Cuối cùng cũng viết xong bản thảo của ‘Cô Ngưu tìm kiếm tình yêu’, tôi đang ở trong vùng biển rộng mênh mông, hàng vạn cơn sóng xanh vô biên vô hạn, sáng sớm vốn là trời trong, nhưng khi tôi ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời sau cửa sổ bên mạn thuyền rất âm u, nặng nề muốn mưa.
Đời người có lẽ giống như con thuyền, ở trên thuyền bạn sẽ gặp rất nhiều người, có người gặp cũng chỉ là gặp, có người sẽ cùng bạn vượt qua một đoạn thời gian thật khoái trá, có người sẽ cùng bạn đi đến hết cuộc hành trình. Bạn không biết khi nào thì sẽ có người rời thuyền giữa chừng, nhưng khi cập bến cuối cùng, đều là khúc hát chia ly.
Dường như có chút thương cảm, nhưng đời là thế đó, vô thường mà vô tình.
Cho nên mới muốn kể một câu chuyện xưa ấm áp, như một ngọn nến cháy trong đêm dài, soi sáng bản thân, cũng soi sáng người ta gặp được.
Bộ truyện này hiện giờ vẫn chưa viết xong, có một lần được phỏng vấn, phóng viên hỏi tôi về bộ truyện này, tôi nói vẫn chưa viết xong, còn lo nghĩ nói, nếu viết xong nhất định tôi sẽ thông báo ở lời cuối sách của quyển , bởi vì sau khi cha tôi qua đời, tôi mới viết xong quyển một của truyện.
((Mình đoán lời cuối sách này lẽ ra phải nằm ở cuối quyển , nhưng bản raw mà mình có nó lại nằm đây))
Nói xong câu đó, trước mặt người xa lạ, nước mắt tôi liền không hề báo trước mà rơi xuống.
Có một số việc chúng ta cho rằng đã qua lâu rồi, lâu đến mức rốt cục có thể bình tĩnh nhắc lại, nhưng cuối cùng vẫn sẽ lúng túng, bởi vì biết rất rõ, mất đi chính là mất đi, vĩnh viễn sẽ không có lại.
Cha đi rồi, rất nhiều chuyện thường ngày diễn ra sẽ khiến tôi nghĩ đến ông. Có một lần trời thật trong xanh, tôi từ Võ Xương trở về Hán Khẩu, nhìn thấy rất nhiều rất nhiều mây trắng, cũng như vậy không hề báo trước, liền lệ rơi đầy mặt.
Mẹ chưa bao giờ nhắc đến cha trước mặt tôi, kiểu như ba con là người thế nào thế nào. Tôi cũng rất ít khi trước mặt bà nhắc đến cha. Hai người chúng tôi, đều lo lắng đối phương sẽ đau lòng, cho nên nỗ lực giả vờ như chuyện này đã qua.
Nhưng thế gian này có rất nhiều chuyện, không phải bạn đã rõ ràng chấp nhận thực tại, thì nó sẽ không để bạn rơi lệ.
Chủ đề của ‘Cô Ngưu tìm kiếm tình yêu’ là tìm kiếm, quá trình sáng tác bộ truyện này cũng không quá đau đớn, trong thời gian đó có một lần tôi hỏng mất, cảm thấy bản thân không cách nào sáng tác được nữa, lục tục nghỉ ngơi kéo dài đến nửa năm sau, tôi rốt cục viết xong bộ truyện này. Tôi nói với bạn bè, truyện này không chỉ là quá trình tìm kiếm tình yêu của cô Ngưu, quá trình sáng tác, kỳ thực chính là quá trình bản thân tôi tìm lại chính mình.
Không phải chúng ta trưởng thành rồi, là sẽ không bị lạc lối. Người trưởng thành áp lực cùng hấp dẫn càng nhiều, rất dễ dàng không biết rốt cục mình muốn gì.
May mắn tôi đã tìm lại được bản thân mình, tuy rằng quá trình này rất gian khổ, cũng thật gian nan, nhưng trước những khốn khổ cùng áp lực, đều chỉ có thể lựa chọn dũng cảm đối mặt. Trong lúc tôi đang rơi vào giằng co cùng giãy dụa xoay xoay lật lật suy tư, cuối cùng nhận ra, kỳ thực bỏ qua không nói tới những thứ khác, tôi còn là người cuồng nhiệt yêu thích viết chữ. Vậy thì viết đi, dũng cảm viết đi.
