Tác giả: Tiing
Trong phòng Trà My, Nguyện đang ngồi trên ghế bành chăm chú đọc tiểu thuyết. Cảm giác có gì đó là lạ, NGuyện ngước mắt lên thì thấy Trà Mi đang nhìn mình với ánh mắt dò xét.
_Cậu nhìn tôi như thế để làm gì?
_Tớ đang tìm bằng chứng.
_Bằng chứng? Cho việc gì? Nguyện ngạc nhiên hỏi.
_Cậu mau mau khai ra đi, là anh chàng nào?
Nguyện nhướng mày tỏ vẻ không hiểu Trà Mi đang nói gì.
_Cậu khỏi chối đi, tôi đã quan sát cậu cả tháng nay rồi, đã thu thập đầy đủ những dấu hiệu khẳng định chân cậu đã chính thức dính sình.
Sình là từ ám chỉ việc hẹn hò yêu đương của đám học trò lớp Nguyện. Nói cô dính sình nghĩa là nói cô đã chính thức bước vào thế giới yêu đương của lớp trẻ.
_Có chuyện vậy sao, tớ dỏng tai nghe cậu phân tích đây. Nguyện từ tốn nói.
_Phải xem cậu biểu hiện thế nào đã.
_Vậy cậu muốn thể hiện thế nào.
_Phải thề trên trí tuệ của con Lulu nhà cậu, nếu tớ nói đúng cậu không được chối.
Nguyện suy nghĩ một lát rồi nói:
_Đồng ý.
_Được, vậy tớ bắt đầu đây. Thứ nhất, gần đây cậu có nhiều lần “thân thể ở trong lao, tinh thần ở ngoài lao”, lần bị cô Minh bắt đứng dậy trả bài là một ví dụ điển hình.
Nguyện đảo mắt một cái rồi gật gù tỏ vẻ đã hiểu ra. Trà Mi lại tiếp tục.
_Cậu gần đây thay đổi một thói quen lớn, cậu bắt đầu đọc tiểu thuyết thứ mà trước đây cậu không hề rờ tới. Tôi thấy cậu chăm chỉ vậy tưởng cậu đổi sở thích nhưng không phải vậy, cậu không thích tiểu thuyết mấy, tôi cảm thấy cậu đọc vì cần tìm kiếm thứ gì đó hơn là thưởng thức tình tiết hay ngôn từ của truyện. Thứ cậu tìm trong tiểu thuyết nhất định là thứ có liên quan đến tình cảm; một kẻ luôn đặt bản thân lên trên hết như cậu sẽ không vì tình cảm của người khác mà nhọc tâm, cho nên – Trà Mi hạ giọng – Như Nguyện, trước giờ cậu chuyên môn cười người khác, giờ đến lượt cậu sắp được bọn tớ cười lại rồi.
Nguyện liếc nhìn Trà Mi đang nhìn mình với vẻ đắc ý vì được cười trên nỗi đau của người khác, tính dùng vẻ dửng dưng bỏ qua thì Trà Mi lên tiếng:
_Cậu không định chối đấy chứ, đừng quên cậu đã chấp nhận lời thề đấy.
_Nếu chuyện đó đúng như vậy thì sao?
_Thì phải kể hết cho tớ nghe chứ sao. Mau mau nói đi. Trà Mi nói với vẻ háo hức.
_Uhm…Nguyện ra vẻ suy nghĩ – tôi bỗng dưng cảm thấy Minh Khôi là một chàng trúc mã không tệ nên đã quyết định sẽ trao tấm chân tình của tôi cho anh chàng ấy.
Nguyện hài lòng thấy mặt Trà Mi biến sắc, nhưng cô nàng trấn tĩnh rất nhanh:
_Thật vậy sao, tôi sẽ gọi điện cho anh chàng báo tin, tiện thể chúc mừng thể hiện tình cảm bạn bè sâu đậm.
Nói rồi Trà Mi lấy điện thoại bấm ngay số Minh Khôi. Chuông điện thoại reo và Nguyện hết hồn khi thấy Trà Mi thực sự đang gọi cho anh chàng, cô vội giành lấy:
_Cậu mau thôi đi, không phải là Minh Khôi, vậy đã được chưa.
