Lời tuyên bố tự sát 5
Phân công điều tra, lối vào tiểu khu không quay được Phùng Khả Hân, không biết liệu cô gái ấy có đi bên cửa hông không có camera hay không nữa. Để làm rõ hành tung của người chết, Vạn Dặc buộc phải tra tất cả các mối quan hệ xã hội của cô gái.
Trong xã hội hiện nay, mạng internet đã tham gia vào tất cả các mảng của cuộc sống. Cuộc sống ngày thường của Phùng Khả Hân hoàn toàn phơi bày trên trang mạng xã hội, nhưng Vạn Dặc hỏi hết người quen của cô gái ấy một lượt, mấy ngày nay không ai gặp cô cả, cũng không ai thấy cảm xúc của cô có gì bất ổn, thậm chí một số người còn cảm thấy dạo gần đây tâm tình của Phùng Khả Hân cũng xem như khá tốt.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Khê mang kết quả nghiệm thi về tổ chuyên án. Phùng Khả Hân chết từ 1 đến 2 giờ rạng sáng, nguyên nhân chết là do uống Cephalosporins chung với rượu số lượng lớn, dẫn tới phản ứng Disulfiram mạnh. Ngoài ra lúc 5, 6 giờ chiều, Phùng Khả Hân còn dùng thuốc ngủ gây hôn mê nhưng chắc chắn không đến mức chết.
"Là bị kẻ khác gây mê à?" Tô Tiểu Chỉ hỏi
"Vậy cũng chưa chắc, hiện giờ khó lấy được số lượng thuốc ngủ đủ gây chết người, có thể cô bé tự sát thất bại nên đổi sang cách khác, hoặc nghĩ cách giảm bớt đau đớn." Lăng Khê thuận miệng nêu ra hai khả năng.
"Vậy nếu có kẻ giết, lúc Phùng Khả Hân hôn mê thì đổ rượu cho em ấy như thế nào?" Tô Tiểu Chỉ hỏi.
"Có cách chứ." Lăng Khê nói, "Tinh chất rượu không nhất định phải uống vào người, hấp thu thông qua da cũng được."
Bồn tắm vẫn luôn bơm nước, rất khó mà nói lúc mới bắt đầu, trong bồn tắm ấy có chứa lượng lớn rượu hay không, ngâm mình trong rượu cũng có thể ngâm chết người.
"Nhưng thế thì làm sao giải thích vụ di thư." Tô Tiểu Chỉ lại cau mày, "Mấy người xung quanh em ấy thì lại không có động cơ gây án. Nếu là người Yến phái tới thì có thân quen với người chết đâu, em ấy phải cảnh giác chứ?"
Vạn Dặc chen vào: "Cũng có khi tự sát bán tự nguyện đó, không phải chỗ này còn di thư khác nữa sao? Có khi là một tổ chức tự sát, nạn nhân bị tẩy não, anh đang coi có manh mối hay không đây."
Trình Mặc lại không có cùng ý kiến: "Em cảm thấy còn thiếu động cơ tự sát, di thư của người chết viết quá đơn giản, không giống nội dung viết trong trạng thái tự nhiên, dù cho bị người khác xúi giục tự sát thì đáng ra cũng phải phải viết sau khi đã suy nghĩ chứ."
Đinh Thần Dục cũng tham gia vào thảo luận: "Nhưng nếu như là hắn giết thì làm thế nào mà một người tâm lý bình thường lại có thể viết phong di thư theo yêu cầu mà bút tích vẫn lưu loát chứ?"
Đồng nghiệp làm giám định nét chữ cho rằng đây không chỉ do chính chủ viết mà còn là chính chủ nghiêm túc viết trong tình trạng nội tâm bình tĩnh.
"Có khi nào là có người hướng dẫn, viết di thư có thù lao không?" Lăng Khê hỏi.
Đinh Thần Dục lắc đầu: "Vậy nếu tôi thật sự chưa thấy nội dung này bao giờ thì sẽ tìm luật sư, lỡ đâu chọc phải chuyện gì phiền phức sao?"
"Dụ dỗ bằng tiền?" Tô Tiểu Chỉ đoán.
"Đã tra ngay từ đầu, hai tuần gần nhất không có thu nhập bất thường." Vạn Dặc trả lời ngay.
