Trao Quyền Duy Nhất

chương 84

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu Đồng Tước Đài là kẻ ngốc, hắn sẽ rập khuôn từng chi tiết, không thay đổi cái gì.

Nhưng khi thấy trên khung bình luận dần có người lên tiếng chất vấn, hắn thay đổi cách biểu diễn đoạn sau. Ví dụ như hắn không dùng cách nhấn nhá, kéo dài, lặp lại lời kịch đặc sắc nhất của Tề Tĩnh, điều này khiến sự nghi ngờ "bắt chước thí sinh số " của các thính giả dần biến mất.

Phần lời thoại phải gào thét, Đồng Tước Đài có sẵn lợi thế chất giọng đầy lực đàn hồi, không cần phải ép giọng như Tề Tĩnh, nghe tự nhiên hơn.

Quá trình này giống như đang vẽ. Vẽ lại một bức tranh đã hoàn thành dễ hơn vẽ lên tờ giấy trắng nhiều.

Hơn nữa, còn có thể vừa vẽ vừa bổ sung những chỗ thiếu sót của bức tranh ban đầu. Cho dù là đồ giả, cũng có thể lừa gạt được rất nhiều người ngoài nghề, bán ra với giá cao.

"Trẫm biết... Đám phản tặc các ngươi... muốn tôn Thuận Dương hầu làm hoàng đế. Ha ha..."

Tuy rằng điều chỉnh chi tiết, nhưng chỉnh thể giọng nói vẫn đi theo phương hướng mà Tề Tĩnh đã diễn, có thể nghe ra sự khác biệt khi so với Tiếng pháo vang trời. Sau khi cười lạnh, Đồng Tước Đài dùng chất giọng gào thét khàn nhất để kết thúc đầy hiệu quả: "Thuận Dương hầu... Nó chỉ là thứ nghiệt chung cho Tiên đế sinh ra ở bên ngoài! Trẫm mới là Thái tử danh chính ngôn thuận do Tiên đế sắc phong!"

Diễn xong ba màn, thời gian còn thừa nhiều hơn Tề Tĩnh, còn mười giây.

Lúc này, Đồng Tước Đài nhẹ nhàng cười với các fan hâm mộ đang kích động, giọng điệu khiêm tốn: "Màn biểu diễn của tôi đến đây kết thúc. Cảm ơn các vị thính giả. Tuy rừng lần này số thứ tự lên sân khấu của tôi ở cuối, hơi bất lợi, nhưng vẫn cảm ơn mọi người đã kiên trì lắng nghe màn biểu diễn của tôi."

Tề Tĩnh nghe vậy, sắc mặt thay đổi giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào.

Những lời đầy tính ám chỉ... "Số thứ tự ở cuối" dẫn tới "bất lợi", nghe vào giống như đang chỉ trích anh mới là đồ giả, chẳng qua nhờ vào thứ tự lên sân khấu mới khiến mọi người hiểu lầm hắn bắt chước anh chứ không phải anh bắt chước hắn.

Điều này khiến người nghe càng cảm thấy như "nghe bản gốc biểu diễn".

"Bất lợi" cơ đấy.

"Bản gốc" cơ đấy.

"Ha ha..." Tề Tĩnh nghe được tiếng cười máy móc của mình. Nếu như trong giọng nói của anh không đầy sự phẫn nộ tới mức run rẩy thì câu khen ngợi của anh có vẻ rất thật lòng, "Đồng Tước Đài đại nhân, tôi không ngờ anh diễn tốt như vậy."

Giọng điệu ấm ức như thật, khiến người ta đầy thương cảm mà đứng về phía hắn.

Nếu như khi diễn "Cạm bẫy", hắn dùng được một phần mười khả năng này, chắc chắn kỳ một cũng không bị nhiều fan nguyên tác ném đá như vậy. Hóa ra, anh sai rồi, kẻ này không phải không biết diễn, hắn chỉ lười không muốn diễn.

Giới võng phối dù sao cũng là giới võng phối, không bắt ép ai phải phối âm. Nếu có thể nhẹ nhàng nâng độ nổi tiếng... cần gì phải vất vả chứ?

