Bầu trời đen xuống, tuyết vẫn không ngừng rơi.
Bạch Đồ mặc áo khoác len lông cừu màu trắng, trên đầu đội mũ nồi màu nâu nhạt, quần jean đen, chân đeo giày.
Tần Thâm khoác áo khoác bông màu trắng, quần jean, đeo giày thể thao adidas.
Hai người cứ tay trong tay dạo bước trên tuyết như vậy, vốn định ở nhà nấu ăn, Bạch Đồ đột nhiên muốn xem phim, Tần Thâm cảm thấy, cũng phải, ở bên nhau lâu như vậy, hình như vẫn chưa xem phim.
Hai người mới vừa thay áo sơ mi âu phục mặc ở Cục dân chính thành một bộ quần áo nhàn nhã, bây giờ mười ngón đan vào nhau, chậm rãi đi tới rạp chiếu phim.
Hai người đều là lần đầu tiên đến rạp chiếu phim, trước đây không có rạp chiếu phim có thể xem, sau đó lại tách ra nhiều năm như thế, ai trong hai người cũng chẳng còn tâm tư đi xem phim.
Bạch Đồ chọn một bộ phim tình cảm, Tần Thâm lấy ví tiền ra, Bạch Đồ trông thấy, bên trong hốc tối, có một đồ vật màu sắc rực rỡ, cô vươn tay, Tần Thâm nhướng mày, cầm một tờ hai trăm tệ rồi đưa ví cho cô.
Bạch Đồ nhận lấy, nín thở tập trung suy nghĩ lấy ra.
Lúc này nhân viên thu ngân của rạp chiếu phim vui vẻ a một tiếng, Tần Thâm bị giọng của cô ta dọa đến, ôm lấy eo Bạch Đồ, ngước mắt nhìn lên, nữ sinh kia kích động nắm tay thành quyền, luôn chỉ vào Tần Thâm, cuối cùng run rẩy hỏi, "Anh anh anh..."
Trán Tần Thâm giật giật, vừa định không để ý tới cô ta, nhân viên thu ngân lại vui mừng nói hết một câu.
"Anh là... anh là Tần Thâm thật sao?"
Tần Thâm thản nhiên gật đầu, tiếp theo đưa 200 tệ cho cô ta, "Mua hai vé xxx."
Nhân viên thu ngân thuận tiện nhìn sang Bạch Đồ, cô ta nhớ đến weibo hôm nay, vẻ mặt khiếp sợ: "Cái này... anh Thâm... đây là bạn gái của anh sao?"
Tần Thâm cau mày, nhân viên thu ngân cho là không phải, vừa tính xin lỗi, Tần Thâm lại ôm chặt lấy Bạch Đồ, ngạo mạn nói, "Đây là vợ của tôi, chúng tôi lĩnh chứng rồi." Anh kiêu ngạo bổ sung, "Ngày hôm nay."
Bạch Đồ không nói gì cụp mắt, cuối cùng móc tờ giấy cứng màu sắc rực rỡ ra, trên hình là trời xanh, còn có mây trắng vụn ở trên.
Cô và Tần Thâm đứng chính giữa, cô khẽ cười, giơ tay thành hình chữ V, mà Tần Thâm đứng phía sau cô, lộ ra một cái đầu, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, hai tay bắt chước cô, giơ thành hình chữ V, đặt ở hai bên đầu cô.
Khi đó chiều cao vừa vặn, gật đầu một cái cằm đã có thể tựa lên đầu cô, bây giờ anh lại cao lớn, phải khom lưng mới có thể tựa được.
Gương mặt anh cười xán lạn, để lộ hàm răng ngay ngắn, trắng bóc lóa mắt.
Cô nhìn khi ấy mình mặc đồng phục, "chậc" một tiếng.
Tần Thâm cầm vé xem phim nhân viên thu ngân đưa, vẫn còn 15 phút mới bắt đầu, anh ôm cô đi xuống băng ghế cách đó không xa.
Toàn bộ ánh mắt của Bạch Đồ đều bị Tần Thâm ở phía sau cô trong bức ảnh thu hút, anh không thay đổi nhiều lắm, cô ngước mắt nhìn, quan sát anh một chút, lại phủ nhận, cũng không hẳn... ít nhất dường như đường nét của anh trôi qua theo năm tháng, trở nên cứng rắn hơn, với lại càng hấp dẫn hơn.
Khi đó anh giữ lại một tấm, còn lại toàn bộ đều là cô cất, cô có phần không nhớ nổi, nhưng lại giống như nhớ là ở trong cái hộp cũ kĩ kia, Bạch Đồ nghĩ, mấy ngày nữa quay về tìm thử.
Tần Thâm lấy đi tấm ảnh trong tay cô, cảm giác mất mát trong mắt vì bị phớt lờ.
"Anh ở ngay bên cạnh em, em còn xem ảnh..."
Bạch Đồ cười khẽ, cầm tấm hình về, bỏ vào trong ví tiền anh.
Tần Thâm cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Ăn bắp rang không?"
