyên bác, tài hoa dồi dào, tuổi trẻ tài cao, lời khen như gấm vóc chất chồng.Thánh thượng không ngờ tên đệ đệ thô thiển của mình lại nuôi dưỡng được một kỳ tài văn chương như thế. Lòng thầm kinh ngạc, bèn tìm cơ hội đặc biệt triệu người đến kim điện, khảo nghiệm học vấn.
Chú cháu hai người biện luận qua lại không biết bao nhiêu lần, cuộc tranh luận nơi đầu môi chót lưỡi tuôn ra thật sảng khoái, Thánh thượng đã lâu không được đàm luận thoải mái như vậy với ai, ban cho người ngồi, vẫn còn lời chưa nói hết, bèn cầm chén trà ực ực uống cạn, quay đầu lại định khen ngợi Vương gia sinh được đứa con tốt, chợt thấy tên đệ đệ vô dụng của mình ngửa đầu dựa vào lưng ghế, ngủ say sưa, nước dãi chảy ra từ miệng, long lanh lấp lánh.
Khóe môi Thánh thượng không nhịn được giật giật, hỏi lão thái giám bên cạnh, "Vương gia ngủ từ lúc nào vậy?"
Lão thái giám không nỡ nghiêng đầu, đáp: "Khi bệ hạ và tiểu thế tử bàn đến "quân tử cố cùng" ạ."
Đó đã là nửa canh giờ trước rồi.
Thánh thượng xoa xoa trán, cố nén xung động ném ngọc tỷ vào đầu Vương gia, điều chỉnh lại biểu cảm, quay đầu lại, ôn hòa nói với thanh niên: "Rảnh rỗi thì vào cung, cùng trẫm đàm đạo nhiều hơn."
Thánh thượng cảm thấy sầu não không thôi. Một đấng tài hoa như thế mà lại rơi vào sào huyệt của em trai mình, chẳng phải tự mình chăm sóc thì tốt hơn sao? Lỡ mà để Vương gia dạy hư, tổ tiên dưới suối vàng e rằng sẽ báo mộng đánh chết hai huynh đệ bọn họ mất.
Vương gia trong kim điện đánh một giấc thật ngon, tỉnh dậy biết được hoàng huynh sắp thường xuyên triệu con trai mình vào cung, trong lòng rất không vui.
Rõ ràng bản thân có cả đống đứa con trai, vậy mà còn muốn cướp con trai của ông làm gì? Vương gia cảm thấy thiên hạ không có đạo lý này, trước mặt hoàng huynh không dám nói, ngày hôm sau vào cung liền trực tiếp tìm Thái hậu để tố oan.
Cú đánh mà hoàng huynh hôm qua chưa giáng xuống đầu ông, nay đã được Thái hậu bổ sung. Thái hậu tiện tay vớ lấy quả quýt trên bàn đã bóc vỏ sẵn, "cộp" một tiếng, ném trúng trán ông, không đau lắm, chỉ là để lại vết nước vàng vàng, trông có hơi thảm hại.
Thái hậu ném xong, lửa giận cũng nguôi ngoai phần nào, bất đắc dĩ ném cho Vương gia một chiếc khăn lau mặt. Bà truyền các cung nữ lui ra ngoài, kéo đứa con út đến trước mặt, ân cần khuyên bảo: "Ngươi chinh chiến bao năm, đầu óc đã không còn sáng suốt nữa chăng?"
"Hôm qua Hoàng đế ca ca ngươi đã bẩm với ta, nói rằng nhi tử của ngươi là kẻ phi phàm, học vấn uyên thâm, tư chất thông tuệ, không phải hạng chỉ biết nói suông trên giấy."
"Gia tộc ta xuất hiện một nhân tài như vậy thật không dễ dàng, Hoàng thượng có ý nâng đỡ nó, chưa đề cập đến ân huệ của tổ tông, chỉ muốn cho nó chuyên tâm học hành, đỗ đạt khoa cử, quang minh chính đại mà nhập triều, vào Hàn lâm viện."
"Đợi sau này Thái tử đăng cơ, con trai ngươi ở trong nội các, anh em họ cũng có thể tương trợ lẫn nhau. Đây chính là Hoàng thượng đang vén đường cho con ngươi, ngươi quả thật là kẻ ngu muội mới không nhìn ra được!"