Cuộc thi casting "Tru thiên lệnh" mang tính chất thương mại, không chỉ tăng danh tiếng, còn đạt được lợi ích về mặt tiền tài. Xuất thân từ người phối âm thương mại, làm sao Đồng Tước Đài có thể không biết điều này? Nếu coi cuộc thi là một cuộc cạnh tranh, hắn làm vậy cũng là điều dễ hiểu.

"Hóa ra sự "nghiêm túc" của anh có tính chọn lọc." Tề Tĩnh lạnh lùng cười.

Có rất nhiều CV như anh và Thẩm Nhạn, thuần túy coi phối âm là sở thích, cũng có người như Đồng Tước Đài, coi phối âm là công cụ kiếm tiền.

Thành thật mà nói, người khác muốn kiếm lợi nhuận từ phối âm, anh không có quyền can thiệp, nhưng "mượn" máu trong tim người khác để bôi trơn cho quá trình kiếm lời lại là chuyện khác.

Tề Tĩnh lạnh nhạt nhìn cửa sổ bỏ phiếu biến mất, vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, lưng dựng thẳng.

Anh hiểu, cho dù anh không vote, các fan cuồng nhiệt của Đồng Tước Đài cũng sẽ cố gắng vote. Chỉ chút phản kháng nho nhỏ trong im lặng của anh chẳng ảnh hưởng gì tới đại thần.

Anh mong rằng sau khi có điểm, đại thần sẽ bị tát một cái thật đau.

Nhưng cuối cùng, cái tát đầy đau đớn kia lại là tát vào mặt anh.

[Chất giọng]: ., ., .. Trung bình: .

[Phát âm]: ., ., .. Trung bình: .

[Kỹ năng cơ bản]: ., ., .. Trung bình: .

[Sức hấp dẫn]: ., ., .. Trung bình: .

Điểm của ban giám khảo: .+.+.+.=. điểm.

Điểm bỏ phiếu: .% phiếu bầu. Tỷ lệ = . điểm.

Tổng điểm: .+.=. điểm.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng tới khi nhìn thấy kết quả, trong lòng anh vẫn nặng nề như bị ai đó dùng chùy thiết nện thật mạnh.

Không đau, chỉ có cảm giác tê dại xâm chiếm.

Chênh lệch . điểm... Nhìn con số thì thấy không thua kém bao nhiêu, nhưng đủ để lại trong lòng một bờ vực sâu không đáy.

"Haizz..."

Tề Tĩnh nặng nề thở một hơi, thông cổ họng đang nghẹn đắng, nhẹ nhàng hít một cái. Anh cố tỉnh táo, tháo tai nghe xuống, yên lặng xoa mặt cho tới khi những con chữ không ngừng nhảy nhót trên màn hình như cách một lớp kính mờ mới chịu kiềm chế tâm trạng mà nhìn.

Đối với kết quả này, người nghe chia thành hai phe rất rõ ràng.

Trong đó có một phe ủng hộ anh.

Người nghe : = =... Này này, xuất hiện rồi, cách chấm điểm chênh lệch rất rõ ràng...

Người nghe : = =... Tổng điểm của đại thần Đồng Tước Đài vượt qua Chẳng hỏi ngày về... Được rồi, tôi thấy khó hiểu quá... (nếu nói vừa rồi tôi không vote cho đại thần, liệu có bị thủ tiêu không?)

Người nghe : (╯-_-)╯╧╧ Rõ ràng số bắt chước cách biểu diễn của số !! Rõ ràng như vậy mà mọi người không nhận ra sao?? Dù sao thì tôi đã nhận ra rồi!!

Người nghe : Trả lời lầu trên, thật ra tôi luôn cảm thấy vậy (tuy rằng đoạn sau không giống lắm, có thể đã cố ý thay đổi rồi?) Hơn nữa, cho dù cách diễn giống nhau, tôi vẫn thích số hơn, nghe cuốn hút hơn. Đây là ý kiến cá nhân của fan nguyên tác, miễn ném đá.

Người nghe : Không muốn chỉ trích ai... Nhưng thân là fan nho nhỏ của Ngày về, tôi nghĩ Ngày về ít fan thật bất lợi... Đặc biệt là trên phương diện bỏ phiếu... hu hu hu hu...