"Thôi miên có thể khiến người ta viết di thư không?" Tô Tiểu Chỉ lại hỏi, "Em thấy trong tiểu thuyết làm được á."
"Rất khó." Trình Mặc lắc đầu, "Thôi miên có yêu cầu rất cao đối với người thôi miên và người chịu thôi miên, hơn nữa khi đó chưa chắc viết được nét chữ lưu loát, không ảo như trong các tác phẩm văn học đâu."
"A, vậy tôi biết rồi." Tô Tiểu Chỉ lại có suy đoán mới, "Có khi nào nét chữ vốn không phải của người chết hay không? Biết đâu tư liệu đều là viết thay thì sao?"
"Đã so sánh với rất nhiều bài thi của người chết." Đinh Thần Dục liếc nhìn cô, "Chút tu dưỡng chuyên nghiệp anh vẫn phải có chứ."
Lục Viễn Triết nghe bọn họ phân tích vụ án thành chín đường mười tám khúc cua, sau cùng kéo tới drama gặp người trong vận mệnh, nửa kia lâm trọng bệnh nên cô gái viết thay di thư rồi lại bị người bên cạnh nửa kia ghen ghét, ra tay chết.
"Được rồi, có phải quay phim đâu, đâu ra lắm cái ba phải thế, đây là có kẻ giết người." Anh cắt ngang lời của cái nhóm mang tư tưởng diệu kỳ này.
"Hả?" Mọi người đồng loạt nhìn vào anh.
"Có thấy tình cảnh phòng vệ sinh không?" Lục Viễn Triết hỏi mọi người, "Khe thoát nước vòi sen có tóc của người chết, chứng tỏ ngày thường người chết tắm bằng vòi sen. Mấy đứa nói anh nghe coi tại sao trước khi chết Phùng Khả Hân còn phải làm sạch bồn tắm như vậy?"
"Nghi thức cảm trong tự sát chăng?" Đinh Thần Dục nói nhưng anh ta nhanh chóng phủ nhận, "Rất khó để thay đổi một thói quen, dọn quá mức sạch sẽ."
Nào giống lau chùi sạch sẽ, nói trắng ra là không dính hạt bụi nào.
"Người chết không hề ngâm mình tắm, là bị kẻ khác ôm vào." Lục Viễn Triết bày mấy tấm ảnh mình chụp lúc vừa vào ra cho mọi người xem, "Người ôm Phùng Khả Hân vào có mái tóc ngắn, bồn tắm là do người đó dọn dẹp."
"Tại sao vậy?" Vạn Dặc hoang mang.
"Là do người tóc ngắn không để ý người tóc dài lúc dựa vào bồn tắm đầu tóc sẽ đáp lên đó nên mặt còn lại chùi rửa không sạch hết." Lục Viễn Triết đáp, "Nếu là tự Phùng Khả Hân cọ rửa thì sẽ cọ rửa hết, để bản thân ra đi thật sạch sẽ."
"Vậy sao người này nhất định phải dùng bồn tắm?" Vạn Dặc có chút khó hiểu.
"Có thể… " Lăng Khê quay lại với suy đoán lúc đầu. "Thứ nhất, phản ứng Disulfiram không thể đảm bảo Phùng Khả Hân chắc chắn sẽ chết nhưng tinh chất rượu quá liều thì có thể; Thứ hai, nếu như đổ rượu vào thì dù là người hôn mê cũng sẽ để lại dấu vết cưỡng ép, pháp y có thể kiểm tra ra."
Mọi người im lặng trong chốc lát, ngẫm nghĩ chi tiết hiện trường vụ án lại.
"Tóm lại dù thế nào thì vụ án này cũng không kết thúc được." Lục Viễn Triết chốt lại một câu sau đó dặn mọi người, "Buổi chiều tiếp tục, tìm manh mối theo cách trải thảm, không lật hết vòng sinh hoạt của người chết lên thì không ngơi nghỉ."
"Có đôi khi bình thường quá cũng không phải việc hay ho gì." Vạn Dặc thở dài, "Anh có biết vòng bạn bè người chết thật sự không có gì đặc biệt hay không?"