Nửa phần sau của truyện, kỳ thực bản thân tôi đã viết một cách rất vui vẻ, bởi vì tôi biết, tuy rằng đây là câu chuyện kể về một chuyện xưa đầy thăng trầm, nhưng cuối cùng kết cục nhất định là trời quang cùng ấm áp.
Bởi vì tôi đã quyết định làm người cầm ngọn nến kia, thế sự vô thường như vậy, lòng người khó lường như vậy, mỗi người đều chỉ có thể mờ mịt trong bóng tối cô độc mà bước đi, tôi nguyện lấy chữ viết thay đèn, chiếu sáng con đường dưới chân người gặp được, chiếu sáng cho người gặp được nhau.
Khu Đông Cửu, :am ngày //.
Tàu biển chở khách định kỳ Costa AtlantiCa.
Phiên ngoại : Đời người trải qua một lời khó nói hết.
Tên họ: Ngưu Thất Xảo
Biệt hiệu: Cô Ngưu
Sở thích: Ngắm mỹ nhân
Đời người trải qua: Một lời khó nói hết
Cảm tưởng cuộc đời: trong truyện ngôn tình từ trước đến nay chỉ có nữ chính cầm bóng chạy, có ai ngờ dưới ngòi bút của mẹ kế còn có nam chính ôm con bỏ chạy. Đột nhiên nhiều thêm một ông chồng và một đứa con trai, đột nhiên cô Ngưu biến thành bà Tô ôm đồm con cái, thật sự là đời người đâu đâu cũng có thể có kinh hỉ!
Tên họ: Tô Duyệt Sinh
Biệt hiệu: Tô tiên sinh
Sở thích: không nói
Đời người trải qua: Một lời khó nói hết
Cảm tưởng cuộc đời: kỳ thực ban đầu mẹ kế dự định thao túng vận mệnh của tôi và Thất Xảo căn bản không phải là Đại Đoàn Viên đâu, bằng không sao lúc mở đầu truyện lại viết thành kỳ quái như vậy? May mắn sau này bà ấy đột nhiên suy nghĩ thông thoáng ra.
Họ tên: Tô Lâm
Biệt hiệu: Tiểu Xán
Sở thích: Tìm mẹ
Đời người trải qua: Một lời khó nói hết
Cảm tưởng cuộc đời: ngại quá tên của con hơi khó nhớ. Chữ Lâm là sắp xếp theo gia phả của gia tộc, nghe nói ba con lật lật quyển gia phả cả buổi trời mới chọn được tên này cho con. Lúc con được ngày tuổi, ba con mời nhiếp ảnh gia Lai Gia Lý đến chụp ảnh trăm ngày cho con, kết quả là con đang ngủ ngon lành, ba gọi thế nào con cũng không dậy. Nhắm mắt thì làm sao mà chụp ảnh? Sau đó ba con nóng nảy, cầm bình sữa nhẹ nhàng chà chà miệng của con, muốn dùng thức ăn dụ con tỉnh dậy, cuối cùng là con vẫn không tỉnh dậy, vẫn nhắm mắt như cũ, bất quá trong giấc ngủ còn nhếch môi liếm liếm bình sữa cười đến sáng lạn, vì thế con được đặt biệt hiệu là Tiểu Xán, sáng lạn rực rỡ.
Chuyện nhà con quả bi kịch, chủ yếu là do ba con gây nên. Mọi người nói ông ấy cố chấp, mẹ con nói một khi bà ấy quên đi rồi thì đừng nhắc bà ấy nhớ, ông ấy liền thực sự buồn rầu mà không nói? Sau này con nghĩ lại, cảm thấy ông ấy thực sự là có ý đồ riêng, mọi người xem lúc sau này qua nhiều năm như vậy, ông ấy thay đổi biết bao nhiêu là bạn gái, con mới không tin ông ấy cùng với mấy cô bạn gái kia chỉ có kéo kéo tay nhỏ đi tản bộ gì đó thôi, con mà là mẹ, đã sớm trở mặt chạy đi mất rồi. Nếu là đàn ông chân chính thì phải biết thủ thân như ngọc!