_Cậu đúng là ngoan cố, không có biện pháp mạnh là không được. Ngoan, nói đi, là anh nào?
_Sao tớ phải nói với cậu chứ? Chẳng phải bí mật thì mới thú vị sao. Nguyện lấy lại vẻ tự tin thường ngày, cười cười gập sách đứng dậy và đi ra khỏi phòng, đường đường chính chính đánh bài chuồn.
“Cậu đừng tưởng vậy là xong, tôi chịu đựng cậu lâu như vậy cũng chỉ để chờ ngày này thôi, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ bắt được thóp của cậu, cậu cứ chờ đó” Trà Mi thầm nghĩ.
Đúng như nhận xét của Trà Mi, tâm tư Nguyện dạo này thật có nhiều xáo động mà nguyên nhân chính là cô đã phát hiện ra chuyện Thành đến trường của mình.
Một lần trong giờ ra chơi, khi lơ đễnh nhìn xung quanh cô đã nhìn thấy một người có dáng hình rất giống Thành, từ đó trở đi cô âm thầm chú ý quan sát và đã không ít lần nhìn thấy bóng dáng đó khi thì ở ghế đá bên ngoài căn tin, lúc thì ở gốc cây, khi lại đang dọn vệ sinh trong sân trường…nhưng cho dù là ở đang ở đâu thì ánh mắt người này vẫn luôn hướng về lớp học của cô. Một ngày, Nguyện lấy cớ chiếc đồng hồ mới mua màu trắng của mình sẽ rất nổi trên nền vỏ nâu sần sùi của cây xà cừ trong sân trường nên nhờ cô bạn Trà Mi làm phó nháy còn mình là đạo diễn kiêm luôn người mẫu. Sau đồng hồ thì dĩ nhiên là đến người, mà đâu chỉ có Trà Mi và Nguyện, đám bạn trong lớp không hiểu sao cũng nổi hứng xúm vào tạo dáng đủ kiểu. Sau tiết mục chụp hình sẽ ngay lập tức đến tiết mục xem hình, theo tâm lý thông thường ai mà chẳng xem mình như thế nào trước rồi mới đến bạn bè xung quanh riêng Nguyện chỉ dò xem có hình nào chụp được cái người phía xa xa kia rõ một chút không.
Đến tối, khi Nguyện xem lại hình trong phòng riêng thì mọi thứ đã rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa, người đó đúng là Thành. Những ngày sau đó tuy bên ngoài không tỏ vẻ gì khác lạ nhưng Nguyện biết tâm tư mình không bình lặng như thế, câu hỏi vì sao Thành lại có mặt ở trường luôn xuất hiện trong đầu cô.
Sau một ngày chủ nhật hết đi qua đi lại trong phòng, lăn qua lăn lại trên giường rồi nằm ườn trên giường đăm đăm nhìn trần nhà Nguyện quyết định xin nghỉ học ngày với lí do sức khỏe. Kết quả đúng như ý Nguyện muốn, cô nhìn thấy bóng áo xanh của Thành xuất hiện gần nhà mình. Những lần nói chuyện qua mạng sau đó cũng không thay đổi gì mấy so với trước đây, Thành vẫn là một ông chú ấm áp, biết quan tâm người khác như cũ, chỉ là Nguyện để ý ngẫm lại thì hầu như những gì cô nói, có những chi tiết rất nhỏ mà bản thân cô còn không để ý, Thành đều nhớ hết. Khi nhận ra điều này, không hiểu sao NGuyện thầm thấy thỏa mãn. Cũng chẳng mấy chốc, NGuyện hình thành thói quen tìm xem hôm nay THành có xuất hiện không và hiện anh đang ở chỗ nào mỗi khi đến lớp và lúc rời trường.
Những ngày không thấy Thành cô bé lại thấy một chút thất vọng, một chút trống vắng và đôi khi là cảm giác buồn bực chẳng vui. Cô bắt đầu đọc tiểu thuyết để xem các nhân vật trong đó yêu đương thế nào và cũng để ý xem các bạn cùng trang lứa của mình hò hẹn ra sao nhưng dường như cô còn tìm hiểu thì lại càng thấy rối rắm, đã không hiểu nổi người lại càng lúc càng mù mờ về mình. Nhưng Nguyện cũng tuyệt đối không phải là người hay do dự, cô đã quyết định sẽ tiến bước.
