Cuộc họp kết thúc, đám người Cố Xương Thịnh sầm mặt ra về. Mấy ông già trố mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, đi theo Cố Xương Thịnh vào văn phòng. Thư ký khép cửa lại, khi đã xác nhận không có người ngoài thì lúc này mới có một ông già mất kiên nhẫn vô cùng lo sợ hỏi: “Lão Cố, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Cố Xương Thịnh sa sầm mặt mày chắp tay đứng trước cửa sổ, im lặng một lúc lâu.
“Lão Cố, ông nói gì đi chứ, rốt cuộc bây giờ là thế nào, hình như trong tay con oắt Hướng Viên có bằng chứng thật, ông nói xem số tiền này, rốt cuộc chúng ta có nên bỏ ra không?” Mãi không thấy đáp lại, ông già kia sốt sắng truy hỏi.
Cố Xương Thịnh muốn nói bỏ ra cái quỷ, tình hình bây giờ thế nào còn không nhìn ra được sao? Con nhóc kia ngoài được cái miệng nói điêu thì còn có biện pháp gì? Nhà họ Hướng bọn họ thanh cao kiêu ngạo, muốn nổi trội trong thương giới, nhưng công ty phát triển đến hôm nay mà Tư Đồ Minh Thiên vẫn không thay đổi, cô ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn như thế.
Trong tay mấy cổ đông, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi ông Chúc là không có tiền, Tư Đồ Minh Thiên không có thu nhập làm thêm ngoài giờ, ngoài những cổ phần cổ quyền không thay đổi được ra thì hàng năm còn phải chi rất nhiều tiền cho các việc từ thiện như xây dựng trường tiểu học, cơ sở chó mù.
Hôm nay công ty đối mặt với hiện trạng này, mấy người bọn họ không chi tiền ra, ngân hàng lại không cho vay, trừ phi có người tặng miễn phí mấy trăm triệu cho hai anh em họ, nếu không đến khi vốn đứt gãy thì sẽ không trả được lương cho nhân viên, tới lúc đó sẽ lại dấy lên một trận sóng to gió lớn ở trên mạng.
Mấy người Cố Xương Thịnh chỉ muốn tính toán làm theo ý mình, Dương Bình Sơn vừa đi, nhân lúc giờ phút quan trọng thiếu hụt vốn này, bọn họ muốn cháy nhà hôi của ép ông cụ từ chức. Còn về nhà họ Hướng, Hướng Viên muốn đợi thì mấy người già bọn họ cũng sẽ không gây khó dễ với một con nhóc.
Nhưng không ngờ lại có kẻ thọc gậy bánh xe.
“Từ Yến Thời này lại là ai? Từ đâu nhảy ra? Không phải lão Dương đã nói, vào giờ phút quan trọng này sẽ không có người đến Đông Hòa sao? Vốn định đợi Lữ Trạch Dương đi, đoán chừng con nhóc đó sẽ luống cuống tay chân, không ai giữ được an ninh mạng, để tôi xem cô ta giày vò thế nào?”
Cố Xương Thịnh không nhịn được ngắt lời: “Cuống cái gì? Chỉ là một tổ trưởng nhỏ nhoi ở chi nhánh Tây An thì có gì mà cuống hả, vị trí của Lữ Trạch Dương người bình thường dám ngồi sao? Không phải chúng ta không biết năm đó Tư Đồ đào tạo cậu ta tốn bao nhiêu tiền, đưa ra nước ngoài bồi dưỡng tập huấn, mấy năm kia tới tới lui lui, mọi người đều thấy cả ở trong mắt. Từ Yến Thời một không lý lịch hai không bối cảnh, Lại Phi Bạch đúng là điên rồi, muốn tốn thời gian đào tạo một Lữ Trạch Dương nữa hả? Có kịp không? Bị ngã một lần vẫn chưa ăn đủ bài học?”
Nói đến đây, Cố Xương Thịnh cúi đầu bứt lá cây trên chậu cảnh, thở dài một tiếng, “Con người Tư Đồ này —— có lúc quá tự tin vào mình, cũng quá bướng bỉnh, trước đây tôi có khuyên ông ta rồi, đừng mất nhiều tâm huyết như vậy để đào tạo một nhân tài, không phải giờ đã để lão Dương được hời à.”
Mọi người cảm thấy lời của ông ta cũng có đạo lý, nhưng trong lòng lại có cảm giác không ổn, nhất thời không quyết định được, do dự nói: “Tôi nghe bảo thời gian trước Lại Phi Bạch chạy khắp nơi ở các công ty lớn đào người, khiến sếp mấy công ty không vui, trên bàn ăn còn xóc xỉa Đông Hòa chúng ta, chúng ta phải mau chóng giải quyết chuyện này mới được, nếu kéo dài nữa thì cũng không tốt cho danh dự công ty.”
