Trao Quyền Duy Nhất

chương 56

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tề Tĩnh giật mình, động tác nâng Thẩm Nhạn dậy cũng vô thức dừng lại.

Bởi vì anh hoàn toàn không dự đoán được câu nói tiếp theo của Bồ Ngọc Chi sẽ ảnh hưởng lớn tới cỡ nào, không biết bây giờ có phải thời cơ thích hợp để vực Thẩm Nhạn dậy hay không.

Nhưng Thẩm Nhạn lại nhẹ nhàng lắc đầu, tự mình đứng lên: "Không sao, anh muốn nghe."

Tề Tĩnh quan sát ánh mắt của hắn, đôi mắt sẽ không nói dối, thể hiện hết cõi lòng hắn. Đôi mắt hắn đen huyền, sâu thẳm, vững vàng hơn anh tưởng tượng – anh quên mất đó chính là biển rộng mênh mông bao la, trăm sông đổ về biển, dù dòng chảy có cuộn trào mãnh liệt tới cỡ nào, về đến biển cũng sẽ trở nên hiền hòa.

Thẩm Nhạn kiên cường hơn anh nghĩ.

Tề Tĩnh "ừ" một tiếng, buông tay khỏi lưng hắn, đổi sang cầm tay hắn. Nếu như không cần anh đỡ đần, vậy thì kề vai làm bạn cũng được.

Lúc này, tiếng nói của Bồ Ngọc Chi vang vọng trong phòng thông qua máy tính: "Đầu tiên, tôi muốn nói vài lời cảm tưởng về cậu ấy trước."

Điều cô nói không chỉ khiến người nghe bất ngờ mà còn khiến Tề Tĩnh thấy ngoài dự đoán.

Anh cho rằng cô sẽ phê bình kỹ thuật phối âm của Thẩm Nhạn, nhưng mà nghe xong lại thấy dường như không phải như thế.

"Có một thính giả từng nói, cậu ấy không hợp với cuộc thi này, không sai, tôi cũng nghĩ vậy. Tôi thấy cậu ấy cực kỳ nghiêm túc trong việc phối âm, đây là điểm tốt, cần phải có thái độ nghiêm túc trong tất cả các lĩnh vực, bất kể nghề nghiệp nào cũng đáng được tôn trọng. Nhưng không biết trực giác của tôi có đúng không... tôi có cảm giác sự nghiêm túc của cậu xuất phát từ "trách nhiệm", chứ không xuất phát từ "yêu thích"."

Vẻ mặt Thẩm Nhạn hơi thay đổi.

Đột nhiên có cảm giác như bị vạch trần. Hắn dường như chợt tỉnh táo, bất giác nhẹ nhàng che miệng mình.

— Thẩm Nhạn, đừng nói chuyện, đừng lên tiếng.

— Thế nhưng, khi sắm vai một "người khác", hắn được phép nói chuyện.

Đó là lời ám chí đã bén rễ trong lòng hắn hơn hai mươi năm, tuy rằng trên ý nghĩa đã không còn tồn tại, nhưng trong tiềm thức vẫn bị ảnh hưởng sâu sắc.

Động cơ ban đầu tham gia phối âm là để hắn "quên đi chính mình", thoát khỏi thân phận "Thẩm Nhạn". Lâu dần, nó trở thành một cách để chữa trị hội chứng suy giảm ngôn ngữ, dùng phương thức biểu diễn để tiếp thêm sức mạnh và dũng khí cất tiếng nói.

Sau đó, dưới sự yêu cầu đối kịch của bạn bè, được chuẩn bị mời đóng vai phụ...

Hắn nhận lời tất cả, thật ra hắn không có biểu cảm phong phú, chỉ nhờ vào "trách nhiệm" và "phương pháp chữa trị" mà thôi.

"Tôi có cảm giác cậu không cảm thụ được niềm vui sướng trong quá trình phối âm." Âm lượng của Bồ Ngọc Chi không cao, nhưng sức nặng của lời nói thật kinh khủng, đập thẳng vào đáy lòng hắn. "Cậu chỉ đơn thuần muốn hoàn thành nghĩa vụ, hoàn thành sự thấu hiểu của mình với nhân vật, tựa như cậu đã nói, để kỷ niệm ông nội của mình. Về phần kết quả cuối cùng có ra sao, phản hồi thế nào, tôi nghĩ cậu chưa từng quan tâm, cũng không thèm quan tâm."