"Bắt đầu từ lúc Phùng Khả Hân viết di thư thì thì đã không còn bình thường nữa." Lục Viễn Triết sửa lại cho đúng.
…
Buổi chiều, Lục Viễn Triết còn chưa ra khỏi cửa, cha mẹ Phùng Khả Hân đã đến.
Sau khi gặp mặt xác nhận thi thể ở khoa pháp y, Lục Viễn Triết đã đưa người vào phòng tiếp khách của cục, không đưa đến tổ chuyên án. Tô Tiểu Chỉ chỉ đứng nhìn thoáng từ xa đã nghe tiếng cãi nhau bén nhọn, sợ tới nỗi đóng sập cửa phòng lại ngay.
"Đáng sợ tới vậy à?" Vạn Dặc ngồi trong phòng còn loáng thoáng nghe thấy, nhịn không được mới hỏi.
"Cái kiểu cha mẹ này không phải vậy sao?" Đinh Thần Dục đưa người quay lại hiện trường lần nữa, giờ đang chỉnh lý lại ảnh chụp, thuận thể trò chuyện cùng mọi người, "Bình thường không ưa để ý đến con gái, xảy ra chuyện thì chất vấn người khác ngay."
"Không nhìn ra cậu là người sẽ nói mấy câu thế đó." Nhóm Lăng Khê đã hoàn thành xong đợt nghiệm thi đầu tiên, cũng đang chỉnh lý tư liệu đưa cho mọi người, hi vọng có thể tiếp thu ý kiến mọi người, xem xem có mục nào cần kiểm tra nữa không, "Không phải cậu chỉ mong ba mẹ mình nói ít vài câu đi à?"
"Lải nhải với quan tâm khác nhau, cậu nghĩ kiểu cha mẹ không có trách nhiệm thì sẽ không lải nhải à? Bọn họ là không để ý tới thôi." Đinh Thần Dục nhún vai.
"Mỗi lần nghe hai anh to nhỏ nói chuyện ba mẹ là em đều cảm thấy hai người có một chân với nhau thật." Tô Tiểu Chỉ nói xen vào.
Đinh Thần Dục liếc nhìn Lăng Khê sau đó nói: "Ít ra không phải như em nghĩ."
"Cậu hiểu thế thì đi giúp đội trưởng Lục đi, anh ta một chọi hai điên thua rồi đó." Lăng Khê lại nhìn Đinh Thần Dục.
"Bỏ đi, ai rành việc nấy, có mà tôi càng nói càng hỏng thôi." Đinh Thần Dục lại nhún vai, "Tôi vẫn nên mày mò di thư thì hơn."
"Hay để tôi đi nói chuyện với thi thể một chút." Lăng Khê cũng định đi.
"Để em xem thử…" Trình Mặc nhìn thời gian, cậu ngập ngừng đứng ra, "Hai tiếng rồi đó."
"Ảnh không đáng cho cậu đồng tình đâu, lần trước ảnh cho cậu nhận cuộc gọi của quần chúng nhiệt tình hết mấy tiếng đó." Vạn Dặc khuyên một câu.
"Em chỉ đi đưa bọn họ cốc trà thôi." Trình Mặc nói xong thì ra cửa, để lại bốn người họ thò đầu ra nhìn.
"Từ dạo cậu ấy dọn vào ở chung đội trưởng Lục, em cứ thấy có gì đó khang khác." Tô Tiểu Chỉ nói xong thì nhìn mọi người, "Là em mắt hủ nên nhìn ai cũng gei hả?"
"Không đâu, anh cũng thấy vậy." Lăng Khê đổi sang nhân cách chị đại, tích cực hùa theo.
Trình Mặc không nghe thấy lời bọn họ nói, cậu chỉ khẽ khàng đẩy cánh cửa phòng khách đang khép hờ. Trước khi bước vào cửa, cậu đã đánh giá cha mẹ của Phùng Khả Hân.
Nghe có tiếng người đi vào, hai người tạm dừng trò khóc lóc ầm ĩ giây lát, nhưng vừa thấy là vào rót trà, bọn họ lại diễn một đoạn chất vấn dữ dội hơn.
