Ngày hôm sau, cô đi tái khám. Nồng độ lithi trong máu quả nhiên vượt quá tiêu chuẩn. Trên tổng thể, bệnh tình cũng coi như là đã được kiểm soát ổn định.
"Thuốc thang chỉ là cái nạng, muốn bước đi còn phải dựa vào chính bản thân cháu", bác sĩ nghiêm túc nhắc nhở cô.
Diệp Hi nhớ kỹ câu này trong lòng.
Sau khi uống thuốc xong, cô đi lang thang trong bệnh viện một lát, lẳng lặng đứng trước cửa một phòng bệnh mà ngẩn người. Không lâu sau, cửa mở, một người đàn ông trung niên gầy còm từ bên trong bước ra, bàn tay đang nắm trên cửa xương xẩu thô ráp, da dẻ xù xì.
Diệp Hi liếc nhìn, vẫn luôn cảm thấy đôi tay này vô cùng quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Cô lặng lẽ lùi lại, định rời đi nhưng người đàn ông kia vừa nhìn thấy cô, ánh mắt liền sáng rực, trên khuôn mặt thật thà, chất phác hiện lện vẻ rụt rè và lo lắng, nói: "Cô gái, có... có thể... giúp tôi được không?"
Giọng nói này cũng rất quen tai, dường như đã nghe thấy ở đâu đó. Diệp Hi dừng bước, xoay người tỉ mỉ quan sát ông chú hốc hác với cái lưng hơi còng.
Nửa trên người ông mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen dúm dó, lộ ra hai cánh tay rám nắng mà hồng hào, phía dưới mặc một chiếc quần đen rộng rãi, dưới chân đi một đôi giày da cũ.
Đây là màu da mà chỉ những người nông dân lao động chân tay, phơi nắng lâu ngày mới có, nhìn dáng vẻ và cách nói chuyện của ông có thể dễ nhận thấy trình độ học vấn không cao.
Diệp Hi nhìn khuôn mặt căng thẳng thuần phác cùng vẻ mặt bần bách của ông, vô thức gật đầu, mở miệng hỏi: "Chú có chuyện gì cần tôi giúp à?"
Người đàn ông trung niên sắc mặt vui vẻ, cúi đầu khom lưng nói: "Cô gái, cảm... cảm ơn cô, tôi muốn đi mua đồ ăn, muốn nhờ cô giúp... giúp trông con... con gái tôi một chút. Con bé vừa phẫu thuật xong, để con bé ở một mình, tôi không... không yên tâm."
Tư thế của ông vô cùng nhún nhường, trên khuôn mặt hiền lành chất phác thậm chí còn mang theo một tia lấy lòng. Diệp Hi bị dáng vẻ thấp kém ấy làm cho có chút khó chịu trong lòng, cô gật đầu, cười ôn hòa: "Được ạ, không sao."
Người đàn ông khom lưng cảm ơn lia lịa, Diệp Hi vội đi vào phòng bệnh, thật sự không muốn thấy bộ dáng thấp kém như vậy.
Tại sao nhỉ? Ông không thấp kém, cô cũng chẳng cao quý.Đây là một phòng bệnh đơn, giá của phòng bệnh đơn trong bệnh viện này không rẻ, không phải mức giá người đàn ông kia có thể chi trả.
Có một nữ sinh đang nằm ngủ say trên giường bệnh, mái tóc dài phủ lên hai gò má, gương mặt giữa làn tóc xinh đẹp mà nhợt nhạt. Lông mi cô ấy rất dài, lông mày dài mà nhạt, hình dáng vô cùng ngay ngắn, sống mũi vô cùng cao và thẳng, đôi môi hé mở ra màu trắng, dáng vẻ cực kỳ mỏng manh lại yếu đuối.
Diệp Hi nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ấy một lúc, cảm giác tựa như đã từng quen biết. Cảm giác này rất kỳ lạ, Diệp Hi quan sát tỉ mỉ gương mặt cô ấy một lần nữa, chắc chắn chưa từng nhìn nhìn thấy cô ấy ở đâu đó.
Thật sự quen mà lạ, lạ mà quen. Cô không khỏi nghĩ tới câu nói của Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng đã nói vào lần đầu gặp Đại Ngọc: "Ta đã từng trông thấy vị muội muội này rồi."
Trong lòng Diệp Hi chế nhạo chính mình mấy câu, cô ngồi xuống chiếc ghế ngay gần đó, lấy điện thoại ra xem tin nhắn nhóm WeChat. Nhóm bốn người trong ký túc xá bọn họ rất ít xuất hiện trên đầu trong kỳ nghỉ hè. Quan hệ cá nhân của các nữ sinh trong ký túc xá vô cùng phức tạp. Điểm này cũng không ngoại lệ ở các trường đại học hàng đầu, cô và A Thanh ở chung phòng ký túc.