Đích thật là vậy.

Khi Bồ Ngọc Chi phân tích tới đây, Tề Tĩnh không khỏi thầm thở dài một hơi – Đúng thế, Thẩm Nhạn có suy nghĩa như vậy, lên sâu khẩu như đang hoàn thành nhiệm vụ, tận chức tận trách, diễn xong thì chào cảm ơn, sau đó không nói gì đã rút lui.

Thật ra những điều anh muốn nói với hắn, không ngờ Bồ Ngọc Chi cũng hiểu.

Thật ra... Phối âm không nên chỉ là nghĩa vụ, nó còn có nhiều ý nghĩa tồn tại hơn thế.

"Trước đó tôi đã đánh giá kỹ thuật phối âm của cậu, chắc hẳn tất cả thính giả đều cảm nhận được, biểu hiện tối hôm nay của cậu vô cùng xuất sắc, có thể tưởng tượng được bình thường cậu đã dành rất nhiều thời gian để luyện tập, phân tích tâm lý nhân vật rất cẩn thận. Nhưng nếu như sau này cậu tiếp tục phối âm, thật đáng tiếc, lượng vai diễn cậu có thể lựa chọn bị hạn chế rất lớn, mà khả năng biểu diễn cũng chỉ tiến thêm được một bước rất nhỏ." Bồ Ngọc Chi ra vẻ tiếc nuối thở dài, "Hơn nữa, bây giờ cậu lúc nào cũng có thể từ bỏ."

"Ưm..." Cổ họng Thẩm Nhạn phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, ngón tay run run.

Tề Tĩnh cảm nhận được hắn có dấu hiệu muốn xoay người lại.

Bồ Ngọc Chi nói tiếp: "Có lẽ là bản năng của giáo viên, tôi cho rằng tài năng của cậu rất đáng quý, nhưng tùy ý lãng phí tài năng như vậy thật đáng tiếc – quyền quyết định thuộc về cậu."

Tề Tĩnh lặng lẽ gật dầu.

"Thế nhưng trước khi đưa ra quyết định, hãy xem thử cách diễn của cậu đã tác động tới thính giả như thế nào." Bồ Ngọc Chi mỉm cười, thanh âm cao lên, "Các học sinh của tôi có rất nhiều người làm phối âm thương mại, lúc bọn họ còn đi học luôn vui vẻ vì mình có thể chinh phục được thầy cô giáo, sau này đi làm lại thấy vui vẻ vì mình có thể chinh phục được thính giả, nói cách khác – khi việc mình làm có thể khiến người khác vui vẻ, chính cậu cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Có như thế, tài năng của cậu mới phát triển được."

"Có như thế, anh mới có thể khỏi hẳn." Tề Tĩnh bỗng nhiên bổ sung một câu.

Thẩm Nhạn ngây người, bỗng quay về nhìn anh.

Tề Tĩnh nghiêng mặt nhìn hắn, ánh mắt phản chiếu lại ánh sáng màn hình, sáng sủa mà bộc trực, nhẹ nhàng nhìn hắn cười.

Hóa ra... Chỉ thích ứng với việc nói trước mặt nhiều người xa lạ, biểu diễn vẫn chưa tính là khỏi hẳn sao?

Lúc này, Tề Tĩnh nhẹ nhàng hất cằm về phía màn hình, dùng ánh mắt dẫn đường cho hắn. Dường như Thẩm Nhạn hiểu ra điều gì, chớp mắt hai cái, cuối cùng cũng quay lại nơi phát ra ánh sáng.

Màn hình phát sáng trong bóng đêm có vẻ nổi bật hơn, mãnh liệt hơn.

Hắn hơi nghiêng người về phía trước, do dự trong chốc lát rồi chậm rãi đưa mắt nhìn khung chat.

Người nghe : ~(≧▽≦)/~ Ba ba mèo cố gắng lên! Tôi rất thích cách phối âm của anh!! Nghe xong cực kì cảm động, hy vọng sau này anh sẽ tiếp tục phối âm!!

