Vốn Hướng Viên không mấy trông đợi vào chuyện này, có lẽ do đã quen với sự thô tục của đám bạn trai cũ rồi nên cô rất khó có hảo cảm về chuyện này. Song khi thời gian dần dần kế cận, trang lịch bay đi ngày qua ngày, càng lúc càng gần ngày /, thì tâm trạng lại bắt đầu phập phồng, sóng lòng trào dâng…
Hơn nữa, vào mỗi sáng sớm khi vừa mở mắt là cô lại vô thức cầm điện thoại xem ngày, im lặng thầm đếm ngược, hôm nay là hai mươi tám tháng tư, còn ba mươi hai ngày nữa.
Còn ba mươi hai ngày…
Bất giác con tim bừng cháy như bị như bị đặt trên lửa nướng, khiến huyết dịch cũng nóng lên.
Thậm chí có lúc cô còn nằm mơ… Nửa đêm tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa.
Sau đó cô lại không nén nổi cầm điện thoại nhắn tin cho anh. Dù cô nhắn gì thì Từ Yến Thời cũng sẽ luôn trả lời, dẫu có nhắn tin vào lúc hai giờ sáng thì anh cũng trả lời rất nhanh.
Hướng Viên vốn không định nhắn, nhưng cô thật sự rất nhớ anh, dù sao cũng đã nhiều tháng chưa gặp nhau, trong hai tháng qua cả hai đều bận tối mặt tối mày nên không nói chuyện với nhau nhiều mấy. Thỉnh thoảng chat video thì lại có Lâm Khải Thụy không biết điều làm phiền, nên cũng không nói được bao câu thân mật.
Nên cũng không nhịn được…
Hướng Viên: Xuxuxuxuxu.
Khoảng nửa phút sau, điện thoại sáng lên trong màn đêm, anh nhắn tin lại: Là chưa ngủ hay mới thức giấc?
Hướng Viên: Em bị thức giấc, anh vẫn chưa ngủ à?
XYS: Ừ, video không?
Hướng Viên: Được ạ.
XYS: Đợi một chút.
Hướng Viên: Làm gì? Có phụ nữ bên cạnh?
XYS: … Mặc quần áo.
Hướng Viên đột nhiên hưng phấn hẳn lên: Đợi đã!!!!!!!!!!!!
XYS: ?
Hướng Viên: Có thể đừng mặc đồ không?
Bên kia ngẩn người, một lúc sau trả lời: Được.
Hướng Viên phát hiện dù là nói chuyện qua Wechat hay QQ, chỉ cần dưới hình thức văn bản thì Từ Yến Thời luôn có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực chất anh lại vô cùng dịu dàng.
Đêm khuya thanh vắng, âm thanh trong video thay nhau vang lên trong màn đêm, dội thẳng vào lòng cô khiến tim đập không ngừng. Cô lập tức ấn nút chấp nhận, hình ảnh tức khắc chuyển đổi.
Anh ở trần nửa thân trên, nửa ngồi nửa nằm tựa vào đầu giường, thân dưới bị chăn đen che khuất nên không thấy được gì.
Từ Yến Thời chĩa thẳng ống kính vào mặt mình, chỉ lộ mỗi bờ vai rộng rãi, cơ bắp xương vai căng nở rõ ràng, đường nét lưu loát. Thế nhưng cô nhìn mà lòng lại rùng mình, có lẽ vì đêm tối đã khuếch đại vị đàn ông trên người anh, thế nên trái tim Hướng Viên đã bắt đầu mất khống chế đập “thình thịch thình thịch” điên cuồng!
…
Còn trong video, ánh mắt anh nhìn cô bất giác có vẻ thâm trầm hơn xưa, tựa như nước biển đen sẫm dâng trào, nhìn cô chăm chú vô cùng kiềm chế, trong sự lạnh lùng có vẻ quyến rũ. Đôi mắt ngày thường đen láy như mực là thế, vào lúc này lại mơ hồ xuất hiện sắc đỏ, tựa như bôi một lớp màng mỏng, thấp thoáng vẻ dục vọng thuần khiết chưa từng trông thấy.
Hướng Viên nhìn mà nhịp tim không ngừng tăng nhanh, như quả thủy tinh nhảy trên giường, càng đập càng nhanh!
Anh rất ít khi như vậy, dù cô có ngốc hơn nữa cũng có thể nhận ra, anh của lúc không giống bình thường.