Người nghe : Có ai đó ở phía sau động tay động chân sao? Im lặng cười nhạt. Dù sao thì công bằng sống trong lòng người, nhìn cách cô Bồ và thầy Trường Cung chấm điểm mà xem, tôi chỉ tin hai người họ.

...

...

Một phe khác tất nhiên bênh vực Đồng Tước Đài.

Người nghe : ╮(╯▽╰)╭ Thật buồn cười, có quy định nào yêu cầu thí sinh phải dùng cách diễn khác nhau sao?

Người nghe : ╮(╯▽╰)╭ Đúng vậy!! Mấy người cứ náo loạn ầm ĩ kia thật đáng ghét... Ai bảo Đồng Tước Tước bắt chước hả? Chứng cứ đâu? Ra tòa chưa? Đừng tùy tiện vu oan chửi bới người khác có được không? Biểu diễn là biểu diễn, ai bảo các thí sinh nhất định không được có cách hiểu nhân vật giống nhau? Cách diễn này có rất nhiều người sử dụng, ai bảo là của cá nhân nào đó? Xin bản quyền chưa?

Người nghe : Bùng nổ rồi! Lời thoại của nhân vật do ban tổ chức đưa ra, cứ kêu gào bắt chước chi bằng nói thẳng ra tất cả thí sinh dùng chung một lời thoại đều là bắt chước đi!! (╯‵ 口 ′)╯︵┴─┴

Người nghe : ╮(╯_╰)╭ Có vài người thấy ghen tị thôi...

Người nghe : ╮(╯_╰)╭ Có vài người thua rồi không phục thôi...

Người nghe : Quá tuyệt vời, Đồng Tước sama giỏi quá!! Cho dù cách diễn giống nhau nhưng đẳng cấp khác biệt!! (/≧▽≦)/~

...

...

"Đúng là tôi không phục đấy." Tề Tĩnh lẩm bẩm.

Nhưng thua thì cũng thua rồi, không thể nào thay đổi tổng điểm được nữa.

Chữ trên màn hình mờ dần, Tề Tĩnh cố gắng mở to mắt, chớp mắt nhiều lần để nhìn chữ rõ hơn, nhưng chữ vẫn bay tán loạn.

Dù sao tới giờ phút này, dư luận nói gì cũng không còn quan trọng nữa.

Tề Tĩnh âm thầm đứng lên, rời khỏi phòng ngủ đi về phía phòng sách. Trong đó có người anh muốn gặp, nhưng ở trạng thái này, anh thật sự không dám đối mặt với hắn. Vì vậy, anh lặng yên đứng trước cửa, ngồi xuống sàn nhà, tựa lưng vào cửa.

Trong phòng vẫn lặng thinh.

Không biết Thẩm Nhạn có ngủ không, nhưng hắn không tận mắt nhìn thấy giây phút thất bại khó chịu nhất của mình, anh lại thấy thoải mái hơn.

"Xin lỗi, em thật kém cỏi." Tề Tĩnh nhỏ giọng nói. Lát sau, anh cười tự giễu, "Nếu như em có thể giỏi như anh, có ưu thế áp đảo thì tốt biết mấy. Khi đó, em sẽ không để lại chỗ sơ hở cho người khác không bắt chước được."

Cười xong, khóe miệng chậm rãi thẳng lại, anh thẫn thờ ngồi ở cửa.

Tư thế ngồi rất thẳng, rất nghiêm chỉnh, bởi vì anh nghĩ anh chẳng hề làm chuyện gì khiến anh không dám thẳng lưng. Thua thì thua, nhưng về nguyên tắc, anh không muốn chịu thua.

Tề Tĩnh ngồi trên mặt đất hơn mười phút, hai chân tê dại, tư duy cũng chậm rãi tê dại. Quá trình tiếp thu sự thật không khó chịu lắm, mất thời gian còn ít hơn so với tưởng tượng của anh.

"Được rồi."

Anh thở một hơi, dùng một câu đơn giản cổ vũ chính mình, sau đó đứng lên, vỗ vỗ quần áo, trở lại trước máy tính.