Bạch Đồ ngửi thấy mùi ngọt, khẽ gật đầu, lại nghiêng đầu nói với anh: "Em có thể.."
"Không thể, không thể uống Coca." Sao anh lại không biết cô muốn uống Coca.
Ngày thường anh đã không cho cô uống đồ lạnh, Coca, huống chi bây giờ cô còn đến tháng.
Bạch Đồ rút tay anh đang nắm mình về, thoáng nhìn qua thời gian, cũng sắp chiếu phim rồi, cô đứng dậy liền đi, để lại một mình Tần Thâm sửng sốt ngồi tại chỗ.
Một hồi lâu Tần Thâm hoàn hồn, chạy tới dắt lấy tay cô, cao hơn cô rất nhiều, "Không cho em uống lại giở trò cáu kỉnh?"
Bạch Đồ nghiêng đầu, chính là không nhìn anh.
Tần Thâm không còn cách nào khác, anh sợ nhất là cô phớt lờ mình, chịu thua nói: "Vậy anh mua một ly, em uống một ngụm, chỉ một ngụm biết không?"
Cuối cùng Bạch Đồ quay lại, nhìn anh, nghiêm túc tăng giá.
"Hai ngụm."
Tần Thâm vừa bực mình vừa buồn cười, "Được được được, hai ngụm thì hai ngụm."
Bạch Đồ không còn so đo với Tần Thâm, chỉ thấy anh móc một trăm tệ ra, lịch sự với nhân viên thu ngân hoa si: "Cảm phiền cho tôi hai hộp bắp rang, với một ly Coca không lạnh."
Thông thường là nhấn vào cái máy là trực tiếp rót ra Coca lạnh, nhưng nhân viên thu ngân nhìn mặt Tần Thâm, không có cũng biến thành có.
"Được rồi, tiên sinh, tôi đi rót."
Bạch Đồ bưng một hộp bắp rang lớn trong tay, mùi thơm bay bốn phía, phía trên còn có một chút đường, cô thích ăn đồ ngọt nhất, liên tục ăn hết mấy cái.
Cuối cùng Tần Thâm xoay người, có hơi khuỵu gối, há miệng: A...
Bạch Đồ cười nhạt, bỏ một cái vào trong miệng anh.
Tần Thâm lau dầu, tiến lên trước, ngay trước đại sảnh rạp chiếu phim rất nhiều người, hôn lên môi Bạch Đồ.
"Tiên sinh, Coca của anh xong rồi."
Tần Thâm đứng thẳng dậy, bưng một cái hộp bắp rang khác và Coca, gập cánh tay lại, ra hiệu Bạch Đồ.
Bạch Đồ nhìn động tác ấu trĩ này của anh, cười một tiếng, nhưng vẫn đưa tay khoác cánh tay anh.
Rạp chiếu phim, Tần Thâm chọn vị trí ở chính giữa.
Hai người tìm đến vị trí trên vé xem phim, dò số chỗ ngồi.
Vừa khéo phim bắt đầu, toàn bộ ánh đèn tối xuống, chỉ để lại cái màn ảnh lớn chiếu phim.
Bạch Đồ xem hết sức chăm chú, lúc này, tay Tần Thâm cứ mãi vuốt ve tay cô, Bạch Đồ đang xem say mê, anh dùng sức một cái, bàn tay tê rần, Bạch Đồ xuýt xoa một tiếng, nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh.
Tần Thâm nhe răng, ngây ngốc cười.
Bạch Đồ phát cáu cỡ nào cũng không phát ra được, cô bất đắc dĩ, khẽ nói: "Đừng quấy rầy..."
Tần Thâm ngoan ngoãn gật đầu, Bạch Đồ bốc một cái bắp rang, bỏ vào trong miệng anh, Tần Thâm há miệng, cười ăn vào.
Hết phim, hốc mắt Bạch Đồ có chút đỏ, cuối cùng nữ chính chết vì ung thư. Phần cuối là nam chính canh giữ trên giường bệnh nhìn cô ấy rời đi.
Tần Thâm đặt tay lên mắt cô, lẩm bẩm: "Không nên cho em xem cái này, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em ngược lại, còn khóc nữa."
Bạch Đồ khịt khịt mũi, lầu bầu nói: "Khó chịu mà..."
Tần Thâm ở sau lưng ôm cô trong lòng, nghe vậy, xoay người cô qua, dịu dàng lau nước mắt của cô.
"Không khóc, hửm?" Giọng nói anh trầm thấp, khẽ khàng hỏi, anh không nhìn cô khóc nổi, vừa thấy cô khóc, anh đã khó chịu, ở ngực như một tảng đá chắn lại, đè anh không thở được.
Bạch Đồ vẫn có phần không kiềm chế được, Tần Thâm lo lắng, tay chân luống cuống nói: "Anh không cho phép em khóc vì người đàn ông khác."
Bạch Đồ vốn còn cảm xúc đau lòng, nghe vậy có phần dở khóc dở cười.