Đương nhiên Cố Xương Thịnh cũng muốn giải quyết nhanh chóng, nhưng rõ ràng hai anh em Hướng Viên đang cố ý kéo dài thời gian, bất giác lực trong tay mạnh thêm, trầm giọng hỏi: “Bây giờ bên Tây An thế nào rồi?”
“Đang thanh toán chi phí, ngoài phòng tài vụ ra thì những người khác đều đang nghỉ phép chờ thông báo. Theo ý hai đứa nó thì có lẽ muốn điều người ở bên kia đến tổng công ty thay thế trước. Có điều thanh toán chi phí xảy ra chút vấn đề.”
Cố Xương Thịnh: “Vấn đề gì?”
“Năm nay vừa mới ký với Hoàng Khải Minh, hợp đồng là một năm, lô hàng này cuối năm phải xuất xưởng, bây giờ Tây An tạm thời đóng cửa, lô hàng cuối năm kia cũng không có được. Hoàng Khải Minh ngày ngày đến cửa đòi tiền, mà tên Hoàng Khải Minh này lại là một kẻ đầu trộm đuôi cướp, ngày nào cũng tìm người chặn cửa, khiến bây giờ mấy cô gái phòng tài vụ đều không dám ra ngoài.”
“Tuần tới anh tìm người hẹn Hoàng Khải Minh đi.”
Người nọ ngạc nhiên rồi vội khoát tay, dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình: “Hắn là tay anh chị đấy, là loại người một lời không hợp là có thể rút đao, tôi khuyên không được đâu.”
Nào ngờ, Cố Xương Thịnh lại lạnh lùng nói: “Anh tìm người chỉ điểm cho hắn ta đi, để hắn ta đến tổng công ty đòi tiền, không chỉ có đòi tiền mà còn tiền phá vỡ hợp đồng, tiền tổn thất tinh thần. Đưa đưa ảnh Hướng Viên cho hắn. Thuận tiện dạy dỗ lại con nhóc này.”
Hoàng hôn, bóng tà dương ngả về tây, ngoài nhà giống như rạng mây cháy đỏ.
Phòng họp yên ắng không một tiếng động, Lại Phi Bạch đã rời đi, chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ ngồi im, không một ai nói gì.
Ngày hôm đó coi như giải tán trong không vui, sau đó trên đường đưa cô về, cả hai cũng không trao đổi với nhau câu nào, anh lái xe còn cô cúi đầu nhìn điện thoại, nhắn tin với Lại Phi Bạch, xác định hành trình buổi chiều. Nếu không phải giáo sư Lương đến tìm cô thì cô cũng không biết được, rốt cuộc sáng hôm đó anh đang tính toán gì.
Không biết cả hai đã ngồi bao lâu, tà dương ngoài cửa sổ xê dịch từng chút một, cho đến khi ánh nắng rơi hẳn lên người Từ Yến Thời, màu hồng nhạt khiến gương mặt lạnh lùng kia thoáng ấm áp lên. Hướng Viên nhìn gương mặt yêu đến phát điên này, trong lòng có trăm ngàn ấm ức mà lại chẳng thể nói ra được, chỉ có thể nói một câu: “Em để tiểu Bạch đưa anh về, anh đừng nhúng chân vào bãi nước đục ở Đông Hòa, chuẩn bị thật tốt để một tháng sau thi lại ——”
Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị anh ngắt lời một cách đột ngột.
“Hướng Viên, em có yêu anh không?”
Vì đã im lặng một lúc lâu nên giọng anh khàn khàn trầm thấp, vào tai cô nghe sao thô ráp, tim chợt đập hụt một nhịp.
Hướng Viên ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt thâm trầm lạnh lùng của Từ Yến Thời đang nhìn thẳng vào mình, một câu thâm tình như thế lại được anh hỏi một cách hời hợt, anh nhìn thẳng không mang theo bất cứ cảm xúc nào, hỏi lại: “Có yêu không?”
Tai cô nóng bừng tim đập thình thịch. Trong đầu nghĩ: Yêu chứ, nhưng cũng không phải là chính anh nói, đã ở tuổi này thì còn yêu đương gì nữa sao?
“Yêu.”
Còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.
Có lẽ không nghĩ đến là đáp này, anh tưởng Hướng Viên sẽ nói không yêu, chia tay xong sẽ đuổi anh ra ngoài, để anh đừng bao giờ vì mình mà từ bỏ ước mơ, hoặc là, nếu anh không đồng ý thì cô sẽ khóc lóc đòi chia tay với anh.
