Trao Quyền Duy Nhất

chương 54

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cho dù ba vị ban giám khảo chấm điểm chênh lệch nghiêm trọng, nhưng hiện nay Tiếng pháo vang trời vẫn là thí sinh có tổng điểm cao nhất.

Giả như Bồ Ngọc Chi không đưa ra số điểm thấp đáng sợ . kéo tổng điểm trung bình của hắn xuống, thì thành tích của hắn sẽ không chỉ có vậy.

Tề Tĩnh chú ý nhất là Trường Cung cho điểm thấp nhất trong mục "Sức hấp dẫn" – . điểm. Từ phần nhận xét lần trước, Tề Tĩnh thấy được Trường Cung là một người nguyên tắc và chuyên nghiệm, điểm anh ta đưa ra đương nhiên sẽ khiến người khác tin phục. Điểm số thấp như vậy chứng tỏ một điều, anh ta đồng ý với quan điểm của Bồ Ngọc Chi – tức là chú Pháo không có sức cuốn hút như fan hâm mộ trung thành vẫn tung hô.

Người nghe : Nhịn không được phải văng tục!! Giám khảo thứ bị làm sao vậy!! (︶︿︶)= 凸

Người nghe : Giáo viên kiểu chó má gì thế? Kiến thức hạn hẹp thì tôi van cô đừng ra ngoài đường có được không! Đây là võng phối, không phải trường học của cô! Người ta phối tốt như vậy mà sức hấp dẫn chỉ chấm . điểm, đồ điên!!

Người nghe : Tôi không hiểu nổi, rốt cuộc chú Pháo của chúng ta đã làm gì sai? Cuộc thi nào cũng bị ban giám khảo ghét bỏ... Nhưng mà kệ thôi, tôi thấy điểm của mấy người thi trước còn thấp hơn, chú Pháo của chúng ta vẫn yên ổn ở vị trí số một rồi phải không?? ╮(╯▽╰)╭

...

Dù sao cuộc thi là cuộc thi, nơi nào có tiếng phản đối, nơi đó sẽ có sự bất đồng ý kiến. Nhất là các quần chúng vây xem không thích phong cách nổi trội hay khoe khoang của chú Pháo, biểu hiện hả hê ra mặt luôn.

Người nghe : Ái chà chà, các fan hâm mộ thẹn quá hóa giận rồi~ Lại muốn công kích ban giám khảo nữa sao?

Người nghe : Like cho cô Bồ!! Thực ra tôi thấy anh ta phối hơi kỳ lạ, nhưng không nói rõ được chỗ nào. Tôi chưa đọc nguyên tác, nhưng bạn tôi là fan nguyên tác, cô ấy bảo rằng người này hoàn toàn không thích hợp vai sư phụ.

Người nghe : Trả lời lầu trên, tôi muốn bắt tay bạn cô, thân là fan nguyên tác, tôi xin nói một câu – đúng là hủy cả vai.

...

Một hồi đấu võ mồm kịch liệt gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiến trình bình thường của cuộc thi.

MC Khúc nhạc dương xuân đành phải đứng ra giảng hòa: "Các bạn thính giả thân mến, xin mọi người đừng kích động. Về vấn đề điểm số của các thí sinh, sau khi kết thúc cuộc thi, đại diện của ban giám khảo sẽ giải thích rõ. Sau đây, chúng tôi xin mời thí sinh tiếp theo, số ..."

Nhưng sự thật chứng minh, fan của Tiếng pháo vang trời hoàn toàn có tư cách để tự hào.

Bởi vì bất kể là chất giọng hay diễn xuất, các thí sinh tiếp theo đều kém xa chú Pháo, thế nên vị trí của hắn vẫn vững vàng trên đầu bảng. Tề Tĩnh vừa nghe vừa nhíu máy, vươn tay với lấy cốc sữa trước mặt, đáng tiếc sữa đã nguội, anh chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay ướt mồ hôi, hơi lạnh lẽo.