Người nghe : ~(≧▽≦)/~ Cô Bồ nói rất đúng, Ba ba mèo khiến tôi có cảm giác như hoàn thành nhiệm vụ xong lập tức biến mất, nào nào nào, nhìn sang đây đi!! Tôi tuyên bố tôi rất thích cách biểu diễn của anh, thật sự khiến tôi thấy tai dễ chịu nhưng lòng bị ngược đau đớn (hu hu hu hu do đoạn đó quá bi thương)... Khụ khụ, không phải, thật ra tôi muốn nói là – xin anh hãy tiếp tục phối âm, anh rất tuyệt, thật đấy!!

Người nghe : Ha ha ha ha, Ý của cô Bồ là tuy rằng số nghiêm túc là rất tốt, nhưng anh ấy lại cam tâm không chịu nổi bật, thật ra những CV như anh nên có nhiều người nghe hơn ~ Tôi xin được giơ một móng vuốt, mong rằng số có thể tiếp tục phối âm, trải nghiệm nhiều vai diễn hơn, cho mình vui vẻ nhiều hơn, tôi đảm bảo trong số những người nghe của anh tuyệt đối có tôi!!

Người nghe : Đồng ý với lầu trên!! Câu "anh ấy không hợp với cuộc thi này" là do tôi nói đó~ Ha ha ha, khi đó còn không hiểu vì sao, hiện tại nghe cô Bồ phân tích mới chợt nhận ra (quả nhiên tôi quá ngu mà _(:″ ∠)_)... Ba ba mèo, thấy chúng tôi bị diễn xuất của anh ngược tơi tả, nước mắt nước mũi ròng ròng, hẳn anh phải thấy kiêu ngạo!! Đây không phải chuyện xấu, không phải kiêu căng, đây là chứng minh cho năng lực của anh!!

Người nghe : 〒▽〒 Cái gì? Lúc nào cũng có thể từ bỏ? Hiện tại tôi sẽ khóc cho anh xem! Chân thành mong gương mặt nước mắt chảy thành sông của tôi có thể khiến Ba ba mèo suy nghĩ lại, cách phối âm của anh rất chân thật, tuy rằng có thể làm người nghe chúng tôi rất thỏa mãn, nhưng anh cũng hài lòng mới là tốt nhất!!

Người nghe : Ừ, tôi cũng có cảm giác "anh phối âm không phải vì yêu thích mà vì nghĩa vụ". Tuy rằng không biết nguyên nhân là vì sao, nhưng mong anh có thể cảm nhận được niềm vui sướng khi phối âm, giống như chúng tôi nghe anh phối sẽ thấy vui vẻ ~≧w≦

...

...

Được rồi...

Trước đây hắn một mực yên lặng đứng sau màn, cho dù thỉnh thoảng xuất hiện ở một góc sân khấu cũng chỉ cam tâm làm nền mà thôi.

Hôm nay, hắn bất chấp chướng ngại tâm lí bước ra giữa sân khấu, nhưng ánh sáng ở nơi đó quá mạnh mẽ, quá chói mắt, làm hắn sợ hãi. Trong lòng hắn chỉ nghĩ cố gắng hoàn thành vai diễn sau đó lập tức trở về với bóng tối.

Nhưng đó không phải là khỏi hẳn.

Chỉ đứng lên sân khấu, hoàn thành vai diễn, vẫn không thể khỏi hẳn.

Khỏi hẳn thật sự có nghĩa là — hắn càng đi về phía trước, ánh đèn càng sáng, thoát khỏi bóng ma ám ánh của sợ hãi và mù quáng, kiên trì đi tới mép sân khấu. Chỉ khi đó hắn mới nhìn rõ được thính phòng phía dưới, thấy được nụ cười thỏa mãn của thính giả, nghe được tiếng vỗ tay không dứt của họ.

Khi hắn ý thức điểm này, hắn sẽ hiểu được thanh âm của mình có thể mang tới niềm vui cho người khác, chứ không giống như người đàn bà năm đó đã nói hắn chỉ biết mang tới phiền phức.

