Cố Thần Hạo nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy mình không thích Lâm Nguyệt Bạch, mà lại nói lời mờ ám lôi kéo người ta hiểu lầm như vậy, thực sự có chút ẩn ý dụ dỗ Lâm Nguyệt Bạch.
Đang muốn giải thích vài câu: tôi làm bạn trai giả của cậu, che chở cậu come out!
Lời còn chưa nói ra, Lâm Nguyệt Bạch đã “bụp” một tiếng cúp điện thoại.
Cố Thần Hạo: Nói chuyện đứng đắn nè! Đang yên lành sao cúp điện thoại rồi?!
Mà Lâm Nguyệt Bạch ở một bên khác, giờ khắc này đang nằm nhoài trên bàn sách của mình có chút không biết làm sao, dây đồng hồ trên tay bị cậu vặn đến độ có chút nếp nhăn.
Lúc cậu đang chuẩn bị bài tập báo cáo, bị mẹ cậu liên hoàn đoạt mệnh call. Khi đó cậu vừa nghĩ tới Cố Thần Hạo liền tức, mẹ cậu cúp điện thoại xong, Lâm Nguyệt Bạch ngay cả bài tập cũng chưa thả xuống, liền trực tiếp tức giận gọi điện thoại cho Cố Thần Hạo.
Hiện tại điện thoại thì gọi xong rồi, chỉ là trong đầu Lâm Nguyệt Bạch cũng trở nên trống rỗng.
Trước đó cậu còn muốn kiểm lại bài tiểu luận cho đúng rồi bàn giao luôn, giờ thì, cậu còn làm bài tập thế nào đây, hiện tại ngay cả trang trích dẫn cậu cũng chả nhớ!
Lâm Nguyệt Bạch còn muốn sắp chết giãy dụa một chút, muốn giải đề cho tỉnh táo lại.
Đáng tiếc chính là chỉ cần cậu vừa nhắm mắt, bên tai lại vang lên giọng nói mang theo từ tính của Cố Thần Hạo: “Để tôi làm bạn trai cậu.”
Chỉ phút chốc, khuôn mặt trắng trẻo non nớt nhỏ bé của Lâm Nguyệt Bạch liền “xoạt” một phát đỏ bừng.
Sau đó, Lâm Nguyệt Bạch liền hệt như con tôm bự, đỏ đi thì dễ, trắng lại liền khó khăn.
Cậu dùng chưa tới một giây để đỏ mặt, mà muốn quay lại từ trạng thái đỏ mặt này, lại dùng đủ một buổi tối tự học!
Chờ Lâm Nguyệt Bạch phục hồi tinh thần lại, tờ giấy trong tay cậu đã sớm không thể dùng.
Dưới trạng thái mông mông lung lung, cậu vô thức viết rất rất nhiều chữ trên giấy.
Không, có lẽ phải nói là rất rất nhiều ba chữ tương đồng.
Cả tờ giấy, từ mặt trước đến mặt sau, từ trên cùng đến dưới chót, hết thảy những nơi phàm là có chút khoảng trống, đều bị Lâm Nguyệt Bạch dùng bút máy ngay ngắn chỉnh tề viết tên Cố Thần Hạo.
Còn ngay ngắn hơn nhiều so với khi Lâm Nguyệt Bạch viết tên của chính mình.
Mà nhìn tờ giấy bị Lâm Nguyệt Bạch không cẩn thận hủy hoại này, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Lâm Nguyệt Bạch, lại không phải là nên làm thế nào giải thích nguyên nhân với thầy Trình trước giờ luôn nghiêm khắc, mà là bắt đầu không ngừng nghỉ không thể khống chế hồi tưởng khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Thần Hạo.
Lâm Nguyệt Bạch nghĩ đi nghĩ lại, mới đột nhiên ý thức được hành vi mê trai của mình.
Lâm Nguyệt Bạch phản ứng lại, lập tức xấu hổ, lập tức lấy tay che mặt mình chặt chẽ, toàn bộ phần đầu đều chôn thật sâu vào trong khuỷu tay của mình.
Một lúc lâu sau, Lâm Nguyệt Bạch mới lộ ra đôi mắt to bị nước thấm ướt từ kẽ hở giữa cánh tay.