Khi mỗi một thí sinh đọc lời thoại, ngón tay anh lại vô thức gõ vào thân cốc, lo lắng chờ đợi. Cho tới khi đầu ngón tay tê rần, cuối cùng thí sinh số cũng hoàn thành phần thi của mình, hiện trường tiến vào giai đoạn kiểm kê lượng phiếu bầu.

Còn một phút nữa – Tề Tĩnh hít một hơi thật sau, tự nhủ: Đừng căng thẳng, đừng lo lắng, đừng xảy ra chuyện gì.

"Các thính giả thân yêu, cuộc thi ngày hôm nay đã tiến gần tới hồi kết, chúng ta còn ba thí sinh chưa biểu diễn. Chờ tới khi ba thí sinh này kết thúc phần thi, mong mọi người đừng vội rời đi, chúng ta sẽ được nghe lời nhận xét của cô Bồ Ngọc Chi."

Khúc nhạc dương xuân làm tròn trách nhiệm nhắc nhở mọi người, phần cuối còn được nghe nhận xét từ giám khảo, những người cảm thấy thắc mắc về điểm số nên ở lại nghe.

"Được rồi, tiếp theo chúng tôi xin mời..." Nhìn xuống danh sách thí sinh, thanh âm của cô hơi ngừng lại, chợt nghe thấy tiếng phì cười nho nhỏ, dường như không kiềm chế được, "Hì... Xin mời thí sinh số , Ba ba の mèo. Ha ha, đúng vậy, xin mời Ba ba の mèo!"

Gương mặt Tề Tĩnh căng cứng vì quá mức thấp thỏm lo lắng, lúc này cũng không nhịn được mà bật cười, nét mặt cũng thả lỏng hơn.

Ở đây có rất nhiều thí sinh tham gia thi dẫn theo fan hâm mộ của mình, khi nghe thấy ID mà MC gọi, fan hâm mộ sẽ liên tục cổ vũ thần tượng trên khung chat. Nhưng Ba ba の mèo hiển nhiên không được đãi ngộ như vậy. Bởi vì ngoại trừ Tề Tĩnh, không có ai quen biết hắn, mà giờ Tề Tĩnh đang dùng ID "Chẳng hỏi ngày về", không tiện công khai cổ vũ hắn.

Nhưng ID của hắn vẫn khiến một bộ phận người nghe cảm thấy hiếu kỳ, tích cực thảo luận.

Người nghe : Phụt phụt, cái ID Ba ba の mèo này nghe đáng yêu quá (/≧▽≦/)

Người nghe : Tôi chưa từng nghe tên người này, thuộc hệ dễ thương sao, ha ha ha. Dường như không có fan, chắc là không nổi tiếng lắm? Đừng lo lắng quá nha, chị đây sẽ ủng hộ em.

Người nghe : Σ(⊙▽⊙ Tôi có cảm giác thí sinh này và ID không cùng một phong cách... Phụt, nhưng mà ID đâu thể nói lên điều gì, chỉ cần không phải thụ âm đáng yêu là được rồi.

Người nghe : ╮(╯▽╰)╭ Cái tên này chẳng có chút khí phách nào, quên đi, thi mau mau cho xong để chú Pháo của chúng ta sớm đứng đầu vòng loại.

Người nghe :... Lầu trên có thể dừng lại không, tên của người khác làm ngứa mắt cô sao?

Người nghe : Một số người nào đó đừng quá đắc ý! Ba ba の mèo đừng quan tâm tới họ, cố gắng lên! Nhà tôi nuôi mèo, nhìn thấy ID cảm giác rất thân thiết, ha ha ~≧≦

...

MC Khúc nhạc dương xuân hẳn cũng để ý nội dung trên khung chat, bản thân cô cũng bị chọc cười, trong giọng nói mang ý cười vui vẻ: "Vậy đi, thí sinh Ba ba の mèo, xin mời kiểm tra thiết bị, có gì muốn nói với bạn bè đang có mặt tại đây thì có thể thử nói."

Tới rồi. Tề Tĩnh ngừng thở, đôi mắt nhìn chằm chằm ID bị kéo lên đầu danh sách.