"Cậu nhìn đi, cậu em này cũng không lớn hơn con gái tôi là bao, đứa trẻ như vậy làm sao tự sát được kia chứ? Chắc chắn là nhà trường có vấn đề, nói không chừng là giáo viên nào đó không có đạo đức làm thầy."
"Có khi cả tên giáo viên chủ nhiệm giáo viên hướng dẫn còn không biết tên con gái bà." Lục Viễn Triết đã giải thích chuyện này lần thứ 9.
"Vậy các cậu nói coi sao lại tự sát? Đang yên đang lành, phải có lý do chứ? Trầm cảm gì gì đó thì đừng lôi ra lừa tôi, cái đó là không có trách nhiệm!"
"Còn chưa biết có phải tự sát hay không." Lục Viễn Triết lại sửa cho đúng.
"Vậy sao cảnh sát mấy người còn chưa có manh mối hả? Bây giờ phá án chỉ là vấn đề cảnh sát mấy người có muốn hay không, làm gì có án nào phá không được? Là ai đè chuyện này xuống? Là chủ công ty nó hả? Hay lãnh đạo nhà trường?"
Đôi vợ chồng này phu xướng phụ tùy, đề tài lại chỉ nhảy qua lại giữa bị ai giết và các kiểu quy tắc ngầm.
Trình Mặc đun nước có mấy phút bọn họ đã lôi vấn đề này ra nói qua nói lại hết vòng rưỡi. Cậu châm nước cho bọn họ rồi chêm vào một câu nhẹ tênh: "Nếu thật sự đè xuống thì đã lấy lý do tự sát để kết án, chúng tôi đã tra thì chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho Phùng Khả Hân."
"Công bằng?" Ông Phùng quay đầu lại, chỉ mũi giáo về phía cậu, "Công bằng là đã hơn một ngày trôi qua mà còn chưa biết sao lại chết hả? Con gái tôi nằm đó cho mấy người xẻ ra may lại may xong lại xẻ ra, tìm được cái gì rồi hả? Hết đứa này tới đứa kia trông ẻo lả thế, có tới hiện trường chưa? Cậu dám đối diện với con gái tôi không hả?"
Bị ông ta đổ cho một bài giáo huấn, Trình Mặc cũng không chùn bước, giọng điệu vẫn khống chế đâu ra đấy, trước sau như một: "Tôi là một trong những người đi vào hiện trường vụ án sớm nhất, đang điều tra rõ vụ án này…"
"Người như cậu cũng lên công tác tuyến đầu được hả? Cảnh sát Đảo Thành chết hết rồi à?" Ông Phùng cười lạnh.
"Khụ…" Lục Viễn Triết hắng giọng, "Tôi vẫn còn ngồi đây nhé. Rốt cuộc ông bà muốn phá án hay muốn tìm chỗ tiết? Tôi rất hiểu cho ông bà, ông bà muốn nói mà, nói hết buổi chiều, tôi ở đây nghe."
Anh lấy điện thoại ra bật chế độ ghi âm rồi ném nó lên bàn: "Nào, khéo có thể cung cấp manh mối đó, ông bà nghi ngờ những ai thì nói ra, chúng tôi nghe xong sẽ đi tra rõ ngay. Không giấu ông bà, thời gian gấp rút, vụ này làm không xong sẽ thành đại án, nhưng chút thời gian này tôi vẫn để ông bà làm lỡ được, hai người nói đi."
Rõ ràng là nói cho bỏ tức nhưng chế độ ghi âm vẫn có tác dụng uy hiếp.
"Cậu nói coi giờ tra những gì rồi…" Ông Phùng yếu ớt hẳn.
"Phía cảnh sát phá án thứ cho không thể tiết lộ tiến độ, ngoài ra đừng tưởng người mới thì muốn nói dăm câu đạo lý, cậu ta còn trẻ còn ưa giải thích chứ tôi không ưa nghe." Lục Viễn Triết gõ bàn.
"Chúng tôi là người nhà người bị hại, là mấy người gọi chúng tôi tới đây." Bà Phùng trừng mắt với anh.
"Thế thì sao nào? Đây gọi là phối hợp điều tra với cảnh sát. Nói đi, tôi cũng không quanh co với ông bà làm gì, con gái ông bà ngày thường qua lại với ai, thích dạo phố ở đâu, mức độ chi tiêu thế nào? Là người hướng nội hay hướng ngoại, ông bà nói đi, tôi ghi lại hết." Lục Viễn Triết trừng mắt nhìn lại, còn to hơn cả mắt bà ta.
