Lăng Lăng nghiêm chỉnh gật đầu, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Tiểu Úc kề sát tai Lăng Lăng, khẽ nói: "Anh ta từng thích một cô gái, nhưng khi anh ta cầm hoa tươi chuẩn bị tỏ tình với cô ấy, cô gái kia lại ôm một chàng trai khác đi lướt qua bên người anh ta..."
Lăng Lăng mở to mắt nhìn Tiểu Úc, kinh ngạc đến ngây người một hồi lâu, lập tức lắc đầu: "Việc này căn bản không có khả năng!"
"Thật trăm phần trăm. Cho tới bây giờ anh ta vẫn nhớ mãi không quên cô gái đó."
"Cậu nghe từ đâu vậy? Nhất định là có người nói hươu nói vượn!"
"Ivan nói." Tiểu Úc thấy Lăng Lăng kinh ngạc bèn giải thích: "Ivan là em họ của anh ta."
Lăng Lăng vẫn không thể nào tin được, cô thà tin mặt trời mọc hướng Tây chứ không tin một người cư xử lạnh nhạt như Dương Lam Hàng lại từng trải qua tổn thương tình cảm sâu sắc đến thế.
Để chứng thực những điều trong lòng, cô chăm chú nhìn về phía Dương Lam Hàng. Dưới ánh đèn màu xoay tròn, ánh sáng cùng với bóng hắt để lại vô số sắc màu rực rỡ trên đường nét khuôn mặt trầm tĩnh của anh ta, cũng chiếu lên sự giao hòa giữa hy vọng cùng thất vọng ẩn sâu trong đôi mắt anh. Môi anh ta mỏng mà mềm, trong ánh sáng thay đổi nở một nụ cười gượng nhàn nhạt, cứ như đang một mình nhấm nháp mùi vị yêu thầm...
Tiếng hát vẫn tiếp tục vang lên... Thế nhưng, từng câu từng chữ đều như khơi lên trong cô một nỗi buồn thương khó lòng đè nén, hoàn toàn không lý do, hoàn toàn không logic...
Vì em mà trả giá bằng nỗi đau này, em mãi mãi không bao giờ biết
Hà cớ gì anh phải miễn cưỡng chính mình mà yêu mọi thứ ở em
Lặng lẽ đóng cửa lại, âm thầm đếm những giọt nước mắt của anh
Vẫn biết rằng để em rời khỏi thế giới của người ấy là không thể
Anh vẫn ngốc nghếch chờ đợi một ngày nào đó kỳ tích xuất hiện
Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương...
Anh từng cho rằng bản thân sẽ hối hận
Nhưng không ngờ lại yêu đến say đắm khôn cùng
Vì em mà rơi giọt nước mắt đầu tiên
Vì em mà thực hiện bất kỳ thay đổi nào
Cũng không đổi được sự kiên quyết của em đối với anh
Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện
Người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương...
Hết bài hát, đèn sân khấu sáng rực lên, Dương Lam Hàng khẽ thở ra, đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ.
...
"Lam Hàng, báo cáo ngân sách khoa học tự nhiên cậu trình lên đã được duyệt chưa?" Thầy giáo Chu đầu hơi hói quay sang hỏi anh ta. Thầy Chu vừa nhìn là biết nhân vật cỡ hướng dẫn tiến sĩ, bề ngoài trông rất là trừu tượng.
"Chưa thầy à, kinh phí vẫn còn đang chờ xét."
"Loại đề tài theo chiều dọc này nghiên cứu rất vất vả, lại không thu được bao nhiêu lợi ích, tôi khuyên cậu vẫn là nên tiếp cận theo chiều ngang thôi."
"Sức lực của tôi có hạn..." Tầm mắt Dương Lam Hàng chuyển tới trên người Lăng Lăng, khẽ cười, nụ cười đầy ôn hòa tự tin. "Tôi cũng không muốn em Bạch Lăng Lăng quá vất vả."
Tiếu Tiếu vừa hát xong trở về chỗ nghe thấy thế, lập tức vô cùng hâm mộ nói: "Thầy Dương đối xử với cậu thật tốt, phòng thí nghiệm bọn tớ mỗi ngày đi, về đều phải bấm giờ chấm công, quy định mỗi ngày làm việc mười tiếng, lại còn không có lương, đến xã hội chiếm hữu nô lệ còn tiến bộ hơn bọn tớ."
Lăng Lăng không nói gì, nhìn Dương Lam Hàng, cố hết sức che giấu nỗi buồn đang nhen nhóm, mắt cô bỗng có chút đau nhức... Sau đó, sinh viên lại đến kính rượu các thầy giáo, Lăng Lăng do dự một chút, đem đồ uống trong ly đổ đi, cầm một chai bia đi qua.
"Thầy Dương!" Cô đứng cạnh Dương Lam Hàng, rót đầy bia cho anh, rồi lại rót đầy cho mình: "Thầy Dương, em xin mời thầy một ly ạ!"