Ngay cả chớp mắt một cái cũng không dám chớp.

Anh có ảo giác, tưởng như bất cứ lúc nào chiếc cốc bằng gốm trên tay cũng có thể bị bóp nát. Không có cách nào chịu nổi, anh thật sự muốn xiết cái gì đó thật chặt để giảm bớt áp lực.

Không gian yên tĩnh.

Tuy rằng chỉ có hai giây ngắn ngủi, nhưng cái đèn trước ID vẫn xám xịt khiến Tề Tĩnh đứng ngồi không yên. Khi anh đang nghiêm túc tự hỏi liệu có nên sang phòng bên cạnh xem thế nào không, kiểm tra xem có phải thiết bị của Thẩm Nhạn xảy ra vấn đề gì không, trong tai nghe chợt truyền ra tiếng rè nhỏ nhỏ. Sau âm thanh đó, tiếng hít thở nhẹ nhàng như có như không của một người vang lên.

Đúng, chính là giọng nói trầm thấp của người kia.

"Tôi đã chuẩn bị xong, hiện tại có thể bắt đầu."

"Phù..." Xem ra không phải do thiết bị. Tề Tĩnh chậm rãi ngồi lại, co quắp trên ghế, thở phào một cái.

Nhưng khung chat lại sôi trào một lần nữa.

Người nghe : Đệch mợ!! Giọng thật làm tôi giật cả mình! Tôi còn tưởng Ba ba の mèo là giọng đại thúc chứ ∑(っ °Д °;)っ

Người nghe : Đệch mợ!! Thanh âm của người này siêu hay, cực kỳ thích!! Hoàn toàn là kiểu tôi thích! Tuy rằng tôi không thể nào tưởng tượng ra cảnh chất giọng này phối giọng ông già quỳ... Nhưng thật sự có thể thử nghe~

Người nghe : Ba ba の mèo, anh có phối kịch không?? Cầu phối kịch!! Có chuẩn bị nào ở đây không, mau tới quyến rũ đi!! ôm ngực

Người nghe : Tôi muốn nói... Có phải người này đăng kí thi nhầm vai không... Rõ ràng nên phối giọng thanh niên chính trực! cùng ôm ngực

Người nghe : Không ngờ ở phần thi âm ông già cũng có thể nghe được chất giọng thanh niên hay tới vậy! ∑(っ °Д °;)っ

Người nghe : Giọng thanh niên cực hay +! Nhưng nếu phối nhân vật này sợ rằng không có cảm giác đúng độ tuổi...

...

"Ha ha". Tề Tĩnh bất giác khẽ nở nụ cười trước màn hình.

Giống hệt anh, phản ứng của các thính giả vào lần đầu tiên nghe được thanh âm thật của hắn giống hệt anh. Kỳ thật, chất giọng của Thẩm Nhạn không thuộc vào loại cực kỳ xuất chúng, song ấn tượng trong lòng anh luôn là chất giọng "ông già tiên phong đạo cốt", cho nên lúc phát hiện ra giọng thật vốn có của Thẩm Nhạn, anh khó lòng phòng bị, không thể xóa nhòa được.

Mà tình huống ngày hôm nay không giống vậy.

Cái người nghe để ý đầu tiên là ID cực kỳ đáng yêu của hắn, sau đó lại nghe thấy thanh âm của một nam thanh niên chính trực mạnh mẽ, họ lo lắng chất giọng trẻ tuổi này làm sao diễn được vai một ông già. Ba hình tượng này không thể nào dung hợp được với nhau, thế nên họ mới kinh ngạc tới vậy.

Dường như Khúc nhạc dương xuân cũng nhất thời mất hồn, một lát sau mới nhớ ra mình còn đang treo mic, vội vàng ho khan hai tiếng: "Khụ khụ... Trước khi chính thức bắt đầu, số , anh có gì muốn bổ sung không?"

Đèn của người nọ vẫn luôn trong trạng thái tắt, cho tới tận khi Khúc nhạc dương xuân đặt câu hỏi, nó mới sáng lên lần nữa.