Giữa mái tóc rối có hơi dài, vành tai Lâm Nguyệt Bạch hồng hồng tinh xảo đáng yêu.
Lâm Nguyệt Bạch xấu hổ một hồi lâu, sau khi buổi tự học kết thúc, mới mang theo bài tập không động tới một chữ của mình phiền phiền nhiễu nhiễu trở về phòng ngủ.
Chờ lúc cậu sắp đến dưới lầu ký túc xá, cậu mới phát hiện ở ven đường, dưới đèn đường mờ mờ lấp loé, có một chàng trai cao lớn đang đứng đó, bóng chàng trai theo gió chập chờn lay động.
Thấy ánh mắt của Lâm Nguyệt Bạch, chàng trai kia cũng nhìn về phía Lâm Nguyệt Bạch.
Chàng trai đó chính là Cố Thần Hạo nói phân nửa liền bị Lâm Nguyệt Bạch cúp điện thoại.
Sau khi Cố Thần Hạo bị cúp điện thoại, càng nghĩ càng cảm thấy lời mình nói không đúng lắm, vội vội vàng vàng gọi lại cho Lâm Nguyệt Bạch, Lâm Nguyệt Bạch lại không nhận. Cho nên, hắn không thể làm gì khác hơn là chạy tới dưới lầu ký túc xá của Lâm Nguyệt Bạch, chờ cậu trở về.
“A… cái đó…” Vẫn là Lâm Nguyệt Bạch mở miệng trước: “Chúng ta còn chưa quen thuộc cỡ nào… cứ như vậy mà yêu đương có phải là tiến trình quá nhanh không?”
Cố Thần Hạo nghĩ thầm: Lâm Nguyệt Bạch quả thật là hiểu lầm rồi, aizz, mình không nên nói lời mờ ám như thế với người thầm mến mình, nhưng mà bây giờ nên làm gì đây?! Mình đẹp trai như vậy, thật đúng là tội ác nhân gian mà! Bla bla bla…
Tuy rằng, Cố Thần Hạo đang tự suy nghĩ rất nhiều thứ kỳ kỳ quái quái, nhưng nói ra khỏi miệng lại chỉ có hai chữ: “Không nhanh.”
Mới vừa nói xong, Cố Thần Hạo liền muốn cho chính mình hai cái bạt tai. Nói cái quằn què gì vậy! Đây không phải là khiến Lâm Nguyệt Bạch hiểu lầm càng sâu sao?
Đúng như dự đoán, Lâm Nguyệt Bạch: “Á?”
Cố Thần Hạo hơi có chút câu nệ gãi đầu một cái: “Ý của tôi là… cái đó… ôi chao… chính là tôi muốn làm bạn trai cậu đó!”
Lâm Nguyệt Bạch: “Tôi biết rồi mà!”
“Không, tôi không phải ý đó.” Cuối cùng Cố Thần Hạo cũng cảm nhận được cái loại lúng túng bởi vì hắn da mặt dày mà rất khó cảm nhận được: “Không phải loại bạn trai bình thường kia… chính là… loại kia… ai nha, tôi không nói ra được!”
Lâm Nguyệt Bạch có chút hiểu rõ: “Há, bạn tình?”
Kỳ thực, nhìn thấy dáng vẻ Cố Thần Hạo phiền phiền nhiễu nhiễu mà lại lúng túng hiện tại, Lâm Nguyệt Bạch cũng coi như là hơi hiểu được.
Cái câu “để tôi làm bạn trai cậu”, hoặc là Cố Thần Hạo nhiệt huyết xông đầu, muốn chịu trách nhiệm mà kích động nói ra; hoặc chỉ là Cố Thần Hạo thuận miệng nói một chút, đùa giỡn tên gei không biết trời cao đất rộng là cậu.
Xét thấy hiện tại Cố Thần Hạo tuy rằng hết sức khó xử, rồi lại chậm chạp không chịu nói ra chân tướng, Lâm Nguyệt Bạch đoán là loại trước.
Máu nóng mới vừa vọt lên đầu trong buổi tự học, lập tức rơi xuống bàn chân, điều duy nhất Lâm Nguyệt Bạch vui mừng chính là mình không có nói điều gì làm người ta lúng túng.