Hôm nay, Nguyện lấy cớ đi chơi với bạn để xin phép gia đình về nhà muộn. Thực ra, cô đã ở lại trường sau giờ học và ngồi mọc rễ trong thư viện trường. Thư viện trường là chung cho học sinh phổ thông và sinh viên đại học nên mở cửa đến h tối. Ngồi trong thư viện, chăm chú nhìn vào sách nhưng Nguyện chẳng đọc được mấy, trong đầu cô chỉ quanh quẩn một câu hỏi, Thành chiều nay có đến trường, anh sẽ làm gì nếu không thấy cô ra về? Anh có còn ở trường cho đến h hơn?
Nguyện chọn giờ này vì thời điểm các lớp buổi tối đang trong giờ học, sân trường tương đối vắng và hơn nữa nếu Thành vẫn còn đợi Nguyện thì cô vẫn sẽ còn thời gian đi ăn tối cùng ông chú. Nguyện đã dự định như vậy.
Bước ra khỏi cổng trường, nhìn góc đường chẳng thấy bóng dáng mình muốn thấy, Nguyện thấy thất vọng vô cùng, bước chân tự nhiên nặng nề, cô thực chẳng muốn bước, thất thần nên cô bé bị vấp, túi đồ rơi xuống, đồ đạc văng khắp nơi trên đất.
_Cô bé có cần giúp đỡ không? Giọng nói quen thuộc khiến tim cô ngừng lại một nhịp.
Nguyện ngước lên hỏi theo đúng kịch bản đã chuẩn bị sẵn trong đầu:
_Dạ chào chú? Chú đang làm gì ở đây?
_Tôi có việc ở gần đây, đang định tản bộ cho mát xíu rồi về, không ngờ lại gặp cô bé.
_Dạ, "tình cờ" thiệt! Nguyện cười cười.
Thành ngồi xổm xuống nhặt giúp Nguyện đồ đạc cho vào túi:
_Hôm nay có giờ học thêm hay sao mà cô bé về trễ vậy?
_Dạ, cũng chỉ hôm nay thôi chú, bình thường thì chiều cháu đã về rồi. Mà chú đã ăn tối chưa?
_Vẫn chưa, cô bé cũng chưa ăn phải không? Thành hơi nhíu mày.
_Vậy chú đi ăn chung với cháu đi, hôm nay để cháu mời chú.
_Thật à? Không dễ gì được Như Nguyện mời cơm nhé.
_Chú cứ chọc quê cháu không.
_Tôi cũng phải có gì đó để đáp lễ mới được. Thế này đi, nếu cô bé cần tôi giúp điều gì cứ việc nói, tôi sẽ cố gắng hết sức.
_Nguyện ngửa bàn tay đưa trước mặt Thành. Anh tỏ vẻ không hiểu ý cô. Hứa thì phải đi kèm ngoéo tay thì mới hợp hoàn cảnh chứ nhỉ.
_Dương Quá cho Quách Tương cây kim châm, chú có gì để đưa cho cháu làm tin không.
_Haha, cô bé chắc là cũng ghiền Kim Dung?
_Dạ có coi qua, mà cũng nhiều người thích mà chú.
Thành gật đầu đồng tình:
_Để xem trên người tôi có gì đáng giá để đem đi làm tin không!
_Cái mặt đá này thì thế nào? Thấy vật như thấy người, cô bé thiếu tiền đem cầm là coi như mất kèo.
_Đi cầm rồi lại chuộc về, chỉ có bán luôn mới sợ chứ chú.
_Cái cô này. Thành giơ tay dọa gõ trên đầu.
_Hihi, cháu giỡn mà.
Khi đó nếu NGuyện hiểu được ý nghĩa miếng ngọc, chưa chắc cô đã dám nhận còn sau này khi đã biết thì cô nhất định phải giữ kỹ.