Chẳng ngờ cô lại trả lời dứt khoát như thế.
Từ Yến Thời đứng lên đến gần ghế của cô, dựa vào mép bàn nửa ngồi, khoanh hai tay cúi đầu nhìn cô gái ngồi trên ghế: “Nếu anh kết hôn với người khác, trong lòng có khó chịu không?”
“Có.” Cô ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt như có ánh sáng chợt sáng chợt tắt, sau một hồi giãy giụa, cuối cùng ánh sáng kia cũng dập tắt thỏa hiệp: “Nhưng Từ Yến Thời à, chúng ta đã trải qua cái tuổi một túp lều tranh hai trái tim vàng rồi. Nếu cuối cùng vì nhiều nguyên nhân mà chúng ta không đến được với nhau, chẳng lẽ anh thật sự độc thân cả đời vì em sao?”
“Còn em thì sao, em hy vọng anh sẽ độc thân cả đời? Chỉ được phép có một mình em?” Anh xoay đầu đi, đưa mắt nhìn nắng nhiều nhàn nhạt ngoài cửa, vành mắt ửng đỏ lên vì bị ánh nắng phản chiếu, như thể vô cùng kiềm chế, ngay sau đó quay đầu trở lại, nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn vào mắt mình.
“Anh muốn nói anh sẵn sàng chỉ có một mình em, sau này không cưới ai cả, còn em thì sao? Phần tình cảm này, em định trả anh thế nào?”
Tuy Từ Yến Thời nghĩ như vậy thật nhưng cũng không thể nói ra, tình cảm nặng nề đè lên người cô như thế thì làm sao cô có thể vui được. Đến chỗ nào cũng cảm thấy là thiếu nợ.
Hướng Viên biết anh nói chuyện rất đả kích, vừa châm chọc cũng rất thẳng thừng.
Nhưng cô lại cứ yêu tính cách ấy của anh, trong lòng vừa tức vừa khó chịu, sầm mặt quay đầu đi, lạnh giọng nói: “Em không có ý đó, cứ dây dưa tiếp như vậy cũng không có ý nghĩa. Đông Hòa không cần anh, em đã nói với Lại Phi Bạch rồi, anh về tìm giáo sư Lương ——”
Nói đoạn, cô cầm điện thoại lên định gọi cho Lại Phi Bạch thì bỗng dưng bị kéo lại, một giây sau, môi bị anh cắn lấy.
Bốn bề phòng hợp là cửa kính trong suốt, mặc dù đang ở cuối hành lang, nhưng chỉ cần có người đi lên thì sẽ nhìn thấy rõ. Anh ngồi dọc mép bàn, cúi đầu hôn cô ngấu nghiến, cô giãy giụa đẩy anh ra, lần đầu tiên không muốn hôn anh.
Anh ngậm lấy môi cô chậm rãi liếm mút, biết cô thích như vậy. Nhưng Hướng Viên hôm nay lại khác hẳn ngày thường, không hề đáp trả lại, cắn chặt răng không cho anh được như ý. Từ Yến Thời dùng lực ở lưỡi, vô cùng dịu dàng, còn dịu dàng kiên nhẫn gấp trăm lần ngày thường. Song lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng: “Mở ra.”
Cô “ưm ưm” không muốn, mím chặt môi kiên quyết không chịu để anh đầu độc.
Anh cứ dụ dỗ mãi, mút dái tai rồi đến vành tai mẫn cảm nhất của cô. Hướng Viên đứng bên bờ sụp đổ, cố thủ phòng tuyến, nhưng ý thức trong đầu đã sớm mơ màng không còn sót lại bao nhiêu, hai tay bất giác tự động ôm lấy cổ anh.
Từ Yến Thời ôm cô lại gần, hai chân kẹp lấy cô.
Bất kể anh dỗ thế nào hay hôn ra sao, Hướng Viên vẫn mím chặt môi không trả lời.
Cô đi giày cao gót đứng trong ngực anh, anh nửa ngồi nên hai người cao gần như ngang nhau, nhưng Từ Yến Thời vẫn cao hơn chút đỉnh, cụp mắt lạnh lùng nhìn cô: “Mở ra.”
Cô càng im lặng, xấu hổ phớt lờ anh không nói câu, đề phòng anh nhân lúc chen vào.
Đây là lần hai người hôn nhau lạnh lùng nhất, thật sự khiến Từ Yến Thời tức giận.
Một lúc lâu sau, anh đút hai tay vào túi, cười giễu: “Nói đi, muốn thế nào? Chia tay?”
“Em cũng không nói chia tay.” Cô thấp giọng lầm bầm.