Lúc này, cuộc thi đã kết thúc, tiến vào thời gian nhận xét của ban giám khảo mà mọi người chờ đợi đã lâu. Người nhận xét lần này là Trường Cung. Anh là kiểu người dịu dàng điển hình, tác phong làm việc luôn khích lệ là chính, chấm điểm không quá thấp, cách bình luận khá bao dung, không nghiêm khắc như Bồ Ngọc Chi.

Nhưng ở phút cuối, anh đã chấm Đồng Tước Đài . điểm, thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Tề Tĩnh rất muốn nghe lời bình của anh.

Trong số các fan của Đồng Tước Đài, đã có người kháng nghị vì số điểm thấp. Thân là một giám khảo ôn hòa, Trường Cung hiểu nhất cách đánh giá mặt tốt chứ không phải lỗi sai. Nếu anh không thể nói rõ lí do mình chấm điểm thấp, e rằng các fan hâm mộ sẽ bám riết không tha.

Trong số ba vị giám khảo, Trường Cung là người phát ngôn của ban tổ chức, khiến cho hiện trường lúc này vô cùng lúng túng.

Huống hồ Trường Cung không biết cãi nhau với người khác.

Điều này không chỉ khiến Tề Tĩnh lo lắng, còn một người nữa cũng lo lắng.

★ Lão ngũ★ nói với bạn:... Mẹ nó, bẩn tính hơn cả đám anti!! (╯‵ 口 ′)╯︵┴─┴

Khoái Mã Khinh Cừu vừa xuất hiện đã nói câu này.

"Hì..." Tề Tĩnh bật cười. Tuy rằng không biết Khoái Mã Khinh Cừu liên lạc với người sau màn thế nào, nhưng có vẻ như mọi chuyện không diễn ra giống mong muốn của anh ta. Ít nhất thì động tác hất bàn kia cũng khiến tâm trạng Tề Tĩnh khá hơn.

Bạn nói với ★ Lão ngũ★: Tôi đã cố gắng hết sức.

★ Lão ngũ★ nói với bạn:...

Bạn nói với ★ Lão ngũ★: Không sao, cuộc thi có quá nhiều biến số, không thể thiếu anti fan, tôi không thẹn với lương tâm là được.

★ Lão ngũ★ nói với bạn: ... Yên lặng đỡ trán. Thôi bỏ đi, hiện tại nói gì cũng vô nghĩa. Chuyện sau này tôi sẽ nói với người ta lần nữa, cậu không ấm ức là tốt rồi. Chẳng qua thầy Trường Cung... Tôi rất thương thầy ấy... ┭┮﹏┭┮

Bạn nói với ★ Lão ngũ★: Vì sao?

★ Lão ngũ★ nói với bạn: Thầy ấy rất dễ mềm lòng, không biết nói lời độc ác. Hu hu hu hu... Vốn định để giám khảo lên nhận xét vả mặt người nào đó một cái...┭┮﹏┭┮

Bạn nói với ★ Lão ngũ★:...

Nếu như Bồ Ngọc Chi cho người ta cảm nhận như một người mẹ nghiêm khắc, vậy Trường Cung chính là anh hàng xóm dịu dàng.

Từ câu đầu tiên anh nói về Tề Tĩnh đã có thể nhận ra: "Thí sinh số , thanh âm của cậu nghe có vẻ như đã bị mài mòn... Có phải động chạm gì tới cổ họng rồi không?"

Thật bất ngờ, Trường Cung không trực tiếp đánh giá tốt xấu mà chỉ hỏi một câu.

"Á..." Tề Tĩnh kinh ngạc trợn mắt, vô thức ôm cổ họng của mình. Để tạo ra cảm giác tuổi tác, anh đã lặng lẽ uống nước đường để tạo giọng khàn, lẽ nào Trường Cung nhận ra?

"Có phải cậu muốn tăng cảm giác tuổi tác không? Chất giọng của cậu khá trẻ, thuộc loại trong sáng." Trường Cung tiếp tục đoán.

Chính xác...

"Chắc cậu đã uống rượu, hoặc nước trái cây, nước đường..."

Hoàn toàn chính xác...