Chỉ nghe thấy người kia nhẹ nhàng cất tiếng: "Tôi chọn nhân vật này... Là để kỉ niệm ông nội tôi, cảm ơn."

Đến tận giờ phút này, hắn không nói thừa một câu nào.

Hắn không giống như các thí sinh khác tranh thủ phát biểu, xin mọi người ủng hộ, kéo thêm phiếu bầu, nịnh bợ ban giám khảo... Hắn đơn giản, ngắn gọn đến thế, đồng thời nhìn vào hoàn cảnh đi thi không có ai hỗ trợ của hắn, hoàn toàn không nằm trong dự kiến của mọi người – ngoại trừ Tề Tĩnh.

Anh biết vì sao Thẩm Nhạn nói như vậy, tất cả âu lo trong lòng anh bất tri bất giác bị thổi bay, ngũ vị tạp trần.

Đột nhiên, dường như xếp hạng và lọt top trở nên chẳng là gì.

Chỉ cần Thẩm Nhạn tới được nơi này, lên đài biểu diễn trước hàng vạn đôi mắt đang nhìn vào, cho dù cảm thấy không quen, bất kể ngọn đèn sân khấu vô cùng chói mắt, nói ra những lời hắn thực lòng muốn nói, biểu lộ tình cảm hắn thực lòng muốn biểu lộ... Chỉ cần vậy, sẽ chẳng còn thời khắc nào trân quý hơn lúc này.

Phản ứng của người nghe đối với những lời này cũng không nhỏ, đa số đều ủng hộ.

Chỉ có một số ít người ném đá cũng bị ném ngược lại.

Người nghe :... Đột nhiên cảm thấy thật ấm áp... Tuyến lệ của tôi quá yếu hu hu hu hu ┭┮﹏┭┮

Người nghe : Số khiến tôi cảm thấy rất đặc biệt, nói cũng rất hay. Tôi thấy chất giọng, cách nói, nhân vật và ID của anh ấy khá phù hợp, phụt. Ha ha ha, nhưng mà không sao, cá nhân tôi rất thích!! ≧w≦

Người nghe : Số khiến tôi cảm thấy anh ấy không hợp với cuộc thi này ← nghĩa tốt!

Người nghe : Cố ý nói mấy lời như vậy để kiếm thêm chút phiếu tình thương sao?? Bịa ra lí do vì ông nội thì ai chẳng làm được? ╮(╯_╰)╭

Người nghe : Ai đó nói năng tích đức chút đi! Nhà cô không có ông bà sao? Ba ba の mèo, đừng để ý tới mấy người này, cố gắng lên!

Người nghe : Chất giọng này hoàn toàn chọc trúng điểm yếu của tôi rồi!! Cho dù trận này không lọt được vào top, cũng xin Ba ba の mèo để lại phương thức liên lạc!! Tôi là một chuẩn bị kịch truyền thanh, tôi muốn quyến rũ ngài! /(tot)/~~

...

Xem ra để Thẩm Nhạn dùng nick phụ là quyết định rất chính xác, nếu không QQ Nhạn Bắc Hướng của hắn sẽ bị các chuẩn bị chọc hỏng luôn.

Tề Tĩnh nhìn chằm chằm khung chat không rời mắt, bỗng nhiên sinh ra cảm giác tự hào.

Anh rất ích kỉ, không muốn chia sẻ cảm giác này với bất cứ ai.

Anh rất muốn nói, thật ra mỗi ngày anh đều được nghe thanh âm này mà chìm vào giấc ngủ, được chủ nhân của giọng nói này sưởi ấm trong lòng... Đáng tiếc, hạnh phúc như vậy mà không được nói ra. Đôi mắt anh cong cong, cười thỏa mãn gian xảo, định tiếp tục vây xem bộ dáng nôn nóng muốn quyến rũ hắn của những người kia.

Nhưng lúc này còn có chuyện quan trọng hơn.

"Được rồi, tôi tắt mic đây, thí sinh số , xin hãy bắt đầu khi thời gian bắt đầu đếm." Khúc nhạc dương xuân tắt mic, thời gian lên mic của hắn bắt đầu đếm ngược giây.