Anh nhướn mày, thả lỏng người nửa ngồi trên bàn rồi cúi đầu bật cười, bụng nghĩ, vậy vừa rồi em còn vờ vĩnh cái gì?
Hướng Viên hờ hững nhìn đi nơi khác, nói nhỏ: “Nhưng tiền đề là anh phải về tìm giáo sư Lương thì hai ta sẽ không chia tay, nếu anh cứ muốn ở lại đây thì bây giờ chúng ta chia tay luôn.”
Hôm đó lại ra về trong không vui, hai người không gặp nhau nữa. Sắp đến cuối tháng rồi, Từ Yến Thời và Lại Phi Bạch tham gia đại hội trao đổi an ninh mạng thành phố Bắc Kinh. Lúc trở về, Lại Phi Bạch luôn trầm lặng lại hăng hái nói không ngừng bên tai Hướng Viên:
“Mạng giao thiệp của Từ Yến Thời rộng thật. Trong hội nghị an ninh mạng đó đều là các giám đốc trưởng phòng an ninh mạng, trừ một người ra thì hình như cậu ta đều biết cả.”
Hướng Viên bình tĩnh lật tài liệu, màn hình laptop phát sáng, không ngẩng đầu nói: “Ngay từ cấp ba anh ấy đã lăn lộn trong giới hacker rồi, anh ấy và bạn mình khi đó cũng là hacker nổi tiếng, số QQ còn là loại chỉ có con số.”
Lại Phi Bạch: “Số QQ càng ngắn thì càng lợi hại à?”
“Chứng tỏ là sớm tiếp xúc với máy tính, còn có một vài số là số nội bộ, chỉ giới hạn cho vài hacker đặc thù.”
“Nếu Gia Miện bằng được một nửa cậu ta thì công ty cũng không đến nỗi để mình em gánh vác.”
Hướng Viên cười: “Nhưng Gia Miện không muốn làm cái này, anh ấy ghét nhất là hacker. Hồi cấp hai anh ấy vì giúp em lấy lại hai trăm, kết quả lại bị một tên tự xưng là hacker lừa hết hai ngàn. Đến bây giờ anh ấy vẫn còn nhớ tên và số QQ của đối phương.”
“Phải nhớ chứ, hồi đó hai ngàn lớn biết mấy.” Lại Phi Bạch gật đầu, buột miệng nói ra: “Có điều nói thế thì thấy giới này nhỏ thật, mà còn có cả nữ hacker nhé. Trưởng phòng an ninh mạng của Bình Hổ chính là một người phụ nữ, lúc ăn cơm anh còn nghe bọn họ trêu đùa giám đốc Từ với nữ giám đốc đó.”
“Đùa cái gì?”
“Nói hai người họ là một đôi trời đất tạo nên, năm xưa nữ giám đốc đó còn từng theo đuổi Từ Yến Thời. Tuần này còn hẹn ăn cơm.”
“Sao hôm nay anh lắm lời thế? Phiền chết đi được.” Hướng Viên bỗng nổi đóa, “Cút ra ngoài đi.”
Lại Phi Bạch đang định đi thì nghe cô hỏi: “Đúng rồi, chuyện Từ Yến Thời nhậm chức em còn chưa tính sổ với anh đâu, vì sao anh không nói chuyện đó với em?”
Lại Phi Bạch: “Đây là ý của chủ tịch, chuyện này em không trách anh được, chủ tịch đã nói thì anh cũng không dám không nghe theo.”
“Từ bao giờ?”
“Là hai ngày trước, hình như giám đốc Từ có đến bệnh viện thăm chủ tịch, còn đi đổ bô cho chủ tịch nữa. Cụ thể nói gì thì anh không rõ, anh không dám đoán mò tâm tư ông ấy.”
Hướng Viên ném bút đi, “Đó là bởi vì anh đoán cái gì cũng chính xác!”
Người đi rồi, Hướng Viên càng nghĩ càng tức, lấy điện thoại ra gọi điện cho ông nội, đợi một lúc lâu thì đầu dây mới nghe máy, còn chưa kịp đợi mở miệng đã vỗ đầu mắng xối xả: “Sao ông có thể để Từ Yến Thời đi đổ bô cho ông được? Không phải cháu đã mời hộ lý cho ông rồi sao? Chuyện như thế về sau đừng làm phiền người ta nữa ——”
“Không phiền.”
Trong điện thoại bất ngờ truyền đến giọng nam trầm thấp.
Đầu Hướng Viên nổ ầm, mặt lập tức cháy rụi, theo bản năng bật thốt lên: “Từ Yến Thời?”
Ở đầu dây điện thoại, người đàn ông thấp giọng cười đáp lại.
