+
Lúc tàn cuộc, Bạch Đồ tạm biệt với nhóm bạn...
Cố Thừa Phong đi lấy xe, Bạch Đồ đứng bên bồn hoa, đợi Cố Thừa Phong...
Tần Thâm và Thẩm Quát mới vừa đi ra, nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Cố Thừa Phong xoa xoa tóc Bạch Đồ, nói gì đó, Bạch Đồ gật đầu...
Thẩm Quát ho khan vài tiếng...
Anh ta vỗ vai Tần Thâm, "Còn nhớ câu tối qua cậu nói chứ... Nếu cậu còn kiêu ngạo thì người sẽ thật sự không còn nữa..."
Ngay lúc Bạch Đồ đang đếm thầm đến 99, đột nhiên bị người kéo qua.
Bạch Đồ vừa định thét lên, người nọ đã bụm miệng mình, cái này khiến cô nhớ đến vào ngày đó của bảy năm trước, cô chính là như vậy...
"Là tôi..." Người nọ nói, giọng nói rất quen thuộc, cô ngẩng đầu, là -- Tần Thâm.
Không đợi nổi đến lúc cô nói tiếp, Tần Thâm xoay người cô, lưng cô tựa lên xe, trước người là anh.
Tần Thâm nhìn cô gái trước mặt, trong lòng tức giận nhưng không phát ra được.
Hôm nay anh đã ngồi bên cạnh cô rồi, cô cũng không mở miệng lấy một lần, cũng không mềm lòng một lần?
Vừa rồi còn thân mật với Cố Thừa Phong đến như vậy, rốt cuộc trong mắt có anh hay không.
Hơn nữa...
Tần Thâm nhớ đến câu nói kia, bỗng cười gằn một tiếng. Anh cũng muốn hỏi cô một chút.
"Chia tay rồi?" Bạch Đồ nghe Tần Thâm hỏi. Cô ngẩng đầu lên, thấy Tần Thâm híp hai mắt, mang theo chút mùi nguy hiểm.
Anh lại nói: "Sao tôi không biết?"
"Hửm?"
Bạch Đồ nuốt nước miếng, muốn lùi về sau, Tần Thâm cụp mắt, nhận ra ý đồ của cô, cơ thể áp sát người cô, giống như là đè lên cô vậy, Bạch Đồ run rẩy.
"Nói đi... Hửm?"
Tần Thâm rũ mắt, quan sát cô.
Bạch Đồ nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn anh.
"Sao thế? Ngủ với tôi xong liền chạy, em cũng bản lĩnh lắm..."
Tần Thâm thấp đầu xuống, thở bên tai Bạch Đồ, Bạch Đồ không chịu nổi, muốn đẩy đầu anh ra, trời mới biết bộ dạng này của anh khiến cô khó chịu bao nhiêu.
Cô cũng không hiểu tại sao Tần Thâm đột nhiên trở nên như vậy... Vừa rồi không phải rất lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho cô sao...
Cô muốn đẩy đầu Tần Thâm ra, thế nhưng Tần Thâm như cố ý, người càng lúc càng ép cô, Bạch Đồ nghe thấy anh hừ cười một tiếng.
Cô muốn quay đầu nhìn anh.
Ai ngờ Tần Thâm bỗng dưng nói một câu cực kỳ không biết xấu hổ, anh trực tiếp áp lên Bạch Đồ, miệng cọ cọ bên tai cô, hỏi: "Có phải chê kỹ thuật của tôi đêm đó không tốt đúng không? Hửm?"
Bạch Đồ bị câu nói này hù dọa, cổ và mặt lập tức nóng rang, cô giơ tay lên muốn che mặt, câu nói này xấu hổ như vậy...
Nhưng Tần Thâm chính là cố ý, giữ hai tay cô ở hai bên, người đè lên cô.
"Lần đầu tiên của đàn ông đều như thế..."
Anh lại nói, Bạch Đồ không chịu nổi, yếu ớt xin tha: "Tần Thâm..."
Ánh mắt Tần Thâm tối sầm, giọng nói mềm mại của cô gọi tên anh, còn muốn anh làm chính nhân quân tử?
Tần Thâm nhẫn nhịn xúc động xuống, giả vờ bình thản "ừ" một tiếng, Bạch Đồ hắng giọng rồi nói tiếp: "Anh buông em ra trước... Thế này em khó chịu lắm..."