"Bạn trai, cố gắng lên." Tề Tĩnh lẩm bẩm, hết sức chăm chú lắng nghe tất cả thanh âm phát ra từ tai nghe.

Vật trong ngực dường như nảy lên theo mấy giây này, mỗi giây một cái, xung lượng mạnh mẽ đánh vào anh.

Ban đầu không có thanh âm gì.

"Ai ở ngoài cửa?"

Khi tất cả mọi người đều cho rằng sự yên tĩnh này sẽ kéo dài mãi, một giọng nói già nua trầm thấp, đoan chính vang lên. Thanh âm rất khí phách, bình tĩnh, uy mà không nộ.

Lúc này còn mang theo khí thế của chưởng mông phái Tiêu Sơn.

Chỗ này có một khoảng trống giữa lời thoại.

Trên khung chat dường như cũng chìm vào khoảng trống ấy, lặng ngắt như tờ.

Sau đó, khí thế của người đứng đầu môn phái biến mất, trong tai truyền tới tiếng thở phào khi người kia bỗng dưng tỉnh ngộ, vui sướng thay thế cho kinh ngạc, — Đó là niềm vui khi gặp lại người thân, không còn mang tư thế một vị chưởng môn nữa: "Là... Tần Thác sao?"

Giữa câu lời thoại này có một đoạn ngập ngừng nho nhỏ, rõ ràng cho thấy sự chần chừ của nhân vật.

Có thể tưởng tượng ra sự mâu thuẫn tâm lí của lão tẩu khi đoán được người ở bên ngoài là ai, nhưng không dám khẳng định, vừa mừng rỡ vừa sợ hãi đó chỉ là lầm tưởng.

Đáp lại câu này là lúc hai người nhận lại nhau.

"Con đó nha..." Trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, có chút than thở, nhưng vẫn nhẹ nhàng cười hiền hòa, "Cuối cùng cũng trở về rồi à?"

Tề Tĩnh nghe những lời này xong, giật mình phát hiện mình đã nín thở từ lâu, vội vã thở hổn hển từng chút.

Đó chính là Nhạn Bắc Hướng.

Đó chính là chất giọng ông già ấm áp đã lâu không được nghe của Nhạn Bắc Hướng. Trong thanh âm không có chút xa cách nào, vô cùng tự nhiên bình ổn, không chỉ tái hiện hình ảnh một ông lão có diện mạo hiền lành trước mắt anh, quan trọng hơn là còn khiến anh tưởng tượng ra được từng thần thái của nhân vật.

Đương nhiên không chỉ có mình anh cảm thụ được điều này, còn có những người nghe khác nữa.

Khung chat ban nãy vẫn bị vây trong trạng thái khiếp sợ, bây giờ mới chấn động, vội vã hiện ra từng hàng chữ.

Người nghe :... Đệch mợ!! Số , anh là nick phụ của đại thần nào?? Giọng ông già thật quá hiền lành!! TAT

Người nghe : Σ( °△ °|||)︴Ngay khoảnh khắc anh ấy cất tiếng, tôi đã ngây người rồi... Thật sự cùng một người sao? Quá đáng sợ đó... Trước đó tôi còn sợ rằng giọng anh ấy không hợp tuổi, tôi đúng là đồ ngu cry...

Người nghe : Tôi cũng thế!! Cửa sổ bỏ phiếu mau hiện ra đi!! Bà đây không nhịn được muốn bỏ phiếu rồi!!

Người nghe : Quá chân thật... Đột nhiên có xúc động muốn hô "Xin ông xoa đầu cháu một cái"... _(:″ ∠)_

Người nghe : Thật muốn cho like!!! Cực kỳ phù hợp, cảm giác như chưởng môn chân chính, một ông lão rất uy nghi, đồng thời rất yêu thương đệ tử, mấy câu đó còn khiến tôi nhớ tới ông nội mình huhuhu /(tot)/~~

Người nghe : Đệch mợ, đệch mợ, đệch mợ!! Đó chính là Tiêu Sơn lão tẩu!! Cầu chưởng môn thu tôi làm đồ đệ!! (tôi thật sự xong đời)

...