Tờ hôn thú kia của ba mẹ con, cũng không biết là thật hay giả, dù sao mẹ con nhìn thì có vẻ lợi hại, kỳ thực có chút ngốc, nếu là con, con thế nào cũng phải nói tờ hôn thú kia là giả, ba con mà muốn kết hôn, phải theo đuổi bà lại một lần nữa. Chứ không phải là ở dưới gốc cây chỉ chỉ chỗ này chỗ kia, liền thu phục được mẹ con, mẹ con thật sự là trước sau như một trẻ tuổi không hiểu chuyện mà! Mọi người nói xem tương lai sau này phải làm sao bây giờ… So sánh có một người cha không hiểu chuyện, hay là có một người mẹ không hiểu chuyện, cái nào thảm hại hơn…
Khụ, nói đến người mẹ này của con đi, thật là có chút mơ hồ. Từ lúc biết con là con của bà, bà liền mẫu tính quá, hoàn toàn áy náy rồi. Cả ngày nhắc tới chuyện con từ nhỏ không ở bên cạnh bà, hơi chút liền cảm thấy con đáng thương, cho rằng đứa nhỏ không có mẹ tựa như cọng cỏ. Con thực không nhẫn tâm nói cho bà biết, hồi nhỏ ba con rất nuông chiều con, con đây là thế hệ duy nhất tam đại đơn truyền đấy, căn bản là… không hề… chịu khổ! Hơn nữa tuy con là cỏ, nhưng vẻ ngoài đẹp trai, kỳ thực chính là hot boy trong trường học, rất nhiều bạn học nữ thích con. Mẹ nghe con nói vậy, lập tức chạy tới trường học nhìn con tan học, trên đường đón con từ trường về nhà còn hỏi con: “Thích bạn gái Tây lai hơn, hay Hoa kiều hơn?”
Con mặc kệ bà, bà vừa lo lắng vừa nghiêm trọng hỏi: “Con sẽ không thích cô bé Kim Doãn Tuệ tới từ Hàn Quốc kia đâu nhỉ? Mẹ cô bé là nữ minh tinh, gặp phải mẹ vợ là người của làng giải trí, tương lai con phải làm nhân vật của công chúng thì biết làm sao bây giờ?”
Cho xin! Chỉ có Kim Doãn Tuệ thầm mến con thôi! Con đối với bạn ấy không có cảm giác gì cả được không?
Hơn nữa mẹ của Kim Doãn Tuệ thật sự rất xinh đẹp! Khó có khả năng không chỉnh sửa nhan sắc, xem vẻ ngoài của Kim Doãn Tuệ hoàn toàn không giống mẹ là biết rồi.
Mẹ nghe con nói vậy, chỉ có thể nói là thần kinh quá nhạy cảm, sáng ngày hôm sau con đứng chỗ cầu thang nghe tiếng bà ở dưới lầu nói chuyện với ba con: “Em nghĩ không nên đi chỉnh sửa lại mặt đâu? Tránh cho mẹ vợ tương lai của con ghét bỏ em anh nhỉ?”
Vẫn là ba con có biện pháp, ông cái gì cũng không nói, ôm vai mẹ con, sau đó ‘chụt’ một cái hôn mẹ thật mạnh, sau đó mẹ liền đỏ mặt không nói được lời nào, cũng không nghĩ đến chuyện chỉnh sửa nhan sắc nữa.
Ai! Frailty, thy name is woman ((Yếu đuối, đặc tính của phụ nữ))
Nói mẹ con yếu đuối, bà thật đúng yếu đuối, nhưng có đôi khi bà cũng kiên cường, thật sự là kiên cường. Tỷ như lúc nhà chúng con được cứu trong trận bão tuyết kia, ba con được trực thăng đưa đến bệnh viện, cần phải giải phẫu ngay lập tức. Bác sĩ nói khá phiêu lưu, ngay cả luật sư cũng chạy tới, cả một đám nỗ lực dụ dỗ mẹ con đừng ký tên đồng ý giải phẫu.