Bạch Đồ nói xong đưa tay đẩy Tần Thâm, đẩy hồi lâu anh cũng không nhúc nhích...
Cô vừa muốn mở miệng, nào ngờ Tần Thâm trực tiếp hung hăng cắn lên cổ Bạch Đồ một cái, cực kỳ phẫn nộ nói: "Em là đồ không có lương tâm, chẳng lẽ chưa bao giờ nhớ đến tôi?"
Bạch Đồ bị cắn đau xót, nhíu mày, suy nghĩ bị câu nói này bay xa.
Không nhớ? Làm sao có thể...
Cô ở nơi ấy bảy năm không một ngày nào không nhớ anh...
Bạch Đồ lại nhớ hôm nay Cố Thừa Phong nói những chuyện kia với cô, lúc ấy cậu ta nói thế này: "A Đồ, thực ra không cần phải sợ đối mặt với Tần Thâm, nếu như cậu ta biết những chuyện ấy, phản ứng đầu tiên nhất định là đau lòng, tớ biết cậu ta chín năm, ba năm đại học hầu như đều cùng một chỗ, cậu ta yêu cậu... Vẫn còn dấu vết... Không tin, cậu có thể xem hình nền điện thoại cậu ta, bảy năm chưa bao giờ thay đổi, và... tin tức phỏng vấn của cậu ta mấy năm qua."
Bạch Đồ lại bị cắn đau một cái, giọng Tần Thâm khàn khàn vang lên bên tai cô: "Rốt cuộc là tôi không tốt chỗ nào? Em nói cho tôi... Tôi có thể sửa, em lẳng lặng rời đi, chẳng lẽ ngay cả quyền để sửa tôi cũng không có sao?"
Tần Thâm khẽ khàng, Bạch Đồ cảm giác được yếu ớt trong giọng nói, cô chợt nghẹn ngào.
Bạch Đồ đưa tay ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của Tần Thâm, thủ thỉ: "Không phải, không phải Tần Thâm... em nhớ anh, em rất nhớ anh."
Hô hấp Tần Thâm hơi chậm lại, đột nhiên rời khỏi cổ Bạch Đồ, mượn ánh đèn nhìn cô gái trước mặt.
Bạch Đồ ngẩng đầu, nhìn Tần Thâm.
Hai người mắt nhìn mắt ở nơi tối om này, bỗng dưng, Bạch Đồ thấy Tần Thâm sát mặt lại, tiếp theo Tần Thâm ra sức cắn xé môi của mình.
Nụ hôn này tựa như có phần dồn dập, Tần Thâm hết cắn rồi lại gặm môi Bạch Đồ, Bạch Đồ hé miệng đón nhận nụ hôn giống như gió bão quét sạch môi cô.
Tần Thâm ôm eo Bạch Đồ, phát điên hôn cô, lại để người cô hướng về phía mình, phát điên ấn xuống, để cô dán chặt mình.
Bạch Đồ ôm eo anh, hai người môi lưỡi giao hòa, ở nơi yên tĩnh này trong đêm tối, âm thanh khiến người ta miên man bất định.
Mãi đến lúc vang lên tiếng bước chân, Bạch Đồ khẩn trương, rụt lưỡi về, vừa lùi đầu về, không ngờ ánh mắt Tần Thâm tối sầm, lại đỡ lấy gáy cô, hôn lên.
"Ưm... Tần Thâm, có người..." thanh âm Bạch Đồ khe khẽ mềm mại, truyền vào tai Tần Thâm.
Trong mắt Tần Thâm tựa như bốc lửa, lại cắn mặt Bạch Đồ một cái: "Theo anh về nhà."
Nói xong cũng không đợi Bạch Đồ đồng ý, mở cửa xe phía sau Bạch Đồ ra, nhét cô vào ghế phụ.
Bên kia, Thẩm Quát gọi cuộc điện thoại cho Cố Thừa Phong.
"Bạch Đồ đi rồi..."
Cố Thừa Phong ừ một tiếng, cậu ta sớm biết, hôm nay Tần Thâm cũng xem như chịu đựng đến cực hạn rồi.
Trên đường Tần Thâm lái xe rất nhanh, anh để chiếc SUV trở thành tốc độ của xe thể thao, xe thể thao hôm nọ anh lại để nó thành tốc độ của ốc sên.
