Chiếc khăn lông trắng gấp gọn gàng, vuông vắn được Diệp Hi cầm trên bàn tay, tay cô vừa mới chạm vào nước, nước da trắng mịn vô cùng mượt mà. Cô lật tay, những ngón tay thon dài vắt khăn, các đường gân trên mu bàn tay hơi nổi lên, những mạch máu màu xanh tím lúc ẩn lúc hiện dưới da.
Diệp Hi cầm khăn lông đi đến bên giường. Hai mắt Trì Hướng Noãn trống rỗng, bộ dạng hồn lìa khỏi xác. Mặt cô ấy đỏ bừng, sắc đỏ thuận theo cổ lan thẳng đến tận dưới cổ áo, rất khiến người khác tưởng tượng xa vời. Vành tai ẩn mình trong làn tóc ló ra màu đỏ, đỏ đến mức có thể chảy máu. Diệp Hi cho rằng Trì Hướng Noãn nhất định thừa hưởng bệnh hơi chút là đỏ mặt của bố cô ấy.
Chiếc khăn lông âm ấm chạm vào mặt Trì Hướng Noãn, trái tim Trì Hướng Noãn run lên, sống lưng lạnh đến cứng đờ, xương cụt lại dâng lên một dòng điện, dọc theo cột sống từ dưới lên trên, khiến cổ Trì Hướng Noãn tê rần, đầu óc choáng váng.
Diệp Hi cầm khăn lông cẩn thận từng li từng tí lau mặt cho cô ấy, lau đến mắt, Trì Hướng Noãn nhắm nghiền hai mắt, lông mi thẳng vểnh bị khăn lông uốn cong, sau khi khăn lông di chuyển thì từng hàng từng hàng lại dựng đứng, cảm giác mềm mại lại dẻo dai.
Những cảnh tượng bỗng lóe lên trong đầu, bóng người ôm cô bên tảng băng trôi dưới đáy biển trong xanh, con cá ngần chọc thủng tầng băng, đôi mắt ngày đêm luân phiên.
Bàn tay cầm khăn lông của Diệp Hi đột nhiên bất động, cô nhìn vào mắt Trì Hướng Noãn, đôi mắt ấy dịu dàng nhìn cô, dịu dàng khiến người ta muốn rơi nước mắt.
Nhưng đồng tử không nên có màu này.
Vậy thì nên là màu gì đây?
Nên nhạt hơn một chút, khi ánh nắng rót vào đôi mắt, đôi mắt sẽ trong veo, sáng ngời. Lúc này, mắt chị ấy sẽ hơi hơi nheo lại, trong mắt hiện lên nụ cười, luôn luôn là ấm áp và ôn hòa.
Rất nhiều hình ảnh xa lạ từng tấm, từng tấm lướt qua tâm trí, nhanh đến mức chỉ kịp nhìn thấy vài đường nét mơ hồ.
Có thứ gì đó đột nhiên sụp đổ, âm thanh lớn đến nỗi khiến Diệp Hi đau lòng. Trái tim cô bỗng nhiên xuất hiện cảm giác nhói đau mãnh liệt, trong đầu toàn là tiếng nổ tung phân tán. Cô đau đớn cong eo, chiếc khăn ướt từ trên tay cô rơi xuống chăn, phát ra âm thanh nặng nề.
Trì Hướng Noãn đột nhiên nắm lấy bàn tay run rẩy của Diệp Hi, bàn tay ấy có khớp xương rõ ràng, vân da nhẵn mịn, móng tay còn được sơn bằng sơn móng tay màu hồng cánh sen nửa trong suốt.
Một bệnh nhân ung thư vừa trải qua phẫu thuật làm sao có thể sơn móng tay được? Diệp Hi nghi ngờ nhìn nhũ bạc có trong sơn móng tay.
Nghi vấn nhỏ nhoi này khơi lên một dòng nước nhỏ trong đầu cô, rất nhanh đã bị thứ gì đó không rõ tên phân tán.
Diệp Hi nhìn tay mình, nhặt chiếc khăn lông rơi trên chăn lên.
Trì Hướng Noãn ngồi trên giường im lặng nhìn cô một lúc, bỗng đưa hai tay vén một lọn tóc của cô ra sau tai.
Diệp Hi sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô ấy.
Trì Hướng Noãn ôm lấy khuôn mặt cô, đôi tay tinh tế nhẹ nhàng vuốt v e gò má cô, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng thời dài, giống như tiếng thở dài cách cả ngàn năm: "Chị lại tưởng em là ai nữa rồi?"
Mãnh thú trong lòng mở đôi mắt đỏ tươi, những chiếc răng nanh sắc nhọn ở bên miệng dính đầy vụn thịt đẫm máu, nó kêu khóc một tiếng đau đớn, rồi hung ác đập vào chiếc lồ ng đang giam giữ nó.