Trước khi ba được đưa vào phòng phẫu thuật, mẹ con nói nếu anh dám chết, nói không chừng sẽ có kẻ khác đến xài tiền của anh ngủ cùng vợ anh và đánh chết con anh đấy. Cũng không kiêng kỵ con đang đứng ở bên cạnh đâu! Cái gì mà có kẻ khác xài tiền của ba? Tiền của ba đều có luật sư trông coi mà!
Về phần vợ của ba… mẹ của con ơi sao không nghĩ lại một chút mẹ đã có hôn thú với ba rồi kia mà?
Về phần đánh chết con trai của ba! Mẹ dám tìm cho con một người cha dượng con cũng dám đánh nhau với ông ta đấy!
Tóm lại khiến con vô cùng buồn bực! Con cũng không biết ba có nghe thấy mấy lời này không, bất quá sau khi giải phẫu thành công, mẹ con cũng không nhắc lại những lời này.
Con nghĩ trên đời này chắc ít ai được như con, có thể tự mình tham dự hôn lễ của cha mẹ.
Bất quá hôn lễ của bọn họ được tổ chức khá đơn giản, chỉ là những nghi thức theo phong tục bình thường, chú Triệu Vân làm người chứng hôn cho bọn họ, con và Kim Doãn Tuệ làm hoa đồng cho bọn họ. Bạn bè thân thiết tổng cộng chừng chục người, bất quá mọi người đều có vẻ như rất kích động, trong hôn lễ mẹ con khóc thật to, chú Triệu thì giống như đang gả em gái của chính mình đi vậy, cuối cùng chú ấy uống rượu với ba đến say mèm luôn. Ba con còn hỏi chú ấy: “Không phải cậu thầm mến vợ tôi đấy chứ?”
Cái này gọi là gì? Con mà là chú Triệu, sẽ lập tức cho ba một đấm ngay trên mặt rồi! May mắn chú Triệu chỉ lạnh nhạt nói: “Khắp thiên hạ chỉ có mình cậu ngu ngốc, cho nên mới cảm thấy vợ cậu tốt đẹp như vậy”.
Ai, con biết chuyện đau lòng của chú Triệu, con đã nhìn thấy tấm hình chụp của dì mà chú ấy thích, dáng vẻ so ra xinh đẹp hơn mẹ con.
Đối với chuyện dáng vẻ của mẹ con có xinh đẹp hay không này, thật sự là mỗi người mỗi ý. Ba con thì cảm thấy mẹ con trông xinh xắn! Ông ấy thay đổi nhiều bạn gái như vậy, cũng chỉ thích mẹ con.
Nhớ lúc con lên bốn tuổi, ba con tỉ mỉ ngắm nhìn con nửa ngày, bỗng nhiên nói: “Sao càng ngày con càng giống ba rồi hả?”
Con là con trai ruột của ba được không? Không giống ba thì còn có thể giống ai?
Đáng giận!
Đừng cho là con còn nhỏ thì sẽ không so đo với mấy lời này! Con giận đến mức ba ngày không thèm để ý đến ông ấy.
Sau này ba con nói, ông hi vọng con lớn lên giống mẹ. Bởi vì con trai mà giống mẹ, theo thuyết di truyền sẽ càng thông minh.
Đừng lấy di truyền ra mà dụ dỗ con, chứ không phải vì ba yêu mẹ nên mới ước gì con lớn lên giống mẹ, là bằng chứng như núi rằng con chính là kết tinh tình yêu của các người ư?
Ai, đàn ông mà ngây thơ rồi, so với phụ nữ càng đáng sợ hơn.
Lúc mẹ xảy ra tai nạn xe cộ ở Tứ Xuyên, ba con khẩn trương muốn chết, con từ Bắc Mỹ bay trở về nước, còn dỗ con nói trong nước có chuyện quan trọng cần làm, chỉ sợ mẹ con thực sự xảy ra chuyện con sẽ không được liếc mắt một cái nhìn mặt mẹ lần cuối. Sau này mẹ con chuyển nguy thành an, ba con cũng không còn khẩn trương nữa, ném con cho chú Triệu, bản thân thì chạy tới bệnh viện lén lút nhìn trộm mẹ.
Ngu ngốc!
Bảo con nói gì cho được bây giờ?
Mẹ con tuy là đại nạn không chết nhưng kết quả ba chẳng phải cũng là đem con đi giấu đó sao?
Ngây thơ!