Chỉ khi hắn hiểu ra điều này, hắn mới có thể thật sự... muốn cất tiếng, muốn nói.

Thẩm Nhạn bình tĩnh nhìn chăm chú vào những lời cổ vũ của mọi người trên màn hình, thấy cổ họng đau đớn, nhất thời không nói nên lời.

Tề Tĩnh chỉ cười, nhẹ nhàng cù lòng bàn tay hắn.

Cùng lúc đó, phần nhận xét của Bồ Ngọc Chi tiến tới đoạn cuối: "Trong cuộc thi casting "Tru thiên lệnh" lần này cũng như trong bất kì cuộc thi nào khác, đối với bất kì thí sinh nào, tôi cũng sẽ không chấm . điểm. Tức là điểm tối đa tôi chấm sẽ là ., mọi người có thể coi như đây chính là điểm "tối đa" của cá nhân tôi. Lý do là tôi tin rằng ai cũng sẽ tiến bộ lên. Trừ đi . điểm không phải vì bất mãn với các bạn, mà là mong chờ tương lai của các bạn, mong rằng các bạn có thể nhớ kỹ đạo lí "không có hay nhất, chỉ có hay hơn" này."

Cô ngừng lại trong chốc lát, rồi khẽ cười.

"Tôi vừa xem danh sách thí sinh, số còn báo danh ở cuộc thi khác, như vậy tin rằng chúng ta còn cơ hội gặp lại. Nếu như đến lúc đó cậu vẫn duy trì được tiêu chuẩn như hôm nay, đồng thời khiến tôi cảm nhận được cậu đã bắt đầu hưởng thụ quá trình phối âm, thế thì tôi sẽ rất vui vẻ cho cậu . điểm. Chờ mong ngày đó sẽ đến."

Lời vừa dứt, trên khung chat đã tung hoa dày đặc.

Người nghe : 〒▽〒 Mẹ nó!! Từ hôm nay tôi là fan cuồng của cô Bồ!

Người nghe : 〒▽〒 Fan cuồng của cô Bồ +!

Người nghe : 〒▽〒 Fan cuồng của cô Bồ +! (Tôi thấy cô Bồ rất giống với chủ nhiệm lớp tôi trước đây, đều là các thầy cô nghiêm khắc nhưng rất tốt với học sinh).

Người nghe : 〒▽〒 Fan cuồng của cô Bồ +! A, đúng rồi, coi như tôi cũng là fan cuồng của Ba ba mèo!

Người nghe : 〒▽〒 Không ngờ nghe cuộc thi casting của "Tru thiên lệnh" lại có thể thu hoạch lớn như vậy, đáng giá!! Phong cách nhận xét của cô Bồ xứng vote sao!! Phong cách biểu diễn của Ba ba mèo xứng vote sao!! Chờ mong các cuộc thi khác và trận chung kết!

Người nghe : Nghe cô nói mới chạy đi xem trang chủ của cuộc thi, Ba ba mèo còn báo danh vai "Bạch Kha" và "Thuận Dương Hầu"!! Thật bất ngờ! Rất chờ mong! Tôi nhất định sẽ tới ủng hộ, cố gắng lên!! ~(≧▽≦)/~

...

"Cảm ơn cô... Cô Bồ."

Biết rõ đối phương không thể nghe thấy nhưng Thẩm Nhạn vẫn nhẹ nhàng cúi đầu, thấp giọng nói trước màn hình, bày tỏ lòng biết ơn chân thành.

"Cảm ơn cô Bồ." Tề Tĩnh cũng cười nhẹ, cất tiếng.

"Tề Tĩnh." Ánh mắt Thẩm Nhạn rời khỏi màn hình, trở lại trên người anh, dùng thanh âm nghẹn ngào nói, "Cảm ơn em, đã cùng anh đi tới đây."

"Là anh khiến em thấy hạnh phúc trước, anh quên rồi sao?" Tề Tĩnh nghiêng đầu như trẻ con, nhướng mi cười. "Khi đó em vừa bị tai nạn xe cộ, anh liên lạc với em. Chúng ta trò chuyện về lần đầu tiên đối kịch với nhau, anh còn nhớ không?"

Nhớ chứ.