Dã thú kêu gào thảm thiết, trên đầu chảy xuống dòng nước đỏ ngoằn ngoèo. Lồ ng giam bị đập mở một lỗ hổng lớn, bóng tối dày đặc bên ngoài lồ ng giam bay tới, tiếng than khóc của cô hồn dã quỷ vang vọng bên tai, ngay lúc nó sắp thoát ra khỏi lồ ng, vô số đôi bàn tay vô hình vươn ra từ hư không hạn chế sự tự do của nó.
Thuật chú thôi miên dập dềnh giữa những ngọn ma trơi hoành hành, mang theo sức mạnh không thể chống cự, đôi mắt đỏ ngầu buồn ngủ khép lại, dã thú rũ cái đầu vô lực xuống. Nó nằm trong vũng máu, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Giữa đồng không mông quạnh mênh mông, tuyết lặng lẽ rơi từ trên bầu trời xanh thẳm."Khi ấy tôi đang nằm trên mây mà mơ
Là người đã gọi tôi trong cuộc đời, gọi cái tên bụi trần của tôi
Vậy là tôi đá rơi giày tất, không màng giẫm lên những áng mây
Như hai nốt nhạc khao khát đã lâu
Tôi và người tay trong tay tương ngộ giữa khuông nhạc của ánh nắng
Tôi không biết yêu người như thế nào, tôi nhìn người
Tôi theo người khắp trước sau trái phải
Tài hoa và trí tuệ của mình, tôi dâng hiến cho người
Chưa đủ, thì lấy niềm tin, nếu vẫn chưa đủ
Lấy thân, lấy mạng trao cho người
Thật không dễ dàng, người và tôi
Chúng ta trong cuộc đời không được như ý
Lại gặp được một người như ý, vì thế nên tôi yêu người
Cả những khuyết điểm của người, đường đời của người
Và cả quá khứ khó phân trái phải của người
Từ giờ đôi ta tay trong tay
Cùng bước chung một hướng, thẳng đến khi trời tối
Khi sinh mệnh kết thúc, chúng ta mới kết thúc
Khi quay đầu, những gì chúng ta nhìn thấy không phải là một làn khói nhẹ
Mà là một đời chúng ta quen biết
Sâu thẳm nông cạn, tâm đầu ý hợp"
Bầu trời xa xăm trống trải trên đỉnh đầu, bước trên vùng hoang vu vô biên, chị đọc thơ của Hải Tang, ánh mắt nóng hầm hập.
Diệp Hi tiến về phía trước, phủi tuyết đọng giữa đầu lông mày chị, bông tuyết rơi trên ngón tay cô, tan thành những hạt nước nhỏ.
Diệp Hi cởi bịt tai lông thỏ màu trắng xuống, đeo lên đầu chị, che đi đôi tai đỏ ửng vì lạnh của chị.
Trì Hướng Noãn kiễng chân hôn lên cằm Diệp Hi, Diệp Hi cúi đầu, hôn lên môi Trì Hướng Noãn.
"Chúng ta xem như là hẹn hò rồi nhé", Trì Hướng Noãn xoa xoa bịt tai lông thỏ trên đầu.
"Đã hẹn hò từ lâu rồi", Diệp Hi mỉm cười dắt tay chị.
Hai người để lại hàng loạt dấu chân có đôi có cặp trên tuyết, trên vùng hoang vu ở sau lưng có hai người tuyết đứng cạnh nhau, lặng lẽ nhìn họ đi xa.
Khoảng sân nhỏ vùng nông thôn đã phủ đầy tuyết.
Ngọn lửa bếp đang cháy trong căn nhà đất nhỏ bé, cái nắp sắt trên bếp đặt khoai tây thái lát.
Trì Hướng Noãn bỏ bịt tai lông thỏ ra, lại cởi khăn quàng cổ ra, xoa xoa tai Diệp Hi: "Mùa đông miền Bắc rất lạnh, tai em không chịu được rét."
Diệp Hi khẽ mỉm cười, nắm lấy tay Trì Hướng Noãn.
Hai người ở bên lò sưởi nắm tay nhau, lặng lẽ đứng đó một lúc.
Mãi đến khi lửa than trong lò tắt hẳn, Trì Hướng Noãn mới buông tay, chị xoay người, cầm móc sắt nhấc bếp lên để thêm than vào bên trong, chị đặt nắp bếp xuống, rắc một ít muối lên các lát khoai tây đang hấp.
Trên cửa sổ nở hoa sương, Diệp Hi đặt bàn tay lên kính, hoa sương dần dần tan ra, lộ ra thế giới gió tuyết mưa sa ngoài cửa sổ.
Trì Hữu Tín cả đầu đầy tuyết, trong tây cầm một con cá chép lớn được đào lên từ đống tuyết.