Phản ứng còn tốt hơn trong dự đoán.

Trái tim Tề Tĩnh rung động kịch liệt, luôn cảm thấy nếu mình không vươn tay ôm lấy, trái tim đó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nhìn khung chat không ngừng nảy lên bình luận mới, cổ họng anh chua xót nhưng khỏe miệng lại cong lên.

Màn một mau chóng kết thúc. Màn hai bắt đầu. Đó là đoạn đối thoại giữa Tiêu Sơn lão tẩu và Bạch Kha. Từ khi nhìn thấy lời thoại trên bảng thông báo, Tề Tĩnh đã vô cùng mong chờ, bởi vì trận tranh tài kế tiếp của Thẩm Nhạn chính là "Bạch Kha", vì thế diễn xuất của hắn khác với sự lí giải của những người ở đây.

Cùng làm CV, Tề Tĩnh rất muốn nghe cách xử lí khác với chú Pháo của hắn, từ đó học tập được thêm cho mình.

"Bạch Kha, lần này con đi nhớ phải làm việc cẩn thận, nhất định không được khinh suất."

Câu thoại đầu tiên mở đầu màn hai khiến Tề Tĩnh giật mình, bởi vì anh còn chưa kịp thu hồi tâm tình vương vấn từ màn trước, còn đắm chìm trong bầu không khí tình cảm thầy trò hòa thuận, bình an. Đến lúc này, giọng của Thẩm Nhạn đột nhiên sinh ra biến hóa, khiến lòng người chấn động, thần kinh thính giác bỗng trở nên căng thẳng như cánh cung.

Hóa ra... Do trong thanh âm của hắn mang theo xúc cảm nặng nề.

Vô cùng nghiêm túc, vô cùng thân thiết, dường như muốn Bạch Kha phải khắc ghi thật sâu từng lời từng chữ của mình vào lòng.

"Sư đệ con..." Giống như chú Pháo, Thẩm Nhạn cũng lộ vẻ muốn nói lại thôi ở đây, nhưng nửa đoạn sau, thanh âm của hắn thả nhẹ, dường như nhận ra mình lỡ so sánh hai đồ nhi với nhau, biết là không đúng nhưng không thể không nói, "Sư đệ con đôi khi làm việc quá tùy tính, thường rước họa vào thân,... lại giỏi thoát thân."

Khi nói về Tần Thác, giọng điệu hắn mang chút bất đắc dĩ và tiếng thở dài. Tin vào năng lực của y, nhưng vĩnh viên vẫn không thể có được tác phong của Tần Thác.

Mà khi nói về Bạch Kha, lời của hắn xuất phát từ tình thương đồ đệ nhiều hơn.

"Vi sư lo lắng cho con hơn..." Nỗi quan tâm chân thành, không chút giả tạo.

Nếu như so với chú Pháo và màn một anh vừa nghe trước đó thì giọng nói của hắn có độ nông sâu khác nhau. Còn bây giờ, đã hoàn toàn trở thành một chất giọng khác biệt.

Hơn nữa, hoàn toàn không giống với đa số các thí sinh thi trước.

Mặc dù Tề Tĩnh cho rằng cách xử lí của hắn rất có sức thuyết phục, nhưng anh vẫn lo ban giám khảo sẽ phủ quyết cách làm này, cho điểm không lí tưởng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút không khỏi khiến lòng anh trĩu nặng, chỉ có thể tiếp tục nghe. Màn cuối cùng khó phát huy hơn hai màn trước, bởi vì trong lời thoại không có gợi ý về chất giọng, cần thí sinh phải dựa vào nội dung vở kịch mà tự do sáng tạo, sử dụng cách diễn mà bọn họ cho là thích hợp.

Thời gian còn thừa chỉ hơn bốn mươi giây, nhưng khoảng tĩnh lặng lúc này lại dài nhất.