Thái hậu nói đến đây, lại hận đứa con út này không biết suy nghĩ, vớ lấy đĩa trái cây định ném qua, bị Vương gia lao đến ôm tay, liên tục cầu xin: "Mẫu phi, mẫu phi, nhi thần sai rồi mẫu phi ơi, đánh nữa e rằng sẽ xảy ra chuyện đấy!"
Trong lúc cấp bách, ông không kịp sửa miệng, gọi lại cách xưng hô thưở nhỏ. Thái hậu nghe vậy, không khỏi thở dài. Đứa con này từ nhỏ đã không thông minh cho lắm, song mệnh số lại tốt, lúc trước có Tiên đế che chở, Tiên đế băng hà, hoàng huynh ruột cũng không bạc đãi.
Trưởng thành ông cưới thê tử, hôn sự hoàng gia hiếm có tấm chân tình, bên trong đều là lợi ích gia tộc chi phối, yêu thương hay không chẳng quan trọng, phu thê hợp mặt không hợp lòng là chuyện thường tình. Vậy mà ông lại có thể sống với phu nhân thân thiết nồng nàn, vợ chồng hòa hợp như một người, xuất chinh Tây Bắc cũng phải mang phu nhân mình theo.
Giờ đây lại sinh được hiền tử, Thánh thượng hôm qua đến đàm đạo với bà, trong lời nói không giấu được sự ghen tị, cảm thán sao một kì tài tốt đẹp như vậy lại rơi vào cửa nhà đệ đệ mình.
Có lẽ kẻ ngốc luôn có chút phúc khí của kẻ ngốc. Thái hậu nhìn đứa con khờ khạo của mình, không nhịn được lại thở dài.
Có Thái hậu và Thánh thượng cố ý nâng đỡ, con đường của thanh niên khá thuận lợi. Được xứng tên trong yết bảng, vào điện thí, rồi bất ngờ đỗ cả tam nguyên, trở thành trạng nguyên hiển hách. Hắn khoác hồng bào, cưỡi bạch mã, trên phố dạo một vòng vinh quy bái tổ.
Vương gia trong phủ vui mừng khôn xiết, mặt mày hớn hở chạy vào cung, ôm chặt hoàng huynh không buông tay, miệng lẩm bẩm: "Hoàng huynh ơi, huynh biết gì chưa? Con trai đệ đỗ trạng nguyên rồi! Đệ đã sinh ra một trạng nguyên..."
Thánh thượng bị ông quấy rầy đến nhức đầu, một tấu chương đập vào trán ông: "Hồ ngôn loạn ngữ, trạng nguyên của nhi tử ngươi là trẫm chấm, chẳng lẽ trẫm không biết sao? Thâu lại nước miếng của ngươi rồi cút về phủ đi! Sau này lâm triều mà còn đến trễ nữa, đừng trách trẫm bãi chức nhi tử nhà ngươi."
Thế là, thanh niên nhập triều làm quan.
Thánh thượng rất vừa ý vị chất nhi này của mình, trong lòng cảm thấy hắn đáng tin cậy hơn nhiều so với tên đệ đệ vô tích sự kia, mỗi khi có vấn đề gì không yên tâm mượn tay người ngoài, đều giao cho thanh niên xử lí.
Qua năm mới, thanh niên lĩnh mệnh, bí mật cải trang, điều tra một vụ án buôn lậu muối sắt. Vụ án đã tra rõ, đám thủ phạm đều đã bị trừng phạt thích đáng, song trên đường hồi kinh lại xảy ra sự cố.
Thanh niên trên đường gặp một nhóm thổ phỉ, bọn chúng không biết thân phận hắn, lại quen thói hung ác, cướp đoạt hết tài vật, cũng không có ý định tha sống bất kỳ ai.
Thanh niên không phòng bị, bị đâm một đao, hắn cố chịu đựng đau đớn, thừa lúc thủ lĩnh không để ý, trốn vào đêm tối.
Trong bóng đêm mịt mù khó phân định phương hướng, hắn vùng vẫy chạy được một đoạn, ngất xỉu trước cửa nhà mỹ nhân, được người mơ hồ nhặt về nhà, nuôi như thú nhỏ đến tận bây giờ.
...