Những đứa khác hoảng sợ bỏ chạy với khuôn mặt trắng bệch.
Đồ súc sinh vừa tỉnh táo lại, gân cổ hét to: “Thật sự có thằng trai lạ, cmn, có gan thì giết tao đi!”
Có yêu cầu như vậy thật à?
Nếu không làm nó hài lòng, tôi sẽ cảm thấy có lỗi với chính mình.
Nhưng em gái đã giữ chặt con dao của tôi: “Anh ơi, đừng!”
Đồ súc sinh dưới chân tôi bắt đầu điên cuồng giãy giụa, đôi mắt đỏ hoe gầm lên: “Uông Hy
Duyệt, mày đúng là một con hàng rẻ tiền,mày cự tuyệt tao, lại giấu một thằng trai lạ trong nhà.”
Lời hay khó khuyên được con quỷ đáng chết.Lúc này, không ai có thể cứu được mày.
Tôi quay lại nhẹ nhàng nói với em gái: “Em ngoan, vào trong nhà đợi anh nhé, xương sườn còn chưa chần, mau cho sườn vào trong nồi giúp anh đi.”
Em gái tôi nghe vậy im lặng một lúc rồi ngoan ngoãn chạy vào.
Một lát sau, em ấy lại bước ra.
Con bé cầm một chiếc cán chổi bị gãy trong tay đưa cho tôi: “Anh ơi, cứ dùng cái này đánh nó một trận là được. Anh quên lời dặn của bác sĩ rồi sao. Về sau em sẽ học lên đại học, cao học, kiếm rất nhiều tiền, chúng ta không cần chặt đứt tương lai vì một tên rác rưởi.”
Cuối cùng tôi ném con dao phay xuống đất.
Đồ súc sinh thấy cảnh này, mừng rỡ như điên, nghĩ rằng cơ hội đã đến: “Nếu mày dám đánh tao, tao nhất định sẽ giết mày!”
Tôi giơ chân đá vào miệng nó, đút cho nó một ngụm bùn: “Mày ăn phân để lớn à? Miệng thối quá!”
Có sự khác biệt rất lớn về sức mạnh giữa một thiếu niên mười mấy tuổi và một người trưởng thành.
Đồ súc sinh này cũng cố chấp, bị tôi đánh hơn chục roi quỳ trên mặt đất lại bò dậy lao về phía trước.
Tôi xin kính trọng nó như một anh trai đầu húi cua, vui vẻ tặng nó thêm một roi nữa.
Khi tôi định quất nó roi thứ 23 thì có tiếng chó sủa, một bóng đen đột nhiên xuất hiện đẩy tôi ngã xuống đất.
Chó ta ở quê rất khỏe, mạnh mẽ và thông minh, nó cắn vai tôi rất dữ dội và không chịu nhả ra.
Đôi mắt đồ súc sinh sáng lên, cái miệng sưng tấy hét to: “Đại Hoàng, cắn chết nó cho tao!”
Vừa nói, nó vừa nhân cơ hội nhặt mấy xiên thịt nướng trên mặt đất lên đâm vào mặt tôi, vẻ mặt hung dữ nói: “Tao là trẻ vị thành niên, giết người không phạm pháp.”
Tôi giãy giụa một lúc, bả vai đau nhức dữ dội, giống chó ta này bình thường quen đánh nhau, là loại cắn người tàn nhẫn không chịu nhả, tôi đã thử mấy lần nhưng không dễ phát huy sức lực.
Liếc mắt bỗng nhiên thấy con dao phay nằm trên mặt đất.
Tôi chịu đựng cơn đau mãnh liệt và nắm lấy nó, dùng hết sức lực để chém xuống.
Một tiếng kêu thê thảm khàn đặc vang lên, chó ta vùng vẫy kịch liệt, cả vai tôi bắt đầu tê dại vì đau.
Dù vậy, con chó vẫn không chịu buông tha.
“Đi chết đi!”
Tôi quay lại thì thấy mấy cây xiên sắt sắp đâm mạnh vào mắt tôi, người tôi bị con chó ta đè chặt, nhất thời không thoát ra được.