Từng ngày thong thả trôi qua. Đến lúc vết thương trên người thanh niên lành hẳn, trên núi đã rơi xuống trận tuyết đầu tiên của mùa đông.
Đây vốn là thời khắc mỹ nhân mong đợi nhất.
Núi non quanh năm trơ trụi, bốn bề chỉ thấy toàn đá núi xám xịt, gỉ sét, bề mặt bị gió cát xói mòn, thô ráp trần trụi, không vương chút sinh khí, khiến người nhìn chẳng sinh ra nổi nửa phần hoan hỷ.
Thế nhưng khi tuyết rơi lại khác, tuyết mịn màng, tinh khiết, trải dài khắp núi đồi, phủ lên đá trần một lớp trắng xốp mềm, như thể mây trời giáng xuống.
Vì thế mà tô điểm cho ngọn núi thêm vài phần khả ái.
Sáng sớm tinh mơ, mỹ nhân còn đang ngủ nướng không chịu dậy, đã thế còn kéo thanh niên không cho hắn rời giường. Tay quấn quanh cổ người kia còn chưa đủ, lại còn duỗi đôi chân dài ra, móc vào chân thanh niên, quấn như cây kẹo kéo.
Ở cùng nhau đã lâu, mỹ nhân dần dà nhận ra, trong lòng thanh niên có một ranh giới không thể xâm phạm. Lúc còn mặc quần áo, dù là y có càn quấy cỡ nào cũng không sao, nhiều lắm chỉ là đỏ mặt một chút, đẩy không nổi thì đành mặc y.
Nhưng hễ cởi quần áo rồi thì lại là chuyện khác. Dù mỹ nhân có náo loạn đến mức nào, thanh niên cũng quyết không chịu nhượng bộ. Ngoại trừ những ngày đầu dưỡng thương, y chưa từng nhìn thấy phần nào trên cơ thể thanh niên ngoại trừ tay chân cả.
Thanh niên thậm chí còn đi chặt một bó tre về, trong phòng dựng lên một tấm bình phong, mỗi lần tắm rửa đều mang ra, che kín quanh thùng tắm, ngoài tiếng nước chảy ra thì chẳng có thứ gì lọt ra ngoài.
Điều khiến mỹ nhân đau đầu nhất là, thanh niên không chỉ mặc quần áo che kín mít cơ thể, không cho người khác nhìn, mà thậm chí còn không chịu nhìn mỹ nhân khi y cởi đồ.
Trước đây, mỗi lần tắm rửa, mỹ nhân không có nhiều quy củ như vậy, y lười mang thùng tắm, chỉ xách một thùng nước nóng, cầm nửa quả bầu, múc một gáo rồi dội lên người.
Lần đầu tiên mỹ nhân tắm như thế trước mặt thanh niên, hắn không cẩn thận té nhào từ trên ghế xuống. Lúc đó mỹ nhân chẳng kịp khoác quần áo, vội vàng chạy đến đỡ hắn, có lẽ trong lúc ngã va vào góc bàn, khiến thanh niên chảy máu mũi rất dữ dội, làm thế nào cũng không ngừng.
Mỹ nhân hoảng hốt tột độ, quả thật không biết phải làm sao. Cuối cùng vẫn là thanh niên khàn giọng lên tiếng, nói rằng hắn biết một phương thuốc dân gian, chỉ cần bên cạnh không có người khác, nhắm mắt tĩnh tâm là sẽ khỏi.
Mỹ nhân nghe vậy, lập tức lánh xa hắn, ẩn sau màn giường sốt ruột nhìn hắn, thấy thanh niên nhắm mắt một lúc lâu, máu mũi dần ngừng chảy, y mới thở phào nhẹ nhõm.Sáng sớm hôm sau, thanh niên đã chạy ra ngoài chặt bó tre về, loay hoay cả ngày trong phòng, cuối cùng dựng xong vật gọi là bình phong kia, mang theo chút kiên quyết hiếm thấy, bất kể mỹ nhân không muốn, bắt y mỗi lần đi tắm phải che lại.
Vì việc này mà mỹ nhân đã dỗi hắn tận mấy ngày. Tuy vẫn ở chung một phòng, ngủ chung một giường, nhưng y không chịu nói chuyện với hắn, mỗi lần chạm mắt với thanh niên đều phồng má, trông như con chuột đồng tích trữ lương thực mùa đông, đôi mắt cũng trợn tròn, rõ ràng đang muốn thể hiện mình rất giận, sợ đối phương không nhận ra.