"Em là vì cô nữ chính kia." Cô nhỏ giọng giải thích.
"Thế cũng không được." Phía sau anh còn lẩm bẩm câu gì đó, cô không nghe rõ.
"Anh nói gì?" Cô mở cặp mắt lờ mờ nước mắt ra, khàn gọng hỏi.
Tần Thâm dưới, không trả lời, Bạch Đồ giật áo anh.
Tần Thâm mất tự nhiên, cuối cùng Bạch Đồ ném ánh mắt đi, anh giật mình, ho khan một tiếng, cúi người sát lại gần cô hơn, nói bên tai cô: "Anh từng nói với anh, sau này sẽ không để em khóc..." Anh dừng một chút.
"Hử?" Bạch Đồ nghi hoặc.
"Ngoại trừ trên giường, để em khóc!" Anh nói xong, tai của anh cũng có chút đỏ, đầu Bạch Đồ ầm một tiếng, hơi nóng bốc lên, cô cắn môi, nhắm mắt thật chặt.
Tiếng cười vui vẻ của Tần Thâm truyền vào tai Bạch Đồ, Bạch Đồ vòng tay ở eo anh hung hăng đánh hai cái.
Tần Thâm khoa trương kêu , nắm chặt lấy tay cô, cười nói: "Đánh hư eo anh rồi, xem sau này em tính sao."
Bạch Đồ bị cái người không biết xấu hổ này làm cho không phản bác được, cô không cam lòng yếu thế, "Hỏng thì hỏng, không muốn."
Cô nói xong, Tần Thâm bỗng dưng giữ chặt cô, một tay đặt bên eo, một tay để trên đầu cô, cụp mắt, trong mắt hiện lên cơn giận dữ.
"Không muốn cái gì?"
Bạch Đồ đảo mắt, ầm ĩ với anh, sợ qua một hồi anh liền khóc mất.
"Muốn muốn muốn, muốn được chưa." Giọng cô vừa bất đắc dĩ vừa mang theo cưng chiều, nhàn nhạt khẽ nói.
Tần Thâm cười cợt nhả một tiếng, cuối cùng lúc Bạch Đồ không kìm được run rẩy, anh lại nói một câu cợt nhả tột độ.
"Muốn cũng không được, mấy ngày nữa cho em."
Trời ạ, Bạch Đồ hít sâu, sau cùng không chịu nổi nữa, thoát khỏi ngực anh, xem như người xa lạ, đi vòng.
Tần Thâm quay người, lập tức nhẹ nhàng kéo cổ áo lông cừu của Bạch Đồ về phía sau, cô liền ngã vào lòng anh, cô ngước mắt, anh cụp mắt, hai người đều cười ra tiếng.
Động tác này, bắt đầu từ lớp Mười một, đến lớp Mười hai kết thúc, chưa từng vắng mặt trong cuộc sống của bọn họ, hôm nay kết hôn, động tác này lại quay về.
Tần Thâm dẫn Bạch Đồ đến nhà hàng Tây ăn cơm, cuối cùng hai người ở trên phố huyên náo này, ăn quà vặt bốc hơi nóng, Bạch Đồ trông thấy cái gì cũng muốn ăn, khẩu vị mở rộng, đã ăn cà ri bò, gan ngỗng, mì ý rồi nhưng thấy những thứ này vẫn còn đói.
Vừa về đến nhà, Bạch Đồ đã tê liệt trên ghế sô pha, Tần Thâm hừ cười.
"Chạy à..."
Bạch Đồ vô lực nhìn anh, Tần Thâm ngồi xổm xuống, ngồi lên bàn, đặt chân cô lên đùi mình, chậm rãi xoa bóp giúp cô.
Ấn xuống...
Ý tứ liền thay đổi.
Tần Thâm nhìn Bạch Đồ nằm trên ghế sô pha, anh đứng lên.
Bạch Đồ cứ như vậy nhìn anh, không phòng bị chút nào mà bị anh đè dưới thân.
Anh mút cổ cô, liếm cắn, cuối cùng giọng khàn khàn, vô cùng đáng thương nói: "Đêm tân hôn, thế mà họ hàng của vợ anh đến thăm."
Người Bạch Đồ vốn đã nhạy cảm, bị anh làm cho dở khóc dở cười, cô đẩy anh, giọng cô cũng có chút biến hóa.
"Anh ngồi dậy trước..."
Tần Thâm đè lên cô, đong đưa thân thể cực nóng, ở cổ cô ăn vạ.
"Anh không..."
Bạch Đồ "chậc" một tiếng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Không ngồi dậy, sao em giúp anh?"
Tần Thâm ngớ ra một lát.
Anh chưa ngồi dậy, hai tay chống hai bên người cô, cứ như vậy hô hấp nặng nề nhìn cô, mặt Bạch Đồ đỏ bừng, tay cô đi xuống.
Phòng khách vang lên âm thanh kéo khóa, sau đó bên trên tấm gỗ lim màu đỏ trong phòng phản chiếu cảnh tượng kiều diễm này.
Hết chương 80.