Trong nhóm chỉ có Từ Đình hỏi khi nào các cô sẽ quay trở lại trường, cậu ấy đã làm mất chìa khóa ký túc.
Diệp Hi đọc xong cũng không trả lời, tắt điện thoại, thư giãn cổ một chút, vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy hàng mi của nữ sinh trên giường khẽ rung. Diệp Hi cảm giác như trái tim mình bỗng nhiên bị một bàn tay vô hình nắm lấy, trong lòng vừa hồi hộp vừa mong đợi. Cô nhìn cô ấy chằm chằm không chớp mắt lấy một cái, trông thây cô ấy từ từ mở hai mắt. Đôi đồng tử nâu nhạt dịu dàng mang theo ánh nhìn mơ màng chạm vào ánh mắt Diệp Hi.
Cổ họng Diệp Hi không tự chủ được nuốt xuống, suy nghĩ của cô đột nhiên đình công, mấy lần mở miệng lại không nói ra được chữ nào.
Đôi mắt nâu dịu dàng của nữ sinh chớp chớp, vẻ mơ màng trong mắt nhanh chóng biến mất, cô ấy mông lùng nhìn Diệp Hi, bờ môi khẽ mấp máy, trông như muốn mở miệng nói gì đó.
Lý trí của Diệp Hi quay trở lại, vội vàng ho khan một tiếng giải thích: "Chuyện là bố cô, ông ấy ra ngoài mua cơm rồi, nhờ tôi đến đây trông coi một chút, lát nữa sẽ quay lại thôi."
Đôi mắt cô ấy lại chớp chớp, chần chừ nhìn Diệp Hi nói: "Ừ, cảm ơn cô."
Các cô nhìn vào mắt nhau, nhìn nhau một lúc rồi lại không hẹn mà cùng quay đầu đi. Bầu không khí có chút gượng gạo khó nói, khuôn mặt nhợt nhạt của nữ sinh phủ một tầng đỏ ửng, lan thẳng tới tận sau tai, tuy rằng mặt hướng lên trần phòng bệnh, nhưng nhãn cầu lại rụt rè hướng về phía Diệp Hi, lông mi nhẹ run không thôi, trông như rất muốn nhìn cô một cái nữa nhưng lại không dám.
Thật là một cảm giác khó nói rõ, Diệp Hi bị loại cảm giác này làm cho chân tay không biết để đâu, không thể ngồi yên.
Thần mặt lạnh Diệp Hi trước nay luôn lạnh lùng, cảm xúc trên mặt không bao giờ dễ dàng bộc lộ, ngoại trừ lúc phát bệnh sẽ tự mình trốn vào một góc náo loạn một trận ra thì những người xung quanh chưa bao giờ phát hiện cô có điểm khác thường nào, tưởng chừng như là tuyển thủ thiên phú ngụy trang chính mình đến tận cốt lõi.
Lúc này cô tự cảm thấy mình là con kiến bò trên chảo nóng. Nhưng trong mắt người khác, cô vẫn là dáng vẻ tám ngọn gió thổi cũng không lay động.
Lúc bầu không khí vô cùng kỳ quái, bố của nữ sinh xách một chiếc túi nilon lớn, đẩy cửa bước vào. Diệp Hi ngửi thấy mùi thức ăn, bụng không tự chủ được mà réo lên, Diệp Hi xấu hổ ra mặt, nữ sinh trên giường bệnh nghiêng mặt, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.
Bố cô ấy cong eo, nhiệt tình mà lại cẩn thận đưa cho Diệp Hi một hộp cơm, phía trên còn đặt đũa gỗ mỏng dùng một lần.
Ma xui quỷ khiến Diệp Hi nhận lấy, trên khuôn mặt đỏ sậm của bố nữ sinh nở một nụ cười vô cùng vui vẻ, thật thà rạng rỡ đến mức khiến mắt Diệp Hi có chút nhức.
Có lẽ là vì Diệp Hi đã nhận lấy cơm hộp nên khi ông không còn bối rối khi đối mặt với Diệp Hi nữa, ông lấy một bát canh ra từ trong túi nilon, lại lấy ra ba chiếc cốc giấy dùng một lần từ trong chiếc túi xám ở góc tường, động tác cẩn thận chọc thủng túi nilon trong bát giấy dùng một lần, cẩn thận từng li từng tí rót canh vào cốc giấy dùng một lần.
Đồ ăn gần bệnh viện vừa ít lại đắt, chiếc cốc giấy thứ ba chỉ đựng đầy nửa thì canh trong túi nhựa đã hết. Bố của nữ sinh đưa cho Diệp Hi một cốc đầy, quay người nâng giường lên rồi đưa một chiếc cốc khác cho nữ sinh.