Ngay cả quần chúng vây xem cũng bắt đầu sốt ruột thay hắn, trên khung chat liên tục hỏi "Có phải anh ấy rớt mạng rồi không?".

Chợt, trong tai nghe truyền tới tiếng hít thở đè nén tới rất nhẹ, cách hô hấp không giống với hai màn trước, vị chưởng môn uy nghiêm và người thầy ân cần không thể cùng tồn tại nữa, thêm một chút suy sụp tinh thần. Hô hấp ngày càng nhanh, bắt đầu run rẩy, có cảm giác như mất rất nhiều sức lực mới có thể mở miệng nói chuyện.

"Vậy ư... Bạch Kha, nó..."

Dừng lại một chút.

Nhưng hắn không giống như chú Pháo ngửa mặt lên trời mà thở dài, cũng không hét lên đầy bi thương, chỉ khẽ cười khổ hai tiếng, dĩ nhiên vẫn mang theo vài phần đau đớn, tự lẩm bẩm: "Cũng tốt, cũng tốt! Coi như sư môn bớt đi một nghiệt đồ! Từ nay về sau, phái Tiêu Sơn không còn người này nữa, lão phu... không cần phải nhìn thấy nó, lo lắng... cho nó!"

Nói xong lời cuối cùng, tiếng động cũng trở nên không rõ ràng, dần dần cháy rụi rồi biến mất như tro tàn trước gió.

Anh nghe thấy, dường như trước mắt cũng nhìn thấy được một ngọn lửa ngày càng yếu, hô hấp cũng ngưng lại, sợ rằng chỉ một hơi thở cũng có thể thổi tắt ngọn lửa này.

Nhưng đúng lúc đó, thanh âm già yếu hơn trước kia bắt đầu nặng nề cười – Đó là một tràng cười khổ kèm theo sự tuyệt vọng, tiếng cười qua đi, bỗng nhiên nhuốm theo tiếng nghẹn ngào. Nỗi đau người đầu bạc tiễn người tóc xanh đến giờ khắc này mới hoàn toàn trào ra, từng chút từng chút, đứt quãng vang lên trong sự tĩnh lặng đầy áp lực.

Đôi mắt Tề Tĩnh chớp một cái, nước mắt bất giác rơi xuống, suýt nữa hù dọa anh.

Anh vội vã giơ tay lên, lau qua loa.

Không biết vì sao, nghe nửa đoạn đầu, anh chỉ thổn thức không thôi. Nhưng khi nghe tới câu cuối cùng, anh chợt nhớ tới tấm di ảnh trên bia mộ, chợt nhìn thấy nét mặt bi thương của ông lão kia. Nội dung vở kịch và hiện thực chồng chéo lên nhau, khiến anh có lỗi giác tưởng mình chính là ông già đang đưa tiễn Thẩm Nhạn. Trong lòng không chịu nổi sự liên tưởng này, mũi chợt chua xót.

Lúc này, giây đếm ngược kết thúc. Tiếng nghẹn ngào đột nhiên biến mất, bởi vì khi hết thời gian, mic của thí sinh sẽ tự động tắt.

Khung chat đang yên lặng sôi sục lần nữa.

Người nghe : 〒▽〒Hu hu, tôi thật đau lòng, thật đau lòng, thật đau lòng, thật đau lòng!! Bạch Kha đúng là một tên khốn nạn, chết không có gì đáng tiếc!

Người nghe : 〒▽〒Thương tâm + MAX!! Tôi thật thương sư phụ!! Đoạn cuối cùng đã bắn trúng tuyến lệ của tôi rồi huhuhuhu... Vậy mà tưởng anh thuộc hệ đáng yêu!! Bị ngược chết rồi huhuhuhuh.

Người nghe :... Nhất thời không biết nói gì, cũng chỉ có thể dùng biểu cảm "/(tot)/~~"

Người nghe : Tôi nghĩ nếu số có điều gì khiến tôi muốn ném đá, thì đó chính là ID của anh ấy!! (sau đó tôi mới không thừa nhận tôi đã khóc)

Người nghe : Đáng nguyên tác khóc lóc nước mặt giàn dụa trước màn hình máy tính đây!! Nghe cả đêm rồi mới nghe được một người hoàn toàn giống với Tiêu Sơn lão tẩu trong nguyên tác! Không phải là thí sinh thi trước không tốt, thực ra họ cũng không tệ, nhưng vẫn hơi khác so với nguyên tác. Còn người này tuyệt đối là bước ra từ trang sách!