“Không… không phải!” Cố Thần Hạo hốt hoảng lắc lắc tay: “Không phải bạn tình, tôi là thẳng nam!”
Sợ Lâm Nguyệt Bạch nói thêm gì đó dọa sợ tên thẳng nam như hắn, Cố Thần Hạo nhanh chóng đem lời còn lại nói ra khỏi miệng: “Là bạn trai giả! Tôi nguyện cùng cậu vượt qua những mưa gió trên con đường come out, đến khi người chân chính yêu cậu xuất hiện!”
Thấy ánh mắt Lâm Nguyệt Bạch nhìn về phía hắn, Cố Thần Hạo càng căng thẳng hơn: “Cứ… coi như bồi thường do lần này liên lụy cậu bị ép come out đi…”
“Thẳng nam?” Lâm Nguyệt Bạch có chút khó tin: “Thẳng nam theo tôi come out?! Vậy tôi quả thật là sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng cậu thì làm sao bây giờ? Cậu là thẳng nam, mà cậu như vậy, coi như sau này cậu thích con gái, người khác cũng sẽ nghĩ là cậu muốn lừa hôn.”
Lâm Nguyệt Bạch suy nghĩ một chút, đưa ra một ý kiến làm cậu vô cùng hài lòng: “Không bằng cho tôi tiền thì sao?!”
Đáng tiếc chính là, tối hôm đó gió có hơi lớn, hơn nữa kết cấu đầu óc đặc biệt của Cố Thần Hạo gây ra, nên cái tên Cố Thần Hạo này chỉ nghe nửa câu đầu của Lâm Nguyệt Bạch.
Hắn chỉ nghe được nửa câu có liên quan tới mình, mà nói về chuyện của mình, Cố Thần Hạo nói cũng trôi chảy hơn nhiều: “Tôi tuyệt đối sẽ không có việc gì!”
“Thật hả?” Lâm Nguyệt Bạch vẫn rất hoài nghi.
“Đương nhiên là thật! Kỳ thực tôi có một mối tình đầu thanh mai trúc mã ở nước ngoài, chỉ là quá lâu cô ấy cũng chưa trở lại, nên tôi mới quen cái cô bên khoa truyền thông. Chờ cô ấy về, tôi liền kết hôn với cô ấy, cô ấy sẽ hiểu cho tôi! Cậu đừng lo lắng!”
Bạn gái mối tình đầu ở nước ngoài?!
Đừng nói giỡn, đương nhiên là lừa người rồi. Từ nhỏ đến lớn Cố Thần Hạo quen thuộc nhất chính là một đám con trai thô kệch, hiếm thấy quen biết một cô gái, cũng sẽ bị đám hồ bằng cẩu hữu của hắn ra tay thật nhanh phân chia hết, hắn làm sao có khả năng có mối tình đầu thanh mai trúc mã chứ!
Mặc dù hắn không có mối tình đầu thanh mai trúc mã, cơ mà, khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Cố Thần Hạo hắn trừ tiền ra, thì phong phú nhất không phải là sức tưởng tượng của hắn sao?!
Tuy rằng hắn không có, nhưng hắn còn có thể tự mình tưởng tượng ra một người không phải sao!
“Mối tình đầu của tôi, không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà còn hiểu ý người, còn biết nấu cơm…”
Lâm Nguyệt Bạch không biết lai lịch chân chính của Cố Thần Hạo còn thật sự tin: “Được rồi, anh có thể ngậm miệng.”
Đã như vậy, Lâm Nguyệt Bạch cũng không hề có cảm giác tội lỗi: “Nếu như vậy, thế ngày mai anh theo tôi đi gặp ba mẹ tôi come out đi.”
Cố Thần Hạo hoàn toàn không biết con đường phía trước nhấp nhô, ngây thơ đáp ứng: “Tốt, tốt. Hoàn toàn không thành vấn đề!”
Sau đó.
Giữa trưa ngày hôm sau, phòng bệnh khoa xương khớp của bệnh viện Nhân Dân liền khẩn cấp tăng thêm một cái giường.
Hết chương