Thanh niên không còn cách nào khác, phải hạ mình dỗ dành y nửa ngày, cuối cùng đi làm cá nướng mang đến, đưa qua đưa lại trước mặt y rất lâu. Mỹ nhân ngửi thấy mùi thơm, mới miễn cưỡng tha thứ cho hắn.
Hai người thế là nhượng bộ lẫn nhau. Khi mỹ nhân tắm rửa, đành phải ngậm ngùi lấy bình phong che lại, nhưng y cũng yêu cầu thanh niên phải ngồi ở phía bên kia bình phong, kể chuyện cho y nghe.
Thanh niên khi còn ở Thái Học, vốn là học trò được phu tử khen ngợi hết lời. Những quyển sách về mấy chuyện yêu ma quỷ quái bị phu tử chê là độc hại, nên hắn cũng chưa từng đụng đến.
Giờ đây mỹ nhân bảo muốn nghe chuyện, thanh niên vắt óc suy nghĩ nửa ngày, mới từ góc khuất trong đầu moi ra được quyển "Sơn Hải Kinh" đã đọc nhiều năm trước đây. Nhưng hắn mơ hồ cũng chẳng nhớ được bao nhiêu, đành phải vận dụng trí óc, bịa đặt hơn phân nửa mà kể cho mỹ nhân nghe.
Mỹ nhân chưa từng trải đời, nghe đến say sưa, đến chỗ thú vị không nhịn được mà vỗ tay, động tác khiến nước trong thùng tắm tràn ra, phát ra tiếng õm ọp.
Thanh niên ở ngoài bình phong, nghe thấy tiếng nước bắn, lòng cũng rối bời, miệng kể gì bản thân cũng chẳng nhớ nổi, thế là trong một phút lơ đãng, Hình Thiên qua lời kể của hắn đã mọc tận ba con mắt.
Tắm rửa là một chuyện, lên giường lại là chuyện khác.
Mỹ nhân sợ lạnh, ngay cả giữa hè tay chân cũng thường lạnh ngắt. Lúc nằm trên giường, y luôn thích chui vào lòng thanh niên, như thú nhỏ khao khát tìm hơi ấm. Thanh niên gỡ y ra khỏi người mình mấy lần, y lại cứ quấn tới như dây leo, đã vậy còn ôm chặt hơn trước, hệt như cây hướng dương gặp ánh mặt trời.
Gỡ không xong, mắng cũng không nỡ, thanh niên thở dài, đành phải đặt ra ba điều ước định với mỹ nhân. Ôm thì được, nhưng phải mặc áo trong, cũng không được lén lút đưa tay vào vạt áo hắn.
Mỹ nhân bị lời cảnh báo về danh phận của thanh niên dọa cho sợ hãi, cho rằng nếu chưa gặp cha mẹ trưởng bối thì chưa thể lập danh phận, không có danh phận thì không thể thân cận với thú nhỏ của mình, vì thế nên ngoan ngoãn nghe lời.
Y nghĩ, đối với thanh niên, lớp áo trong cũng giống như bộ lông của thỏ con vậy. Mỹ nhân thích thỏ, cũng thích ôm thỏ ngủ. Nhưng y cũng đâu thể cạo sạch lông thỏ để ôm vào lòng được. Thỏ sẽ không vui, không chừng còn cắn người.
So sánh như vậy, y cảm thấy thanh niên thực sự tốt hơn thỏ rất nhiều, dù không muốn cũng sẽ luôn ôn tồn nói chuyện với y, không hung dữ, cũng không cắn người.
Bởi vậy mỹ nhân nhìn thanh niên, càng nhìn càng thấy vui vẻ, ban đêm ôm người cũng chặt hơn một chút, hận không thể nuốt hắn vào bụng, cất giấu cho thật cẩn thận.
Miễn là không cởi áo trong thì cứ mặc hắn vậy. Thanh niên cười khổ mà nghĩ, tùy ý để y ôm. Chỉ là mỗi sáng thức dậy, không hiểu sao mỹ nhân luôn bắt gặp thanh niên lén lút giặt quần áo.
Y tò mò hỏi, thanh niên chỉ qua loa nói rằng hắn ra chút mồ hôi. Trời lạnh thế này mà còn siêng năng giặt đồ như vậy, mỹ nhân thầm khen ngợi trong lòng, cảm thấy thú nhỏ của mình quả thật rất thích sạch sẽ.