Người này đúng là... Lái xe đều thích làm gì thì làm như thế...
Bạch Đồ nhìn chằm chằm bên mặt anh một lúc, vừa muốn dời mắt đi, Tần Thâm tự luyến nói ra một câu: "Nhìn tiếp đi, anh đồng ý."
Bạch Đồ bị câu nói này của anh làm cho không biết nên như thế nào, nhìn? Cô xấu hổ. Không nhìn? Anh lại cầm tay cô, hung hăng bóp.
Bạch Đồ xuýt xoa một tiếng, nhìn anh khẽ nói: "Tần Thâm, đau em.."
Câu nói này khiến Tần Thâm nhớ tới đêm đó, lần đầu tiên của hai người, Bạch Đồ cũng ghé vào tai anh nỉ non: "Em đau..."
Lúc đó tim anh đều muốn cho Bạch Đồ làm nổ tung, nhẫn nhịn xuống, thấp giọng khẽ dỗ dành, anh sốt ruột, lại càng không muốn cô bị thương...
Mãi đến khi cô thích ứng, anh mới bắt đầu chuyển động, vẫn còn cẩn thận từng li từng tí, sợ cô lại khóc.
Bạch Đồ muốn tránh thoát khỏi tay Tần Thâm, Tần Thâm giống như trừng phạt, nắm càng chặt, để tay của cô vào âu phục của anh, cách áo sơ mi, ấn vào lồng ngực, để cô cảm nhận nhịp tim anh.
Bạch Đồ bị hành động trẻ con này của Tần Thâm làm cho bật cười, Tần Thâm hừ một tiếng, cúi đầu cắn ngón tay cô một cái, ngạo mạn nói: "Đợi lát nữa làm em khóc."
Bạch Đồ bị nói xấu hổ đỏ mặt, Tần Thâm buồn cười.
Tần Thâm dừng xe ven đường, tới gần hôn Bạch Đồ một cái nói: "Anh đi mua ít đồ."
Tần Thâm trong siêu thị, lấy một hộp sữa ấm, rồi đi đến trước quầy thu ngân, lấy một cái hộp, nhân viên thu ngân là một cô gái, đỏ mặt tính tiền, tổng cộng 90 đồng.
Tần Thâm lấy một trăm đồng đưa cô ấy, cũng không cần thối tiền, cầm đồ nhét vào túi quần, lại mang sữa đi đến xe.
Vừa lên xe đã đưa cái túi cho Bạch Đồ: "Uống ít sữa ấm, sao tay của em vẫn không thay đổi, che hay không che cũng không ấm được."
Anh nói xong mở ra lấy sữa, đưa đến bên miệng Bạch Đồ.
Bạch Đồ uống mấy ngụm, sau đó lắc đầu, Tần Thâm nhướng mày: "Không muốn nữa?"
Bạch Đồ gật đầu.
Tần Thâm uống một hơi cạn phần Bạch Đồ uống còn dư lại, bỏ hộp sữa vào cái túi vừa rồi.
Lại là một trận chạy như bay, sau khi bị Bạch Đồ nói hai câu, Tần Thâm cầm tay Bạch Đồ lầm bầm cười hai tiếng, nhưng rõ ràng tốc độ xe đã chậm lại.
Tần Thâm lái xe vào căn nhà mà Bạch Đồ từng tới hôm đó, Bạch Đồ vẫn còn chưa lên tiếng, Tần Thâm đã trực tiếp xuống xe, bế cô từ trên xe xuống.
Bạch Đồ ôm cổ anh, Tần Thâm nhanh chóng chạy tới bên cửa, ấn ngón tay xuống, "cạch" một tiếng, cửa mở.
Tần Thâm ôm Bạch Đồ đi vào, đóng cửa lại.
Không đợi Bạch Đồ phản ứng, Tần Thâm đã bồng Bạch Đồ hung hăng hôn lên rồi.
Hai người ngã nhào trên ghế sô pha, Tần Thâm mới vừa cởi áo khoác Bạch Đồ, Bạch Đồ đã rụt rụt...
Tần Thâm ảo não một chút, ôm chặt người vào phòng ngủ chính trên tầng hai, vừa đi vào lập tức đi về phía giường, hai người lại ngã nhào xuống giường, bọn họ như đang kể về nỗi nhớ với đối phương bên trong nụ hôn, một nụ hôn đau khổ triền miên.
