Toàn bộ lithi cacbonat trong dạ dày bị nôn ra ngoài, Diệp Hi lảo đảo chạy vào bếp, uống một lượng nước lớn, cô chạy vào nhà vệ sinh liều mạng móc họng, lại nôn thêm hai lần nữa, cô mới yếu ớt gục xuống sàn nhà lạnh ngắt.
Sau khi cô ép chính mình ăn chút gì đó, uống một ít nước, cơn thống khổ do dùng quá liều lithi cacbonat cuối cùng cũng giảm bớt. Ngoại trừ việc chân nhẹ tênh khi bước đi thì những cảm giác khác đều có thể bỏ qua.
Diệp Hi nhanh chóng đặt vé qua điện thoại. Lúc 7 giờ sẽ có một chiếc xe khách vào thị trấn đi ngang qua nhà Diệp Sanh.
Cô thu dọn hành lý rất nhanh. Đồ mang theo vốn dĩ cũng không nhiều, vật nặng duy nhất là mấy cuốn sách và một chiếc máy tính bảng. Động tác của cô nhẹ mà nhanh, không hề có một tiếng động lớn nào. Diệp Thịnh đang ngủ say trên giường, dù trời có sập cũng không dậy, không hề biết rằng bí mật em ấy giấu kín bao năm nay đã bị người mình mong nhớ phát hiện.
Diệp Hi xách vali ra khỏi phòng Diệp Sanh. Diệp Chu vừa mới thức dậy, đang định vào bếp tìm chút đồ ăn thừa thì đúng lúc bắt gặp Diệp Hi đang vội vàng trang bị đầy đủ.
Cậu trừng mắt, ngẩn tò te nói: "Trời ơi, Diệp Hi, sao chị không chào tạm biệt một tiếng mà đã đi?"
Diệp Hi nói dối không chớp mắt: "Luận văn chị viết xuất hiện lỗi lý thuyết nghiêm trọng, giáo viên hướng dẫn muốn gặp chị nói chuyện."
Diệp Chu như hiểu như không gật đầu, mơ màng nhìn Diệp Hi: "Đại học hàng đầu có khác, mới năm hai đã bắt đầu công bố luận văn rồi."
Rồi cậu chợt nhớ ra mấy ngày trước trời mưa như trút nước, có một đoạn đường bị ngập, xe khách tạm thời chuyển hướng, căn bản không đi qua nơi này. Cậu vội vàng đuổi theo kéo Diệp Hi lại: "Xe buýt không đi qua đây đâu. Nếu chị muốn bắt xe khách thì phải đi đường vòng dài. Ngày mai em lái xe ba bánh đưa chị đi đón xe khách, hôm nay muộn rồi, chỉ có một chuyến xe khách đi ngang qua đây thôi. Chị đừng gấp, ngày mai em dậy sớm đưa chị đi."
Diệp Hi suýt chút nữa mất kiểm soát, cô nhanh chóng đưa mình thoát khỏi bờ vực của cơn thịnh nộ, ngăn chính mình la hét như một ả đàn bà chanh chua thần kinh. Cô ủ rũ kéo vali trở lại nhà, đi vào phòng Diệp Chu, cất vali hành lý vào góc, ngồi trên giường của Diệp Chu, túm tóc.
Diệp Chu bị trạng thái của ô dọa sợ. Diệp Hi tuy rằng vẫn luôn trông giống như thần mặt đen, thế nhưng khuôn mặt cô chưa bao giờ u ám đến thế. Diệp Chu cảm thấy Diệp Hi rất giống phiên bản nữ của Tiểu Ca trong 《Đạo mộ bút ký》. Bây giờ thấy cô nôn nóng bất an như vậy, cậu thận trọng lại gần hỏi: "Xảy ra chuyện lớn không thể cứu vãn à?"
Diệp Hi lắc đầu, lắc được một nửa rồi lại gật đầu.