Người phụ nữ có tóc mai muối tiêu giẫm lên ghế đẩu, treo hai chiếc đèn lồ ng đỏ lễ hội dưới mái hiên.
Trên hàng rào gỗ treo một chuỗi đỏ, Trì Hữu Tín cúi người rón rén châm pháo, bịt tai chạy bỏ chạy.
Tiếng pháo nổ đùng đoàng, những tua đèn lồ ng đỏ đung đưa trong gió.
Người phụ nữ có tóc mai muối tiêu bước vào nhà, giũ một thân đầy tuyết. Trì Hướng Noãn cười hì hì, dùng đũa gắp một lát đưa tới bên miệng người phụ nữ.
Người phụ nữ xoa đầu Trì Hướng Noãn, khóe mắt cười lên lộ ra vài nếp nhăn.
Trì Hữu Tín chạy vào nhà nói với Diệp Hi: "Hướng Noãn nói... cháu có một bên... tai không... không nghe được, chú đặc... đặc biệt mua... mua pháo kép, có tưng... từng bừng không?"
Diệp Hi cầm chữ "phúc", cười nói: "Bảo sao ồn như vậy, tim đều chấn động theo."
Trì Hướng Noãn chạy đến phía sau cô, dùng răng cắn đứt một đoạn băng dính, dán chữ "phúc" trong tay Diệp Hi lên tủ quần áo của chị.
Mảnh giấy đỏ lớn được gấp lại, Diệp Hi lấy kéo cắt ra một tấm riềm giấy hình cá chép đỏ. Trì Hữu Tín xoa xoa tay, ở một bên nhìn, cầm kéo nhìn trái nhìn phải tờ giấy đỏ, không biết làm như thế nào.
Trì Hưỡng Noãn giành lấy kéo cắt ra hai hình người giấy đang nắm tay, sau một hồi cắt loạn thì không ra đâu vào đâu, nhìn không kỹ còn tưởng là hai quả hồ lô một giàn.
Diệp Hi cười đến cong eo, cầm giấy đỏ, nhẹ nhàng khéo léo cắt hai người giấy đang tay trong tay rồi đưa cho chị.
Người phụ nữ bưng ra một đ ĩa đồ ăn vừa mới nấu, đặt lên chiếc bàn rải đầy vụn giấy đỏ, Diệp Hi đưa giấy đỏ cho Trì Hướng Noãn, chạy ra khỏi phòng để hỗ trợ.
Dầu đổ vào chảo sắt chẳng mấy chốc đã bốc khói nhẹ, sau khi phi thơm hành, tỏi, gừng trong dầu thì đổ một thìa lớn nước tương vào, con cá chép kia được cho vào chảo, khói dầu văng ra từ chảo, tất cả đều là khói pháo hoa tưng bừng.
Diệp Hi ngồi ở một bên bóc tỏi, bị mùi tỏi làm cho sặc đến rơi nước mắt. Trì Hướng Noãn chạy tới cầm lấy củ tỏi trong tay cô, thổi thổi mấy cái vào mắt cô.
Không lâu sau, 12 món được dọn lên bàn, Trì Hữu Tín và mẹ Trì Hướng Noãn đều thay chiếc áo len màu đỏ mà Diệp Hi mua, Trì Hướng Noãn lấy một sợi dây thừng màu đỏ buộc mái tóc rối của Diệp Hi thành đuôi ngựa.
Đêm giao thừa, Trì Hữu Tín dùng dầu hỏa đốt một ngọn lửa trong sân, lại đốt một chuỗi pháo, hai người nắm tay đứng trước đống lửa, nhìn tuyết trắng trong sân phản chiếu màu đỏ của lửa.
Qua 12 giờ rồi, năm mới đã đến.
Hàng vạn gia đình treo đèn kết hoa, pháo hoa trong đêm tối nổ khắp trời, bầu trời muôn màu muôn vẻ bởi đèn đuốc rực rỡ.
Dưới ánh lửa, chiếc bóng của hai người dính chặt vào nhau, cùng với ngọn lửa nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Trì Hướng Noãn quay đầu, trong mắt lóe lên ánh lửa hừng hực: "Diệp Hi, sau này, mỗi năm chúng ta hãy trải qua như thế này nhé."
Diệp Hi nắm tay chị, khẽ mỉm cười, nói: "Được."
- --------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bài thơ đó là do nhà thơ Hải Tang viết, 《Tôi là chốn người từng lưu lạc》, bài thơ này được sáng tác để làm thơ tỏ tình nhưng kỳ thực không lãng mạn cho lắm, nhưng câu yêu người mặc cho quá khứ khó phân trái phải có lẽ là điều Diệp Hi muốn nghe nhất.
- --------------------------------------------------------------
Người Diệp Hi gặp tại bệnh viện không phải Trì Hướng Noãn thật, là ai thì mọi người phải đợi đến cuối truyện:3