Không phải anh đi ăn cơm với nữ hacker sao? Ở phòng bệnh của ông nội em làm gì?
“Cộp!” điện thoại bị tắt máy cái rụp.
Tư Đồ Minh Thiên mới truyền nước xong, đi vệ sinh xong quay lại, nhận lấy điện thoại trong tay Từ Yến Thời. Hai người đứng ngoài ban công, Từ Yến Thời nhìn về nơi xa một lúc, ngọn núi sau bệnh viện xanh um tươi tốt, tùng bách xanh ngắt vô cùng mát mẻ. Ánh sáng trong suốt rơi xuống lá vàng đầy đất, vẩy khắp sườn núi tràn trề.
Từ Yến Thời đứng sau lưng ông, dựa vào khung cửa thuận miệng nói: “Cô ấy hỏi ông đã ăn chưa?”
Tư Đồ Minh Thiên rầm rì một tiếng, im lặng mỉm cười, một lúc sau mới xoay người lại, chống gậy từ từ đi vào phòng, bất chợt hỏi một câu không đầu không đuôi: “Hai đứa cãi nhau à?”
“Không phải, là chia tay rồi ạ.”
Tư Đồ Minh Thiên vén chăn ngồi vào, vô lương tâm nói: “Chia tay cũng tốt.”
“…”
Nói rồi lại cảnh cáo một câu, “Cáu gắt thế nào cũng được nhưng đừng chọc giận con bé, chọc thật thì chuyện gì nó cũng làm, con bé này ấy hả, ác lắm.” Nói đến đây, Tư Đồ Minh Thiên thở dài, “Con bé giống hệt bà nội nó, rất mềm lòng, với ai cũng mềm lòng, nhưng chỉ với chính mình là lại tàn nhẫn. Nếu thật sự chọc nó, dù con bé có thích cậu tới mấy thì cũng sẽ chia tay, không quan tâm mình có đau lòng hay không.”
Hoàng Khải Minh không ngờ rằng, tự mình đến đòi tiền lại rơi vào tình cảnh như thế, Hướng Viên càng không ngờ rằng, cảm xúc mình kìm nén lâu như thế, bỗng nhiên sụp đổ trước mặt một người xa lạ.
Sắp tan làm, cô đang định đến ngân hàng một chuyến thì kết quả bị chặn xe giữa đường, nhìn người kia có vẻ quen mắt, đến khi cẩn thận nhìn kỹ, không phải làm giám đốc Hoàng đấy sao? Hướng Viên híp mắt cười chào hỏi người ta, Hoàng Khải Minh vội xua tay: “Đi đi đi đi, đừng có làm quen. Hướng Viên à, hai ta tìm chỗ ôn chuyện cái đi nhỉ.”
Thế là cả hai đi đến quán nhậu gần công ty, Hướng Viên nói mời ông ta ăn đồ Nhật, Hoàng Khải Minh bày tỏ mình không thích mấy thứ kia, chỉ thích nhậu. Hướng Viên đành chiều theo ý ông ta, đến một quán nhậu gần công ty tìm chỗ.
Trên đầu quán nhậu treo ngọn đèn mờ mờ, không quá dễ chịu nhưng có thể nhìn thấy mặt nhau, cũng thuận lợi nói chuyện với nhau.
Hoàng Khải Minh thấy cô nàng này càng lúc càng xinh đẹp. Người chỉ điểm kia không nói gì, chỉ nói ông ta đến tổng công ty tìm giám đốc Hướng, lúc cần thiết có thể giở trò, dù sao vị giám đốc Hướng này cũng là nữ, nhát gan sợ chuyện. Sau đó đưa ảnh ra xem, ông ta biết giám đốc Hướng này nha, thế là không nói hai lời mua vé máy bay lập tức tìm đến.
“Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã là giám đốc Hướng rồi.” Hoàng Khải Minh nói không làm quen, vậy mà mình lại bắt đầu trước, “Có điều nhìn thế này, có phải cô trưởng thành hơn không? Tôi nhớ hồi trước ở Tây An cô vẫn chỉ là cô nhóc cái gì cũng không hiểu, lỗ mãng cục cằn, bây giờ uống rượu với người khác còn nôn nữa không?”
Hướng Viên vung tay lên, “Bây giờ uống ít rồi. Ông nói đi, đến tìm tôi có chuyện gì?”
Hoàng Khải Minh thấy cô sảng khoái thì cũng không nhăn nhó, nói thẳng: “Lô hàng cuối năm đó, đầu năm nay chúng ta đã ký đơn đặt hàng rồi, tiền cũng đã chi ra, nhưng bây giờ các cô lại muốn đóng cửa, dĩ nhiên chúng tôi muốn lấy hàng rồi. Hoặc cô trả tiền lại cho tôi, hoặc cuối năm giao hàng, nếu không tôi cũng không cách nào ăn nói với sếp được.”