Hiện tại, mỹ nhân vẫn đang làm nũng trên giường, kêu suốt không chịu dậy, thanh niên bên cạnh nhẹ giọng dỗ dành, "Dậy ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp, không thì sẽ đau dạ dày đấy."
Phải tận mắt chứng kiến, thanh niên mới biết khả năng sinh tồn của mỹ nhân nát bét đến mức nào. Người này lớn lên đến tận bây giờ hoàn toàn là nhờ thần tiên rủ lòng thương.
Cơm không chịu ăn đàng hoàng, chỉ biết ham ngủ, không ai quản thì mỹ nhân có thể ngủ đến tận trưa, bỏ luôn bữa sáng. Thói quen xấu lâu ngày dần làm tổn thương cơ thể, sinh ra chứng đau dạ dày.
Chứng này không có cách trị tận gốc, chỉ có thể dựa vào ăn uống điều dưỡng. Nhưng trên núi thiếu thốn, ngay cả dược liệu thông thường cũng khó kiếm, thanh niên lo lắng trong lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải giục mỹ nhân mỗi ngày ăn uống đúng giờ, tránh tiếp tục tổn thương tỳ vị.
Đợi đến sang năm khai xuân, đường sá dễ đi hơn, hắn định đưa mỹ nhân về nhà, tìm đại phu chẩn đoán kỹ lưỡng, kê vài thang thuốc bổ, từ từ điều dưỡng một thời gian mới được.
Nói đến chuyện đưa mỹ nhân về nhà, thanh niên cũng phải tốn không ít công sức thuyết phục người nọ. Mỹ nhân đối với việc danh phận thì còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng y vẫn không hiểu vì sao phải cùng hắn về nhà, thậm chí dọn đến nơi ấy sống.
"Chúng ta không thể tiếp tục ở đây sao?" Mỹ nhân nghi hoặc hỏi, "Ta trước giờ vẫn luôn sống trên núi mà."
Thanh niên đành phải tìm cớ, "Nếu ngươi nuôi một con vật gì đó, chẳng phải nên đối xử tốt với nó sao?"
"Đương nhiên rồi." Mỹ nhân gật đầu.
"Muốn đối xử tốt, chẳng phải nên cho nó ăn ngon, mặc đẹp, chuồng trại cũng phải tốt hơn sao?"
Mỹ nhân thấy lời này cũng không có gì sai, lại gật gật đầu.
"Vậy ngươi xem, nếu ở trên núi, ta chỉ có thể ăn cá nướng, ở nhà tranh, còn nếu ngươi đưa ta về nhà, ta sẽ được sống trong nhà không bị dột mưa, ăn được rất nhiều món ngon."
"Cho nên, ngươi đưa ta trở về, cùng ta sống ở đó, mới được coi là chăm sóc chu đáo, có phải không?"
Mỹ nhân bị xoay vòng đến choáng váng, y luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mãi, thậm chí còn giơ ngón tay gõ gõ lên trán, cũng không tìm ra lời nào để phản bác, cuối cùng đành mơ hồ đồng ý.
Thanh niên ở phía sau y, nhân lúc y không để ý, khóe miệng hơi nhếch lên, như hồ ly vừa mới lừa bắt được thỏ.
So với ăn sáng, mỹ nhân càng muốn cuộn mình trong ổ chăn ấm áp hơn. Y kéo kéo chăn, trùm kín cả người, cuộn tròn thành một quả cầu xù xì, giả vờ không nghe thấy tiếng gọi của thanh niên.
Thanh niên khuyên nãy giờ mà người nọ chẳng thèm động đậy, đành phải dùng đến chiêu cuối, "Bên ngoài tuyết rơi, nếu ngươi ngủ đến giữa trưa, tuyết tan hết là không ngắm được gì đâu."
Mỹ nhân bật dậy ngay lập tức, mái tóc dài bị vò rối trong chăn, vài lọn dựng đứng trên đỉnh đầu. Cũng chẳng thèm chải, y bò đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, toàn bộ là sắc trắng lóa mắt.
Đất trời được tuyết trắng xóa đi ranh giới, như hòa làm một, không thể phân biệt.
Mỹ nhân hai mắt sáng rỡ, từ trên giường nhảy xuống, định chạy ra ngoài, lại bị thanh niên nhanh tay kéo lại, ôm ngang hông, ném trở về giường.
Mỹ nhân chớp chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác, nhìn thú nhỏ nhà y khoanh tay đứng trước giường, lãnh khốc vô tình mà mở miệng, "Dậy ăn cơm đã, nếu không thì hôm nay đừng mong bước chân ra ngoài."