Người nghe : Chỉ đọc lời thoại thì không có cảm giác gì, nhưng nghe xong đã bị ngược sâu sắc... Số thật sự rất giỏi! Quá kinh khủng!! Like điên cuồng!

...

Đọc tới đây, Tề Tĩnh không khỏi nín khóc mà mỉm cười.

Thật tốt quá... Xem ra người nghe đã chấp nhận Thẩm Nhạn rồi, chấp nhận Ba ba の mèo rồi. Rốt cuộc cũng thuận lợi hoàn thành toàn bộ quá trinh phối âm lần đầu tiên trước hơn một vạn người.

Anh ngửa đầu hít sâu, khi tâm trạng bình tĩnh hoàn tàon mới khẽ mỉm cười, vươn tay cố gắng bấm vào nút bỏ phiếu ở cửa sổ trước mặt, xác nhận, gửi đi.

Trong thời gian ba mươi giây chờ điểm của ban giám khảo, cảm xúc vẫn dâng trào không ngớt.

Không phải bởi vì sắp có kết quả, anh cảm thấy kết quả ra sao không quan trọng, quan trọng là quá trình.

Dù cho toàn bộ ban giám khảo cho điểm, anh vẫn sẽ không buồn lòng, bởi vì tất cả mọi người đều nghe rõ thanh âm của hắn và sự rung động trong tâm hồn chính mình. Chỉ cần có thế... đã đạt được ý nghĩ của cuộc thi này.

"Ting" một tiếng, bảng điểm cuối cùng cũng xuất hiện.

Tề Tĩnh tựa lưng vào ghế, nhắm mắt một hồi, vững vàng, chậm rãi mở mắt ra nhìn.

Ngoài dự tính.

Nhưng là phát triển theo chiều hướng tích cực ngoài dự tính—

[Chất giọng]: ., ., .. Trung bình: .

[Phát âm]: ., ., .. Trung bình: .

[Kỹ năng cơ bản]: ., ., .. Trung bình: .

[Sức hấp dẫn]: ., ., .. Trung bình: .

Điểm của ban giám khảo: .+.+.+.=. điểm.

Điểm bỏ phiếu: .% phiếu bầu. Tỷ lệ = . điểm.

Tổng điểm: .+.=. điểm.

Điều ngoài dự tính số một là, tổng điểm cuối cùng của hắn cao hơn Tiếng pháo vang trời tròn hai điểm.

Điều ngoài dự tính số hai là, mục nào cũng được Bồ Ngọc Chi cho bốn điểm. Từ đầu cuộc thi tới giờ, cô chẳng bao giờ cho điểm trên ., bởi vậy người nghe ai cũng gọi cô là "Sát thủ bốn điểm". Thế mà vị "sát thủ" này đã phá lệ.

Điều ngoại dự tính số ba là, trên bảng điểm có hai điểm rất lạ, lấy số mở đầu, kéo điểm trung bình xuống dưới bốn. Đồng thời, xem xét kỹ mới thấy, vị giám khảo này mục nào cũng chấm điểm cao cho Tiếng pháo vang trời, rõ ràng là thiên vị.

Nhưng mà không sao. Tề Tĩnh hoàn toàn không quan tâm tới phần sau, quyết đoán tháo tai nghe xuống, đứng lên, cũng không đọc những lời khen ngợi tán dương, lời cảm thán, lời tranh luận trên khung chat nữa.

Anh chỉ muốn nghe thanh âm ở phòng bên cạnh.

Chân chân thật thật, không qua microphone và tai nghe, trực tiếp nghe bằng tai và trái tim của mình – thanh âm của Thẩm Nhạn.

Truyện Chữ Hay