“Bên Tây An chưa nói với ông à?”
Hoàng Khải Minh nói nhỏ, “Trần Thư từ chức rồi, bây giờ tôi còn không tìm được giám đốc thì ai tìm tôi nói đây? Ngày ngày đến chặn cửa cũng không thấy có ai để ý đến tôi.”
Hướng Viên gật đầu, “Bao nhiêu tiền?”
Hoàng Khải Minh: “Ba mươi triệu, tôi mặc kệ, chuyện này tôi giao cho cô xử lý, nếu không lấy được tiền thì tôi…” Dừng lại, rồi nói tiếp, “Tôi sẽ nhảy lầu từ cao ốc Đông Hòa của các cô.”
“Giám đốc Hoàng ông còn lấy nhảy lầu ra uy hiếp à?” Hướng Viên cười nghiêng ngả, nhấp ngụm rượu, “Ban đầu chuốc tôi…” Sửng sốt, “Chuốc giám đốc Từ của chúng tôi, cũng không thấy ông sợ hãi như vậy.” Nhắc đến người kia, đầu óc đầu lại nhớ điên cuồng, mà trái tim như chiếc hộp rỗng dần dần chìm xuống, nụ cười từ từ tắt đi.
Hoàng Khải Minh không hề phát hiện: “Bây giờ Từ Yến Thời làm gì?”
“Giám đốc an ninh mạng.”
Hướng Viên rót rượu bình tĩnh nói, hình như cô đã có vẻ say rồi. Bắt đầu từ khi ngồi xuống, cô chưa ăn một đũa nào, chỉ mải uống rượu, cảm xúc rất kém.
Hoàng Khải Minh lại lắm mồm hỏi thêm: “Sao thế, Từ Yến Thời không tốt với cô à?”
“Tốt.” Hướng Viên ngẩn ngơ nói, “Chính là quá tốt, cảm thấy dù làm gì tôi cũng nợ anh ấy.”
Hoàng Khải Minh lắc đầu, thanh niên yêu nhau đúng là rắc rối, cái gì mà tôi nợ anh anh nợ tôi, kiểu cách! Ông luôn nhắc nhở mình đừng để bị con nha đầu này dụ dỗ, con oắt này quỷ kế đa đoan lắm, phải nên đề phòng vào, nhưng lại không nhịn được muốn nói tôi không quan tâm cô nợ ai, cô mau trả ba mươi triệu đây cho tôi!
Thì bất chợt Hướng Viên bật khóc.
Cô kìm nén cảm xúc đã quá lâu, từ ngày ông nội nhập viện, trong đầu cô như có một sợi dây kéo căng bất cứ lúc nào cũng sẽ đứt, vào lúc này cũng không biết chạm đến dây thần kinh nào mà cô nghe thấy rõ trong đầu phát ra tiếng “tách”, sợi dây kia đã đứt, cô hoàn toàn mất kiểm soát.
Nếu ở trước mặt bất kỳ một người nào người quen, Từ Yến Thời, Gia Miện, hoặc Hứa Diên hoặc Lại Phi Bạch, thì cô không có cách gì khơi thông những tâm trạng ấy được, thậm chí chỉ biết càng kìm nén hơn. Trái lại, ở trước mặt một người xa lạ như Hoàng Khải Minh, cô có thể gào khóc không chút kiêng dè, nói với ông ta vài lời này nọ, không cần lo lắng ông ta sẽ truy hỏi cái gì.
Nhưng Hoàng Khải Minh chỉ bình tĩnh ngồi nhìn cô khóc, sau đó bình tĩnh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Từ Yến Thời.
Bên kia nhanh chóng phản hồi hai chữ “địa chỉ”.
Sau đó, Hoàng Khải Minh bắt đầu thờ ơ nghe Hướng Viên kể khổ, trong lòng chỉ nôn nóng Từ Yến Thời mau đến đón người phụ nữ này đi đi, kinh khủng quá mất rồi, không phải chỉ là đòi cô ta cục nợ ba mươi triệu thôi sao? Có cần phải dùng gáo múc nước mắt đổ lên ông ta thế không.
Hướng Viên chỉ là phát tiết đơn thuần.
Hoàng Khải Minh cảm thấy cô không muốn trả tiền nên đang kiếm cớ, nghĩ bụng con nha đầu này diễn tốt thật, nhìn cô ta khóc mà mình cũng xót xa.