Diệp Hi trăm nghìn đắng cay ngồi trên giường, ấn đường nhíu chặt. Diệp Chu lặng lẽ nhét bộ đồ lót One Piece tở trên giường xuống dưới gối.Dư quang Diệp Hi bắt được động tác nhỏ của cậu, khinh thường nói: "Cậu hồi cấp hai vẫn còn khỏa thân đem chim đi dạo trước mặt chị, bây giờ lại biết đường giấu qu@n lót dính đầy con cháu mình sau khi th ẩm du. Tiến bộ không ít, chúc mừng nhé."
Diệp Chu đỏ mặt, ấp úng nói: "Tâm hồn em đơn thuần lại trong sạch, khai sáng hơi muộn. Hơn nữa từ nhỏ tới lớn chúng ta cũng cởi chuồng tắm mưa mà. Ôi ôi chuyện nhỏ thôi, mưa phùn lất phất xong là qua thôi mà."
Diệp Hi hừ lạnh một tiếng, nói đùa mấy câu thì cô đã bình tĩnh lại. Hít sâu vài hơi, cảm thấy mình căn bản không cần phải la lối om sòm, cô giả vờ như hoàn toàn không biết chuyện này, không có lời nói dối nào mà cô không nói được, chỉ cần cô muốn gạt thì người đó nhất định sẽ bị cô lừa.
Diệp Chu thấy tâm tình cô ổn định thì không nhịn được mà thở phào một hơi. Khí tức của Diệp Hi khi tức giận rất mạnh, một khi cô tức giận, không khí trong cả căn phòng sẽ nặng nề vô cùng, ngay cả ruồi cũng không dám tùy tiện vo ve.
Diệp Hi hất tóc đuôi ngựa ra sau đâu, tỏ vẻ thản nhiên hỏi: "Trông cậu chẳng ra dạng người dạng ngợm, lại còn vã thế kia, lên đại học chắc đã lừa tình được mấy cô em nhỏ chứ gì."
"Ai bảo em vã? Lão tử thuần khiết vô cùng. Ngoài việc vác chim đi dạo trước mặt chị thì chú bé của em còn chưa bao giờ được nhìn thấy con gái lại gần", Diệp Chu phản bác.
"Nói vậy thì là cậu lên năm hai rồi, học trường kinh tế tài chính, tỷ lệ nam nữ 3:7 mà cậu vẫn còn ế."
"Gì vậy Diệp Hi? Diệp Sanh cũng chưa yêu đương mà. Trai trẻ theo đuổi nó chất đầy được cả cái xe tải đấy. Anh em ở ký túc xá thấy ảnh chụp chung của em với nó mà liên tục hỏi em có thể gần quan được ban lộc hay không, cuối cùng là xin WeChat của nó. Trò chuyện nửa ngày trời chỉ đáp lại một chữ, vẫn còn nể mặt em đấy."
Lông mi Diệp Hi giật giật, cô giả vờ kinh ngạc nói: "Diệp Sanh mà còn chưa có bạn trai? Không thể nào, nó không đặc biệt thích ai à?"
Diệp Chu nhún vai: "Hầy, người theo đuổi nó còn chẳng thèm nhìn lấy một cái. Đặc biệt thích, ừm, nó đặc biệt thích chị đấy. Mỗi lần chú tư gọi điện với bố em, nó đều sẽ ở bên cạnh nghe, liên tục hỏi xem chị thế nào."
Lòng Diệp Hi trầm xuống, trong đầu chỉ có hai chữ: "Toang rồi."
Đầu cô đau như búa bổ, cam chịu chơi Vương Giả với Diệp Chu, cô thấy ngón tay mình khẽ run rẩy trên màn hình.
Phản ứng của cô đối với thuốc muối lithi tương đối nặng, dùng thuốc quá liều xong bắt đầu nôn mửa dữ dội, biết rõ điều này nhưng vẫn không thể kiềm chế được chính mình nuốt toàn bộ lithi cacbonat xuống.
Quả nhiên khi con người phát điên, lý trí sẽ không còn nữa, chỉ hành động theo bản năng hoang dã.