Chút bản bản lĩnh học theo này, Trình Mặc vẫn có. Cậu lập tức ngồi xuống, lấy giấy bút ra, chuẩn bị vừa nghe vừa làm ghi chú.
Lúc này hai người họ không đáp được, chỉ đưa mắt nhìn nhau, khí thế yếu hẳn đi. Đúng là Đinh Thần Dục đoán không sai, bọn họ quả không mấy hiểu biết về con gái mình.
Khí thế vừa yếu đi, lý do thoái thác cũng không nói ra được, chẳng bao lâu sau thì bỏ về.
Nửa phần sau cậu không nói chen được câu nào. Tiễn hai người kia bỏ ra về, Trình Mặc hỏi Lục Viễn Triết: "Có phải em không nên vào đây không?"
"Không, câu vào quá đúng lúc." Lục Viễn Triết nhìn cậu bằng ánh mắt cảm ơn, "Cậu biết đó, tự mình biện bạch rất khó, ra mặt cho người khác dễ hơn, cậu vừa vào thì anh cũng tìm được chỗ đột phá."
"Vậy lỡ bọn họ tố cáo anh…" Trình Mặc lại lo lắng ngoái nhìn, hai người lôi lôi kéo kéo lẩm bà lẩm bẩm đi xa, rõ ràng không có ý định từ bỏ. May là bọn chỉ trông mong đòi nhà trường một khoản tiền, cũng không cãi nhau đòi hỏa táng, bằng không cục cảnh sát lại gặp thêm phiền hà.
"Từ nhỏ tới lớn anh viết ít kiểm điểm chắc, đừng để ý làm gì. Trừ chân tướng ra thì mấy chuyện này đều không đáng." Lục Viễn Triết vỗ vai cậu, hai người cùng nhìn phụ huynh Phùng Khả Hân rời đi, "Nói thật, dù anh biết đau buồn cũng cần thời gian, ngược lại giận dữ sẽ đến nhanh, nhưng quả thật hai người này không coi con gái mình ra gì cả."
"Có khi đau buồn cũng không có đâu, Phùng Khả Hân còn một cậu em trai…" Trình Mặc nói tới đây thì thấy không thỏa đáng bèn ngừng lại.
Lục Viễn Triết hiểu ý cậu, nếu là gia đình trọng nam khinh nữ thật, có lẽ Phùng Khả Hân rời khỏi nhà cũng chỉ kém "con gái gả ra như bát nước đổ đi" mà thôi. Nhà cô gái không xa chỗ làm lắm nhưng người hoàn toàn không có ý định về ở trong nhà thì khả năng là quan hệ gia đình có hạn thật.
Nhớ tới Trình Mặc còn cậu em trai, Lục Viễn Triết không kiềm được hỏi: "Cậu nghĩ như vậy không phải là do gia đình thực thi bạo lực lạnh với cậu đó chứ?"
"Hử?" Trình Mặc sửng sốt một chút, khuôn mặt cậu lập tức có lại nụ cười, "Sao lại vậy được, vậy thì năm đó đã không nhìn lại em rồi."
Không đợi anh nói thêm, Trình Mặc lại mang nụ cười đao thương bất nhập về lại phòng làm việc, để lại anh nhìn theo bóng lưng cậu, cũng không biết chung quy là nên tin vào trực giác của bản thân hay tin vào logic Trình Mặc vứt cho mình.
- --
Cephalosporins thuộc nhóm kháng sinh β-lactam có nguồn gốc từ nấm Acremonium, trước đây gọi là "Cephalosporium". Cùng với cephamycins tạo thành dưới nhóm cephems của beta-lactam.
Disulfiram là một loại thuốc dùng để hỗ trợ điều trị chứng nghiện rượu mãn tính bằng cách tạo ra sự nhạy cảm cấp tính với ethanol. Disulfiram hoạt động bằng cách ức chế enzyme aldehyde dehydrogenase, gây ra nhiều tác động của cảm giác nôn nao ngay sau khi uống rượu.