Hai người này không ở cùng một tần số, Hướng Viên cũng mơ hồ cảm giác được Hoàng Khải Minh không hiểu gì, thậm chí còn có vẻ khinh bỉ cô. Nhưng ông ta vẫn thờ ơ cắn hạt dưa trấn an cô, Hướng Viên rất thích cảm nhận có thể nói ra bí mật không chút kiêng kỵ thế này, thậm chí trong mắt Hoàng Khải Minh, cô còn không quan trọng bằng gói hạt dưa kia.
Từ Yến Thời dừng xe ven đường, anh không vội vã xuống xe mà hạ cửa kính xuống, ngồi yên trong xe nhìn cô.
Hướng Viên ngồi đối diện về phía anh, đèn đường mờ vàng ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt kia sáng lên lấp lánh, hình như hoa tai là cùng kiểu với nút cài tay áo của anh, lóe sáng lên dưới ánh đèn.
Cô ngồi nơi đó luống cuống mù mịt, hệt như một đứa trẻ làm sai chuyện.
Hoàng Khải Minh ở đối diện ghét bỏ ra mặt, thậm chí còn nhìn cô với vẻ phòng bị, không hề nghe cô nói gì.
Lần đầu tiên Từ Yến Thời biết đau lòng là thế nào.
Rốt cuộc cô phải khó chịu đến mức nào, mới chịu nói với người xa lạ những cảm xúc không dám thổ lộ với bọn họ.
“Giáo sư ông ấy nói Hướng Viên cô quá máu lạnh, cô không nên để cậu ấy vì cô mà từ bỏ cuộc sống và lý tưởng của cậu ấy, nhưng rõ ràng tôi không có. Thậm chí tôi còn không dám nói với anh ấy rốt cuộc trong nhà xảy ra chuyện gì, cứ như thể mọi người đều kết luận tôi có lỗi với anh ấy vậy. Nhưng tôi cũng có khó xử của mình, ông nội tôi gây dựng xí nghiệp lâu như thế, bác Chu nói, rõ ràng cháu có cơ hội để cải tử hồi sinh nó, nhưng cháu lại vì ích kỷ mà từ bỏ, dĩ nhiên ông nội và anh trai sẽ không trách cháu, nhưng nếu như vậy thật thì tôi có thể sẽ hối hận cả đời. Không ai thông cảm cho tôi cả, bất kể là bạn bè hay là thầy của anh ấy, đều cảm thấy anh ấy bỏ ra nhiều hơn tôi, ai ai cũng chỉ trích tôi.”
Hoàng Khải Minh cắn hạt dưa mất kiên nhẫn nói: “Bánh mì quan trọng.”
Hướng Viên nghẹn ngào không để ý đến ông ta, cô tự giận mình nói: “Tiểu Bạch chỉ trích tôi không biết cân nhắc vì ông nội, giáo sư lại chỉ trích tôi không biết cân nhắc cho anh ấy.” Cô bỗng đưa tay che mắt khóc nức nở, nước mắt tràn ra từ kẽ tay, “Chính vì tôi cân nhắc cho bọn họ nên mới định bán mình đi.”
Hoàng Khải Minh bị cô làm xúc động, ngạc nhiên nhìn cô, như có chút cảm động muốn nói, cô đừng kích động, mọi chuyện đề có thể thương lượng.
Một giây sau đó, cô gái bụm mặt, khẽ tách kẽ tay ra, hai con mắt chớp chớp nhìn ông ta, hỏi: “Anh có tiền không?”
Trong bụng Hoàng Khải Minh thoáng qua một dự cảm bất an: “… Cô, cô muốn làm gì?”
“Tôi quên đem ví tiền rồi.”
Trời ơi hu hu hu!
Hoàng Khải Minh không nhịn được trả tiền, đã không lấy được tiền còn phải mời người ta ăn, nhanh chóng giao người phụ nữ say khướt vào trong tay Từ Yến Thời, lại vội vã phủi sạch quan hệ: “Tôi không chuốc cô ta đâu, tôi đến tìm cô ta chỉ để đòi nợ thôi. Ai biết cô ta vừa đặt mông xuống đã tự rót rượu cho mình, kể khổ với tôi gần đây công ty thiếu tiền thế nào, thiếu hụt tiền vốn ra sao, còn nói gì mà muốn bán mình trả tiền cho tôi. Cậu khuyên nhủ cô ta lại đi, con oắt này điên rồi, còn nói mình có thể bán được một tỉ, trên người cũng chỉ có hai quả thận mới đáng tiền, bán ở chợ đen mới bán được ba trăm nghìn một quả, bảo cô ta ngàn vạn lần đừng nghĩ xuôi, chắc chắn kẻ kia là đồ lừa gạt.”