Đối kịch rất thoải mái – Tề Tĩnh từng nói, hắn cũng từng nói.

Hóa ra cảm giác này đã có từ lâu, nhưng lúc này không đơn thuần chỉ là ở trước mặt một mình Tề Tĩnh, mà là trước hàng ngàn hàng vạn người, niềm vui sướng khi được công nhận.

Nhưng niềm hạnh phúc lớn nhất mà phối âm mang lại cho hắn không phải cái này.

"Có thể gặp được em... Anh rất hạnh phúc." Thẩm Nhạn thấp giọng nói, chậm rãi kéo tay Tề Tĩnh ôm vào ngực, dường như đang tuyên bố quyền sở hữu. Hắn nhắm mắt lại, phát ra một tiếng nghẹn ngào, cúi đầu dựa vào vai Tề Tĩnh, bình ổn tâm trạng vừa ngọt ngào vừa xót xa của mình.

"Em cũng vậy." Tề Tĩnh nỉ non bên tai hắn.

Lướt qua vai Thẩm Nhạn, anh nhìn về kênh YY vẫn còn náo nhiệt. Sau đó không lâu, danh sách xếp hạng đã được công bố.

Ví trí số : Số Ba ba のmèo, tổng điểm . điểm.

Vị trí số : Số Tiếng pháo vang trời, tổng điểm . điểm.

...

...

Tin rằng đây mới chỉ là khởi đầu.

Bất kể là anh hay Thẩm Nhạn, con đường phối âm này còn rất dài, rất thênh thang – có niềm vui, cũng có rất nhiều ẩn số.

Đối với Tề Tĩnh mà nói, những ẩn số đó đã bắt đầu xuất hiện trong cuộc thi, đồng thời hiện ra càng ngày càng nhiều.

Thứ hai là ngày đầu tiên làm việc trong tuần, vẫn bận rộn và phong phú như những thứ hai trước đó. Thẩm Nhạn đi làm ở bệnh viện, còn anh dẫn Ngày Về nhỏ ra đường, tiếp tục thực hiện phóng sự về bệnh viện thú y.

Mặc dù tối hôm qua nghe xong hai cuộc thi, nhưng được dựa vào vai người kia an ổn ngủ một giấc, bao nhiêu uể oải mệt mỏi trong anh đều bị quét sạch, trạng thái tinh thần hồi phục hoàn toàn. Huồng hồ buổi sáng anh còn được người kia chuẩn bị bữa sáng nóng hổi cho, Tề Tĩnh cảm thấy bất kể tiến độ hay chất lượng công việc hôm nay của anh đều tiến lên một tầng cao mới.

"Người có việc vui, tinh thần thoải mái." Trong lúc nghỉ trưa, một đồng nghiệp quan sát anh từ đầu tới chân, tổng kết lại bằng một câu.

"Coi như vậy." Tề Tĩnh híp mắt cười.

Tự mình chứng kiến Thẩm Nhạn bước một bước ra khỏi bóng ma, thậm chí còn đạt được vị trí số một, có thể nói là song hỷ lâm môn, đương nhiên anh sẽ vui thay Thẩm Nhạn.

"Có phải là chuyện cậu xin làm biên tập không?" Đồng sự nắm bắt tin tức nhanh nhạy, chủ nhiệm lại là đồ miệng rộng, xem ra ai trong kênh cũng biết.

"Không phải..." Tề Tĩnh cười lắc đầu, "Cái đó còn chưa biết được. Nếu có cơ hội, tôi muốn cố gắng thử xem sao. Nếu không được, chỉ có thể tiếp tục phấn đấu."

Cuộc sống ngoài đời thường không thuận lợi như trên mạng.

Nhưng chuyện của Thẩm Nhạn cũng cho anh thêm động lực, nếu người kia có thể tiến thêm một bước, hẳn anh cũng có thể đi về phía mục tiêu, bất kể trắc trở gì cũng khắc phục được, chỉ cần kiên trì và giữ vững niềm tin.

Ăn trưa xong, còn một tiếng nữa mới tới giờ phỏng vấn.