Không bao lâu hai người trụi nhìn nhau.
Bạch Đồ động , mặt đỏ ửng, Tần Thâm cũng không nhịn được nữa, chỉ có anh biết mấy năm qua anh nhớ cô bao nhiêu, nhớ cô phát điên.
Nhớ môi, nụ cười, giọng nói của cô, cô thẹn thùng tức giận, còn có thân thể của cô.
Tần Thâm mới vừa cầm quần lên, móc trong túi ra một cái hộp, Bạch Đồ mím môi, trong mắt không còn ý xấu hổ vừa rồi, tựa như hơi ghen và mất mát.
Tần Thâm nhìn dáng vẻ này của Bạch Đồ, buồn cười nói, "Nghĩ gì thế, anh Thâm của em vừa mới mua ở siêu thị."
Bạch Đồ xấu hổ một chút, sao anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của cô rồi...
Tần Thâm nhanh chóng xé bao bì, cúi người xuống.
Hai người luật động, Bạch Đồ bặm môi thật chặt, ép mình không được phát ra tiếng, mà Tần Thâm cố tình dùng sức, làm cho Bạch Đồ khẽ hé miệng, phát ra tiếng.
"Anh rất nhớ em..." Tần Thâm vùi ở cổ cô, hít sâu. Giọng nói trầm khàn.
Bạch Đồ "ừ" một tiếng, cánh tay dùng sức ôm Tần Thâm chặt hơn, "Em cũng vậy..."
Rạng sáng.
Sau khi Bạch Đồ ngủ say, Tần Thâm dọn dẹp xong, bản thân đi vào phòng tắm, thu dọn một lần nữa.
Đi ra đã thấy bộ dạng Bạch Đồ nằm nghiêng ngủ, anh đi đến, vén chăn lên, xoay người cô, mặt quay về phía mình, dưới ánh trăng chiếu vào, anh cúi đầu hôn người con gái duy nhất trong tim anh.
Chỉ có anh mới biết anh trông thấy Bạch Đồ và Cố Thừa Phong ở cạnh nhau, thực sự là muốn điên rồi...
Thế mà vẫn cứ phản ứng chậm chạp, đã ngồi bên cạnh rồi mà cô cũng không nói chuyện với anh, anh nghĩ kỹ rồi, chỉ cần cô mở lời, anh sẽ làm tất cả phần còn lại...
Cô cũng không nói, cuối cùng thế mà còn... nói đã chia tay với người khác? Đùa hả.
Đời này của Tần Thâm bắt đầu là Bạch Đồ, sau này cũng chỉ có thể là cô! Cô không trở về không hề gì, anh có thể đợi cô cả đời....
Mấy ngày nay anh giận cô, bực cô, lại nhớ cô, càng không nhịn được để ý đến cô, càng muốn ôm cô, hôn cô, yêu cô.
Anh nhớ tới câu nói vừa rồi của Thẩm Quát, hỏi anh còn nhớ tối qua đã nói gì chứ...
Đương nhiên anh nhớ.
Khi đó sân bóng rổ chỉ có một ánh đèn lờ mờ chiếu xuống người anh, khuỷu tay anh chống trên bậc thang phía trước, một cái túi bên cạnh, đầy lon bia bên trong, đây là thương hiệu năm đó thi đấu Bạch Đồ uống, anh ngẩng đầu nhìn ngọn đèn kia, cái bóng bị kéo rất dài...
Suy nghĩ anh bay xa, tựa như nhìn thấy trước đây, cô bé hai vai đeo cặp, đuôi ngựa thoáng lắc lư, giống như là tiến vào trong tim anh.
Anh trả lời thế này: "Cô ấy trước giờ chỉ thuộc về tôi, không có khái niệm theo đuổi lần nữa, Bạch Đồ sinh ra là người của Tần Thâm tôi, chết cũng chỉ có thể cùng một cái huyệt với Tần Thâm tôi, mà tôi mãi cũng chỉ của cô ấy."
Ngạo mạn nhường nào, hết lần này tới lần khác lời anh nói ra làm cho người không thể nào phản bác, tâm nguyện của anh nhìn giống như nhỏ nhưng lại lớn.
Anh muốn rất đơn giản, chỉ là Bạch Đồ.
Anh muốn cũng rất khó, cũng là Bạch Đồ.