Đôi mắt nữ sinh cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười tít mắt nhìn bố mình, yếu ớt lại dịu dàng nói: "Con uống cốc vơi cho, hậu phẫu không thể ăn quá nhiều."
Bố cô ấy vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, cố chấp đẩy cốc giấy về phía trước: "Con... uống trước đi."
Cô ấy bất lực mỉm cười, chậm rãi uống hết nửa cốc rồi đưa cho bố, không uống nữa.
Diệp Hi rất muốn nói cô không muốn uống canh, chú cứ cầm lấy mà uống, thế nhưng một cảm giác nhỏ bé nhắc nhở cô đừng làm vậy.
Hình ảnh mơ hồ hiện lên thoáng qua trong đầu cô, cô nhớ tới cô bé cố chấp muốn đưa quýt cho cô, cô không nhận lấy quýt, nước mắt sẽ rơi từ đôi mắt đen láy của cô bé.
Cô cầm cốc giấy, lơ đãng uống canh trong cốc, trong canh này không bỏ muối cũng chẳng bỏ gia vị, có lẽ là dành cho người bệnh uống, không hề có chút vị ngon nào. Diệp hi uống xong canh trong cốc, cầm chiếc cốc trong tay, giả vờ vô tình nhìn về phía nữ sinh kia.
Rất trùng hợp, đôi mắt nâu của nữ sinh cũng cực kỳ "vô tình" nhìn về phía cô.
Diệp Hi là người vô cùng quyết đoán, một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ tuyệt đối không dài dòng. Cô đặt cốc giấy xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt lảng tránh của cô ấy, thẳng thắn nói: "Tuy rằng rất mạo muội, nhưng tôi luôn cảm thấy hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó. Nếu cô không để ý thì chúng ta thêm WeChat đi."
Thần sắc trong mắt nữ sinh tức khắc hân hoan, sắc hồng lại lan tỏa khắp mặt. Cô ấy cầm điện thoại bên cạnh gối lên, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là được, tôi cũng nghĩ vậy, ID WeChat của cô là gì?"
Diệp Hi nói ra một dãy số, là số điện thoại của cô.
Những ngón tay mảnh khảnh của nữ sinh ấn lên màn hình. Một lúc sau, cô ấy nhìn chằm chằm màn hình, trên mặt lộ ra biểu cảm rất vi diệu, cô ấy trợn tròn mắt nhìn Diệp Hi, vẻ mặt không thể tin nổi, lại nhìn màn hình một lát, kích động hỏi: "Là cá ngần trong mơ sao?"
Diệp Hi gật đầu, cô ấy càng kích động hơn, sắc hồng trên mặt không ngừng lan xuống cả vùng da dưới cổ đã bị quần áo bệnh nhau che lại. Ánh mắt cô ấy sáng ngời nhìn Diệp Hi, nâng cao giọng nói: "Đại thần, đại thần, tôi chính là Vương Chiêu Quân kia, người nhắm kỹ năng hai luôn không chuẩn ấy, chúng ta đã thêm bạn WeChat rồi đó. Tìm kiếm đại trí nhược của tôi chính là tôi."
Lần này Diệp Hi thật sự choáng váng, không dám tin trên đời lại có sự trùng hợp đến vậy. Cô lấy điện thoại ra, lướt đến cái tên kia, cố gắng khiến mình hỏi sao cho hết sức tự nhiên: "Tên của cô là gì? Có tiện nói cho tôi không? Để tôi thêm biệt hiệu."
Nữ sinh cười lên, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào: "Tôi tên Trì Hướng Noãn, "Trì" trong đến muộn, "Hướng" trong hướng đi, "Noãn" trong ấm áp", cô ấy kéo cánh tay bố mình, "Đây là bố tôi, ông là Trì Hữu Tín."
Diệp Hi liếc nhìn hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt cô ấy, cười nói: "Tôi là Diệp Hi, "Hi" trong hi hi nhương nhương [1]."
[1] Hi hi nhương nhương: Nhộn nhịp, đông đúc
Trì Hướng Noãn cười ngốc nhìn cô ấy, kích động nói: "Diệp Hi, thật là một cái tên hay."
Diệp Hi lại cười: "Tên của cô cũng rất hay."
Bố của Trì Hướng Noãn, Trì Hữu Tín cười đặc biệt thật thà chất phác, đắc ý nói: "Tôi... Tôi nghĩ ra đấy."
Diệp Hi nhìn người đàn ông đột nhiên sống lưng thẳng tắp, nhìn vẻ tự hào kiêu ngạo trên mặt ông, trong lòng bỗng có chút chua xót. Cô nhìn Trì Hữu Tín, vô cùng chân thành nói: "Cái tên này rất hay ạ."