Lăng Lăng vừa định nâng ly bia lên, Dương Lam Hàng đột nhiên vươn tay giữ chặt lấy, đồng thời cũng chạm phải ngón tay mềm mại của cô.
"Bia này rất lạnh..." Giọng nói anh đầy quan tâm thân thiết. "Uống vào không tốt cho dạ dày."
Cô nhìn anh, đôi mắt dưới ánh đèn màu rực rỡ dần trở nên mơ hồ, mông lung. Anh nhìn cô, ánh mắt luôn luôn điềm tĩnh trong tiếng nhạc ngân nga trở nên ôn nhu, trầm lắng.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ vì vài câu nói vô tâm của mình mà khiến em bị muộn tốt nghiệp, thậm chí gây cho em tổn thương không thể bù đắp..." Dương Lam Hàng che miệng, hắng giọng, tầm mắt chuyển dời sang nước bia màu hổ phách: "Tôi luôn muốn được bù đắp, dốc hết sức dạy dỗ em thật tốt, giúp em học tiến sĩ, ở lại trường, tôi cứ nghĩ những điều này là tốt cho em nhưng lại không tôn trọng lựa chọn của em."
Âm nhạc bài "Chín trăm chín mươi chín đóa hồng" vang lên, thầy Chu bị các sinh viên của mình kéo lên, mọi người đều vây quanh vỗ tay, cười trộm nghe thầy hát.
Chỉ có hai người họ, nửa phút lặng yên không nói một lời, nửa phút nhìn nhau thật sâu, lâu đến nỗi, tưởng như chờ đợi cả một đời...
"Nếu em không muốn theo tôi làm tiến sĩ, tôi trở về sẽ lập tức ký tên vào giấy đề cử cho em..." Anh nói.
Lần đầu tiên, cô phát hiện ra người đàn ông trước mắt không phải là Dương Lam Hàng trong ấn tượng lâu nay của mình, hoặc có thể nói, cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh... Có lẽ, trước khi cô nhiệt tình lớn tiếng mắng anh biến thái, lẽ ra cô nên thực sự tìm hiểu anh một chút!
"Không cần đâu ạ, em hiểu được sự quan tâm của thầy!" Nói xong, Lăng Lăng cầm ly bia uống một hơi cạn sạch. "Em sẽ không làm thầy thất vọng đâu."
Cô cầm nguyên ly bia hồn xiêu phách lạc đi về chỗ, Tiểu Úc đi sát theo sau đến ngồi bên cạnh cô, vừa cười vừa nói: "Cậu phải biết thỏa mãn chứ, có sếp tốt đến vậy, tớ ngay cả nằm mơ cũng không được!"
Lăng Lăng cúi đầu, thút thít kéo khăn giấy trên bàn, len lén lau nước mắt trên khóe mi, nghẹn ngào nói: "Anh ta đối với tớ thực sự rất tốt!"
"Theo tớ thấy, có thể làm một ông chồng tốt!" Tiểu Úc nói.
Lăng Lăng ngưng khóc mỉm cười, khuôn mặt trong trắng thuần khiết xinh đẹp tựa đóa phù dung sau cơn mưa. "Cậu không nhìn trúng anh ta đấy chứ?"
"Cũng không phải không có khả năng!"
Lăng Lăng đương nhiên biết Tiểu Úc chỉ nói đùa, trong lòng cô ấy ngoài Ivan ra không thể chứa thêm bất kỳ người nào khác.
Khoảng cách giữa người với người, rốt cuộc bị số mệnh kéo lại gần nhau lúc nào chẳng hay.
Một đêm khuya nửa tháng sau, trong phòng thí nghiệm ngoại trừ Lăng Lăng không còn một ai khác. Lăng Lăng buông quyển sách trên tay, xoa xoa đôi mắt khô mỏi, thấy hơi buồn ngủ. Vì thế, cô ôm lấy chăn đệm đã chuẩn bị sẵn đi vào phòng thiết bị nóng nực ở lầu một.
Cô đang làm thí nghiệm về tính chống ôxy hóa ở nhiệt độ cao liên tục trong một trăm giờ, nói cách khác, phải ở cạnh thiết bị trong suốt một trăm tiếng đồng hồ không nghỉ, để phòng ngừa xảy ra tình huống bất thường dẫn đến hỏa hoạn.
Vừa bước vào phòng thí nghiệm, mùi ẩm mốc pha lẫn mùi khen khét xộc vào mũi, Lăng Lăng thở mạnh, đem chăm đệm đặt trên chiếc giường lung lay sắp đổ, chậm rãi trải ra.
Gió thu lùa vào qua khung cửa sổ, mang theo cảm giác se lạnh. Lăng Lăng kéo lại áo khoác, nằm lên giường, lấy chăn bọc kín người. Những lúc như thế này, sự cô độc gặm nhấm linh hồn con người, cô lại nhớ tới rất nhiều người, ông nội, ba, mẹ của cô, còn có bạn bè cũ, tất nhiên, cả người ở phương xa kia nữa...