Tài xế muốn ngủ một giấc, mấy đồng nghiệp đi cùng muốn tới khu buôn bán gần đó mua sắm. Tề Tĩnh không đi cùng, một mình ngồi nghỉ ngơi ở phía sau, vừa để Ngày Về nhỏ chơi trong lòng mình, vừa rút điện thoại ra xem.

Trong điện thoại anh mở hai cửa sổ, một là nguyên tác bộ thứ năm của tiểu thuyết "Tru thiên lệnh", tổng cộng hơn chữ, dự định từ hôm nay sẽ chậm rãi đọc hết, nghiêm túc nghiên cứu về ba vai diễn của mình. Một cửa sổ nữa là diễn đàn võng phối mới mở ra một bài post hot, tiêu đề là "Mọi người mau tới xem cuộc thi casting Tru thiên lệnh".

Thật ra bài post này được mở từ hôm qua.

Lúc đó anh đang nghe diễn, không xem diễn đàn. Vì vậy bỏ lỡ hiện trường bình luận và tranh cãi.

Bởi vì có Bún qua cầu, Tề Tĩnh khó tránh khỏi trở thành một trong số các đề tài thảo luận. Trên thực tế, khi anh vừa mở diễn đàn ra đã thấy tên mình và Bún qua cầu nằm trong lầu CP "Gió vàng sương ngọc ngày hẹn tới, chỉ làm uyên ương không làm tiên", anh hiểu ngay.

Lầu : Cuối cùng cũng bắt đầu rồi!! Nhưng mà sau Bún qua cầu xui xẻo như vậy, xếp thứ tự ngẫu nhiên thành người đầu ra trận... _(:″ ∠)_ Tôi rất có cảm tình với chị gái MC, còn ba vị giám khảo thì... xem thì thấy bọn họ đáng tin hơn ba vị giám khảo cuộc thi trước. Cuộc thi lần trước chỉ có một vị giám khảo nghiêm túc nhận xét, những người còn lại chán chết luôn. Tôi rất thích chất giọng và diễn xuất của Bún qua cầu, mong rằng anh ấy có thể thuận lợi leo top.

Lầu : Σ(⊙▽⊙ Mẹ nó!! Bún qua cầu vừa lên đã hỏi Chẳng hỏi ngày về có tới không?? Thể loại tim hồng bay phấp phới này là sao vậy? Đồng Tước Đài đại thần bị hai tiểu thụ nhà anh ấy liên thủ phản bội sao, ha ha ha ha... Sao bây giờ, tôi chỉ có thể ngồi nghe ngóng.

Lầu : Hu hu hu, tôi cũng nghe được! (Tôi muốn nói là Bún qua cầu bị cảm mạo, thanh âm trở thành công rồi, phụt...). Chẳng hỏi ngày về hình như còn đáp lại, mau nói tôi biết có đúng như thế không!

Lầu : Đúng vậy!! Chẳng hỏi ngày về còn nói với anh ấy là "cố gắng lên"... Dường như tôi thấy được vẻ mặt Đồng Tước Đài đại thần đang khóc không ra nước mắt!! ╮(╯▽╰)╭

Lầu : o(////▽////)o Không xong rồi... tôi thích CP này quá, làm sao đây! Tưởng tượng một đôi "phong lưu công X ngây thơ thụ"... Ngày nào cũng tượng tượng như vậy không dừng lại được, cứu với!!

Lầu : Trả lời lầu trên, cô có thể tới thảo luận ở lầu CP bên cạnh! Chính là topic tên "Gió vàng sương ngọc ngày hẹn tới, chỉ làm uyên ương không làm tiên". Bọn họ đã đăng rất nhiều tài liệu, đủ để cô thỏa mãn ~o(≧o≦)o

...

Những nội dung liên quan tới anh thật sự không đành lòng nhìn thẳng.

Tề Tĩnh lặng lẽ lướt qua, lật sang trang mới, tiếp tục đọc, cho tới khi có một bình luận trong số đó vững vàng bắt lấy ánh mắt anh, vô thức ngừng thở.

Lầu : Tôi cực kì muốn biết – "Ba ba のmèo" rốt cuộc là ai!! Lấy danh dự ra cược, nếu như đó là nick clone, tôi nhất định phải lột nó xuống!! (╯-_-)╯╧╧

Truyện Chữ Hay