Trường Cung nói tới đây thì mỉm cười: "Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ đang nhớ lại khi mới trở thành người phối âm, do yêu cầu từ phía nhà sản xuất, có mấy lần tôi nhận vai diễn tuổi hơi lớn, cũng từng làm vậy với cổ họng của mình. Những phương pháp này cho hiệu quả tức thời, nhưng nếu dùng thường xuyên sẽ ảnh hưởng tới giọng nói. Nếu cậu thường xuyên phối âm, nhất định phải chú ý điều này. Chúng ta là người phối âm, giọng nói chịu gánh nặng rất lớn, phải luôn ở trong trạng thái tốt nhất, không thể bị tổn thương."

Hóa ra đang nhớ lại kinh nghiệm trước đây... Tề Tĩnh tưởng anh vạch trần mình để phê bình mình phối âm mất tự nhiên. Nghe đến đây, Tề Tĩnh bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Còn hơn cả Bồ Ngọc Chi đang làm giáo viên, Trường Cung nói chuyện với tư cách là CV, xuất phát từ góc độ của một CV khiến Tề Tĩnh cảm thấy thân thiết hơn.

"Thật ra tôi hơi hối hận khi chấm cho thí sinh số . điểm..."

Trường Cung đột nhiên rẽ vào vấn đề chính.

Tề Tĩnh nghe thấy hai tiếng "hối hận", chợt sững người, vội vã nghe giải thích.

Anh biết nếu so chất giọng, anh không bằng được Đồng Tước Đài, nhưng dường như Trường Cung còn đang ám chỉ điều khác, gợi lên lòng hiếu kì của anh.

"Chất giọng tốt nhất do ban tổ chức định nghĩa tức là "thể hiện chính xác phong cách của nhân vật, cá tính và cảm giác tuổi tác". Từ khi bắt đầu cuộc thi tới giờ, tôi vẫn dựa theo tiêu chuẩn này để chấm điểm các thí sinh." Trường Cung nói tới đây, khẽ thở dài nhẹ nhàng, "Thí sinh số vừa cất tiếng đã khiến tôi nhận ra... cậu ấy còn thiếu một ít cảm giác tuổi tác."

Không ngoài dự đoán.

Tề Tĩnh cũng thừa nhận mình khó mà thể hiện được đúng độ tuổi của "Xương đế", đặc biệt là khi phải phối hợp với hình tượng trong trích đoạn.

"Nhưng..." Trường Cung chợt chuyển ngoặt, "Sau khi nghe xong màn một, tôi chợt phát hiện giọng nói này đã được cải tạo. Có vẻ thí sinh số tự biết được điểm yếu của mình nên trước khi thi đấu đã sử dụng biện pháp rất thông minh để bù đắp. Tôi không cổ súy cho cách bóp méo giọng nói như vậy, bởi vì nghe hơi mất tự nhiên. Nhưng tôi thích những người tự nhận thức được điểm yếu của mình, sau đó dùng thái độ nghiêm túc mà cố gắng che lấp khuyết điểm."

Tề Tĩnh nghe Trường Cung nói một đoạn dài, vẫn luôn nín thở chờ, đợi tới khi hai chữ "thái độ" lọt vào tai, anh mới thở ra một hơi.

Trường Cung nói tiếp: "Không những vậy, ở đoạn sau, tôi còn nhận ra... Cậu ấy có dụng ý khác khi cải tạo giọng nói. Bởi vì "Xương đế" dùng thuốc quanh năm suốt tháng, thân thể bệnh tật. Nghĩ kỹ lại mới thấy... Chất giọng khàn khàn sẽ tạo cảm giác nhân vật này rất khỏe mạnh."

Đến đây, tiếng nói trong tai nghe hơi dừng lại, dường như đang cân nhắc điều gì đó.

"Cho tới khi nghe thí sinh số biểu diễn, tôi mới nhận ra điều đó." Trường Cung chậm rãi nói, lại ảo não thở dài, "Bởi vì hai thí sinh diễn giống nhau, dưới sự so sánh, tôi mới nảy ra ý nghĩ "thật ra phải diễn vậy mới đúng". Xin lỗi, tôi đã hạ sai điểm của cậu."

Truyện Chữ Hay