Dừng xe lại dưới nhà cô, anh đậu ở dưới gốc cây già cỗi xiên xẹo, cành cây phân nhánh, lá cây xanh um có thể che lấp đi ánh sáng ban ngày. Buổi tối, dù không có mặt trời thì anh vẫn theo thói quen đậu bên này, ánh trăng trên đỉnh đầu vẩy xuống qua khe lá lưa thưa, vừa hay che đi đèn đường và ánh trăng cho cô, để cô ngủ thoải mái hơn, ánh sáng không còn nhức mắt nữa, chân mày vừa nãy còn nhíu chặt vào lúc này cũng đã giãn ra.
Từ Yến Thời không đánh thức cô mà chỉ ngồi yên trong xe hút thuốc. Cơ thể tựa hẳn ra sau ghế, áo sơ mi xắn đến khuỷu tay để lộ cánh tay rắn chắc, anh đặt tay ra ngoài cửa xe, đốm đỏ ở đầu điếu thuốc lúc sáng lúc tắt trong đêm tối. Anh hơi nghiêng mặt đi, quan sát Hướng Viên đang say giấc.
Gió thổi qua, tóc mái phất phơ trên mặt cô có chút nhồn nhột, cô ưm ưm một tiếng, có vẻ khó chịu.
Từ Yến Thời hút một hơi thuốc rồi vén tóc ra sau tai cô.
Hướng Viên vô tri vô giác mở mắt, lúc này anh mới dập tắt thuốc.
Hướng Viên chồm người qua ngồi trên người anh, Từ Yến Thời phối hợp điều chỉnh ghế thấp xuống, Hướng Viên ôm đầu anh cọ một cái, giọng đặc sệt âm mũi vừa tỉnh ngủ: “Em uống say rồi, nên chuyện tiếp theo sắp làm, em sẽ không thừa nhận đâu.”
“Làm gì?”
Giọng anh còn trầm hơn và cũng khàn hơn, lúc ấy Hướng Viên vẫn tỉnh bơ không phát giác, có lẽ là do rượu cồn quấy phá trong đầu, cô tự nhiên leo xuống cởi thắt lưng anh ra, mơ hồ nói: “Không phải nói yêu một người thì sẽ sẵn lòng dùng miệng sao, hình như chúng ta còn chưa thử qua nhỉ? Để em làm một lần giúp anh.”
Nếu cô ngẩng đầu lên thì có lẽ sẽ thấy, hai mắt của người đàn ông dưới thân cũng đỏ lên.
Anh vừa khóc vì cô.
Lúc này lại dở khóc dở cười nhìn cô, đôi mắt bị nước làm nhòe còn sáng hơn trăng trên cao, giọng khản đặc: “Hướng Viên, anh đồng ý với em, một tháng sau anh sẽ thi lại.”
Động tác trên tay cô dừng lại, “Thật sao?”
Anh ừ đáp.
Sau đó nghe thấy ngoài xe cạch một tiếng, cốp sau mở ra. Anh kéo cô ngồi thẳng dậy, mở cửa đi xuống xe rồi dẫn người vòng ra cốp sau, trong cốp sau chất đầy những hộp quà to nhỏ không đồng đều.
Hướng Viên ngẩn người ngơ ngác.
Từ Yến Thời ngồi lên sau cốp xe SUV, luôn tiện cầm một chiếc hộp đưa cho cô.
Hướng Viên thấy trên đó viết, —— “Quà sinh nhật ba mươi bảy tuổi.”
“Không phải anh đã tặng rồi à? Hơn nữa năm nay em mới hai bảy, đâu phải ba bảy.”
Nào ngờ anh lại ngồi trên cốp sau, dựa vào khung xe, vẻ mặt uể oải, “Quà chia tay.”
Trái tim Hướng Viên đập trễ một nhịp, quặn đau, anh vẫn muốn chia tay với cô sao?
“Cho đến một trăm tuổi, sau này mỗi lần đến sinh nhật thì một mình mở từng cái, đừng có mở ra cả.” Người đàn ông chân chạm đất, hờ hững nhìn cô nói.
Anh lại chuẩn bị quà sinh nhật đến một trăm tuổi cho cô!
“Anh cố ý để chồng tương lai của em ấm ức phải không?”
“Ừ, cố ý đấy.” Anh hào phóng thừa nhận.
Một giây sau đó, anh kéo người vào lòng, “Còn chia tay nữa không?”
“Có thể không chia tay không?”
“Được,” Anh chọc cười cô, hai mắt vẫn đỏ nhưng vẫn trêu chọc, “Vừa rồi ở trên xe nói gì nào? Giúp anh làm một lần?”