Lăng Lăng nhìn khắp các thiết bị thí nghiệm rỉ sét loang lổ, thực sự khao khát có ai đó ở bên cô, không ngại cùng cô nói chuyện dăm ba câu là tốt rồi... Thế nhưng, trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu cọt cà cọt kẹt của chiếc giường dưới thân cô.
Cô nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe được một âm thanh sột soạt, Lăng Lăng sợ hãi nhảy xuống giường, hoảng hồn nhìn chăm chăm vào góc tường. Có vật gì đó động đậy phía dưới đống báo cũ, cô lui ra sau, thân mình run rẩy như lá rụng trước gió, tim đập dữ dội... Từ sau thời trung học từng bị chuột cắn, trong lòng cô sinh ra một loại cảm giác sợ hãi đối với loài chuột, vừa nghe thấy loại âm thanh này lập tức liên tưởng đến cái đêm âm u ẩm ướt đó, cảm giác lông cọ nhồn nhột khi con chuột bò trên người.
Cô tiện tay cầm lấy một chiếc cốc đong ném qua, trong tiếng cốc vỡ, mấy con gián hoảng sợ nhảy ra, chạy trốn khắp nơi. Đối với một người Trời sinh đã mắc chứng sợ động vật như Lăng Lăng mà nói, mọi sinh vật trên trái đất, từ nhỏ như sâu lông đến to như khủng long đều khiến cô sợ hãi. Thế giới động vật trong mắt cô thực sự là một bộ phim kinh dị.
Trong đêm tối cô đơn đến thế, cô chứng kiến mấy con gián cứ bò tới bò lui, trốn vào mọi ngóc ngách, liều mạng xoa xoa cánh tay dựng đứng lông măng. Cô bất lực nhìn đống thiết bị vô hồn chung quanh, hy vọng sẽ có ai đó ở cạnh, nhưng tiếc là không ai có thể đến bên mình, một người cũng không!
"Lăng Lăng?" Có người gọi tên cô từ sau lưng.
Lăng Lăng đang thất kinh vừa nghe thấy tiếng Dương Lam Hàng, giống như người chết đuối vớ được cọc, liền nắm chặt tay anh, một chút cũng không nơi lỏng. Anh ôm lấy cô, khẽ vuốt đầu cô, giống như ba và con gái, quan tâm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cái ôm của Dương Lam Hàng mang lại cảm giác an toàn mà bàn phím cứng nhắc kia không thể mang đến cho cô... Đã lâu không trải qua cảm giác như thế này, được bao bọc trong một vòng ôm ấm áp, hít thở mùi hương quen thuộc, cảm nhận hơi ấm cùng nhịp tim của anh. Cô run run bình ổn hô hấp một chút, hương hoa nhài dìu dịu át đi mùi ẩm mốc.
"Không việc gì..." Cô thoát khỏi cái ôm của anh, lấy lại tinh thần, cố tỏ ra can đảm. "Em không việc gì đâu ạ!"
Dương Lam Hàng cũng không truy hỏi, đến gần bếp lò đang đun nóng kiểm tra một lượt, lại nhìn quanh một vòng khắp phòng thí nghiệm hỗn loạn, cuối cùng nhìn chiếc giường gấp của cô nhíu mày thật sâu. "Buổi tối em ngủ ở đây ư? Chỉ một mình em rất nguy hiểm."
"Không sao ạ." Tuy ngoài miệng Lăng Lăng nói vậy nhưng trong lòng thầm oán hận cái thí nghiệm chống ôxy hóa vô nhân đạo này. Một trăm giờ! Chỉ anh ta mới có thể nghĩ ra!
Anh không nói gì nữa, thuận tay cầm lên một cuốn hướng dẫn sử dụng thiết bị dính đầy dầu mỡ, bắt đầu nghiên cứu. Xem tình hình, anh tạm thời không có ý định rời đi. Lăng Lăng hơi mừng thầm, cúi người đem chăn nệm trải thẳng thớm, chỉ vào giường của mình nói: "Thầy Dương, thầy ngồi đi ạ."
"Cảm ơn em." Dương Lam Hàng cũng không khách sáo, ngồi xuống giường cô, còn chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, "Em cũng ngồi đi."
Lăng Lăng hơi căng thẳng ngồi xuống phía đuôi giường.
Tiếp xúc gần gũi với Dương Lam Hàng như vậy, cô ít nhiều có chút bất an.
"Thầy Dương, sao thầy vẫn chưa ra về?" Cô lúng túng hỏi.
"Tôi... cuối tuần có một hội nghị, cần chuẩn bị một ít tài liệu."
"Khuya như vậy còn phải làm việc, nhất định rất vất vả phải không ạ?"
"Tôi quen rồi!"
Những lời này khiến Lăng Lăng nhớ tới người ấy. Không thể phủ nhận, Dương Lam Hàng và "Vĩnh viễn có xa không" có rất nhiều điểm giống nhau, đều đi học ở Mỹ, đều rất xuất sắc, đều là thiên tài, đều phải trả giá chín mươi chín phần trăm bằng mồ hôi nước mắt.
Điểm khác nhau duy nhất: Dương Lam Hàng về nước.