Nhưng ba ngây thơ so ra vẫn còn kém hơn mẹ con. Có đôi khi mẹ con nhìn qua rất khôn khéo, có đôi khi quả thực không khác gì đứa con nít ba tuổi. Tỷ như ngày sinh nhật của con, trước đó ba ngày bà liền căng thẳng, dùng các loại nguyên liệu gì đó nấu món cá muối, cuối cùng nhét miếng cá muối giấu dưới đáy chén, bê lên cho con ăn, còn mang vẻ mặt đầy chờ mong nhìn con.
Ai, bà không biết là ba hằng năm đều nấu cho con ăn sao?
Ai, bà không biết là bà nấu so với ba con còn khó ăn hơn sao?
Ai, làm khó con còn phải giả vờ như đặc biệt kinh hỉ mà ăn món cá muối, sau đó nghe bà giảng giải con là bảo bối trong lòng bà.
Ai, khó ăn đến mức nước mắt con đều nhanh chóng chảy ra, đành phải ngẩng mặt lên nước mắt lấp lánh xen lẫn cảm động: “Mẹ của con nấu ăn ngon thật!”
Dù sao có khó ăn đi nữa thì một năm cũng chỉ ăn một lần, vậy thì hò hét cho mẹ vui vẻ đi.
Bất quá ba con rất cảm kích hành động này của con, cho nên chờ lúc con diễn hoàn hảo tuồng cảm động, bà liền tuyên bố mua cho con một chiếc xe đua làm quà sinh nhật.
Vẫn là ba tương đối hiểu con.
Điều khiến người ta oán hận là sau khi mua chiếc xe đua về, trên con đường phía sau nhà hoàn hảo láng o, ba con chở mẹ trên chiếc xe đua, vui vẻ hô to gọi nhỏ, con thì ở bên cạnh giương mắt nhìn bọn họ chạy một vòng lại một vòng, không thèm nhường cho con chơi một chút, nguyên nhân là vì con chưa làm xong bài tập về nhà.
Trước kia đều có bảo mẫu quản chuyện làm bài tập về nhà của con, bây giờ trở thành mẹ quản chuyện này, có thể nói bà so với bảo mẫu càng lợi hại hơn.
Mỗi lần con đều bị bà làm cho tức giận, luôn phản bác bà rằng: “Bảo mẫu trước kia của con là tiến sĩ tâm lý thiếu nhi đấy!”
Mẹ con luôn luôn dùng một câu nói ném trở lại: “Mẹ là mẹ của con”.
Được rồi, nể tình bà sinh ra con, con không thèm so đo với bà.
Mỗi lần mẹ con đều vô cùng đau khổ giáo huấn con: “Con là tam đại đơn truyền không học hành cho tốt, tương lai phải làm sao bây giờ?”
Con cố ý chọc giận bà: “Mỗi ngày ăn xài! Tiêu tiền như nước!”
“Vậy hoa tiền của con sẽ phải chạy ra ngoài hết, còn gì nữa cho con thưởng thức?”
“Thưởng thức của ba mẹ đều tệ như vậy, thưởng thức của con sao có thể tốt?”
“Thưởng thức của ba con không phải tệ, con nói chung so với ông ấy còn tiến bộ hơn một chút!”
Con lười nói chuyện mẹ của Kim Doãn Tuệ sao mà ôn nhu đến vậy.
Con sợ làm mẹ kích động nghĩ con muốn tìm cô bạn Hàn Quốc kia làm bạn gái.
Nhưng có ba mẹ vẫn rất hạnh phúc, con luôn luôn lo lắng lúc con tốt nghiệp ba con sẽ cô đơn đi dự lễ tốt nghiệp của con. Giờ thì tốt rồi, bọn họ nhất định sẽ cùng nhau ở dưới đài nhìn con và các bạn hát bài đồng ca!
Ai, mẹ con mang thai, hiện giờ thần kinh của ba con lại quá nhạy cảm, ông hi vọng sẽ có một bé gái, nhưng giờ còn chưa thể kiểm tra ra được là trai hay gái, vì thế cả ngày ông đều phát sầu: “Lỡ lại sinh con trai nữa thì làm sao bây giờ?”
Nói giống như là ông hoàn toàn không ưa con vậy!