Thao tác của Diệp Hi vẫn luôn đi theo con đường táo bạo của cao nhân, trận đấu bắt đầu chưa bao lâu đã dùng Kinh Kha lấy máu, Trang Chu được Diệp Chu chơi di chuyển rất vô cùng phong tao, đặc biệt đi theo Diệp Hi nhặt đầu người, thi thoảng kết liễu kẻ địch.
Đối diện có Vương Chiêu Quân rất giỏi, kỹ năng hai luôn không đóng băng được người ta nên Diệp Hi đặc biệt chọn nàng để tấn công.
Trong lúc thao tác, cô liếc nhìn ID phía trên đầu Vương Chiêu Quân, phát hiện ID của nàng là "Tìm kiếm đại trí nhược của tôi".
Trái tim cô rung động, thao tác tấn công hơi lệch, điều khiển Kinh Kha chạy sai hướng, đúng lúc bị kỹ năng hai của Vương Chiêu Quân đóng băng. Vương Chiêu Quân ra đòn cuối, nửa thanh máu còn lại của cô nhanh chóng giảm sút, Kinh Kha chết ngay sau vài giây.
Màn hình liên tục tràn ngập tin nhắn của bên kia.
"Vãi, Vương Chiêu Quân thế mà lại giết Kinh Kha, hả hê"
"Chúc mừng"
Diệp Chu ngạc nhiên, vô cùng kinh hãi nói: "Em còn đang định tranh kill mà."
Diệp Hi phớt lờ cậu, ngón tay lướt trên màn hình, nhìn ID của Vương Chiêu Quân.
ID này khiến cô nhớ tới Only Ngu, tên Weibo của Only Ngu là Not Đại Trí Nhược Only Ngu, Vương Chiêu Nguyên này có thể là fan của Only Ngu.
Nghĩ đến Only Ngu bị ung thư, Diệp Hi có chút đau lòng, thậm chí còn xuống tay với Vương Chiêu Quân nhẹ nhàng hơn rất nhiều."
Diệp Hi còn tặng cho cô ấy hai kill.
Điều này gây ra một hiện tượng rất kỳ lạ—— Người chơi bên địch nhìn thấy Kinh Kha liền bắt đầu tháo chạy, Vương Chiêu Quân kia nhìn thấy Kinh Kha thì lại mù quáng lạc quan lao về phía Kinh Kha, sau đó lúc nào cũng tình cờ gi ết chết Kinh Kha.
Làm cho Diệp Chu ở một bên không ngừng kêu to: "Đm! Đm! Không được! Trời ơi! Đm! Đm! Cái đcm!
Cuối cùng vẫn là bên Diệp Hi thắng, bởi Diệp Hi không hề nương tay khi giết những người khác.
Sau trận đấu, Vương Chiêu Quân của đội địch gửi lời mời kết bạn, Diệp Hi lưỡng lự một lát rồi kết bạn với cô ấy.
Đội bên kia gửi một tin nhắn tới: "Cảm ơn đại thần nha, lúc nào cũng nhường tôi. Hôm nay rất vui. Vốn dĩ buổi chiều phải phẫu thuật nên rất căng thẳng, không ngờ đại thần lại tốt vậy."
Ánh mắt Diệp Hi dừng lại ở dòng chữ "buổi chiều phải phẫu thuật", ma xui quỷ khiến cô gửi một câu: "Phải phẫu thuật thì là bệnh nghiêm trọng lắm nhỉ? Có nặng không?"
Bên kia gửi đến một mặt cười: "Là ung thư dạ dày, không nghiêm trọng lắm. Cũng may là sức khỏe không tốt, định kỳ đi khám sức khỏe nên phát hiện khá sớm. Bây giờ chỉ cần cắt bỏ một phần dạ dày thôi."
Mí mắt Diệp Hi giật giật, ngón tay gõ gõ xóa xóa trên màn hình, cuối cùng gửi đi một dòng: "Cố lên, chúc bạn sớm hồi phục."
Bên kia gửi đến biểu tượng cảm xúc hôn hôn.
Diệp Hi nhìn thấy biểu tượng cảm xúc này, đột nhiên cảm thấy biểu tượng này có chút đáng yêu.