Nhưng Từ Yến Thời như vậy, lại còn quyến rũ cô hơn lúc bình thường, Hướng Viên nhộn nhạo nghĩ.
Hai người cứ thế nhìn nhau qua video, không một ai nói thẳng ra lời, cứ ngơ ngác nhìn nhau như vậy.
Cho đến khi Hướng Viên không chịu nổi cái nhìn thẳng thắn nồng cháy của anh, chủ động nói: “Em hơi, nhớ anh.”
“Hơi?”
Giọng anh trầm thấp khàn khàn, thô ráp như thể bị giấy nhám chùi qua. Nói rồi anh ho khan một tiếng, cầm chai nước lên uống cho thấm giọng, hầu kết lăn lộn, thờ ơ gãi mày, không hài lòng nhìn cô: “Ánh mắt còn biết điều hơn miệng em đấy.”
“Vừa nãy có phải anh…”
“Ừ.”
Không ngờ anh lại trực tiếp như thế, nhất thời Hướng Viên không biết phải nói gì thêm.
Thật ra anh chẳng làm gì cả, đang định đi tắm thì bất ngờ nhận được tin nhắn của cô, tưởng cô gặp ác mộng nên không còn tâm trạng tắm rửa. Anh vốn ngủ không tròn giấc nên luôn tắt điện thoại khi ngủ, nhưng từ sau khi có cô thì không còn thói quen tắt điện thoại nữa, ngủ vẫn không sâu như cũ, có điều cũng hết cách rồi.
Cô gái nửa đêm thức giấc lại không tìm được người, sợ cô chỉ có một mình nên luôn mở máy, cũng không bật chế độ im lặng. Có lúc không phải anh chưa ngủ, mà là nghe thấy tiếng nên tỉnh.
Hướng Viên nhìn anh không chớp mắt, ban nãy vừa giấc mơ “niềm vui tràn trề” nên hai gò má đỏ ửng, mắt hàm nước xuân, còn mềm mại hơn bất cứ lúc nào.
Rất rõ ràng, lòng cả hai đều rạo rực.
Hướng Viên như cảm thấy có sợi lông vũ đang nhảy múa trên buồng tim, nhẹ nhàng phe phẩy như có như không. Tâm trạng rối ren khó dằn, tim đập thình thịch, nói với anh: “Từ Yến Thời, mấy ngày nữa là ngày / rồi, em đến tìm anh nhé?”
Người đàn ông dựa vào đầu giường, nhướn mày nhìn cô cười cười: “Tìm anh làm gì?”
“Anh không muốn gặp em à?”
Anh không đùa cô nữa: “Ngày / anh phải đến Mỹ một chuyến tìm Lâm Khải Thụy, em tới Thượng Hải cũng vô dụng.”
Hướng Viên a lên, nhìn anh với vẻ mất mát: Vậy anh phải đi mấy ngày?”
“Bốn ngày.”
Vừa đúng mấy ngày được nghỉ, tính toán như thế, lần sau gặp anh chắc là / thật rồi.
“Vậy còn / thì sao? Không phải anh lại đi công tác nữa chứ?”
“Không đi, ở với em.” Anh khoanh tay trước ngực, nhìn cô nói.
Ba chữ “ở với em” lại bất giác làm nhịp tim cô tăng nhanh.
“Vậy thì cũng đành một tháng sau mới gặp vậy.” Cô nén đau nói.
Từ Yến Thời ừ một tiếng, nhìn đồng hồ rồi thấp giọng hỏi cô: “Có mệt không?”
Hướng Viên nhìn người đàn ông trong video, gật đầu nói: “Mệt rồi, hay là, anh cho em nhìn cơ bụng của anh chút đi, để em lấy lại tinh thần.”
Đôi mắt sáng rực như chú mèo thèm ăn.
Từ Yến Thời công chính nghiêm minh: “Mệt thì ngủ đi.”
“Nhìn cơ bụng cơ.” Cô làm nũng, lí nhí nói.
“…”
Anh nhìn cô, im lặng chừng nửa khắc, thậm chí lần đầu tiên anh còn gọi tên tắt của cô với chất giọng trầm thấp, tựa như dụ dỗ: “Ngủ đi, Viên Viên.”
Nào kháng cự nổi nữa.
Hướng Viên giơ tay đầu hàng, cũng học anh gọi lại: “Được rồi, Thời Thời.”
“…”
/ năm nay rơi vào ngày cuối tuần, thế là được nghỉ một mạch ba ngày đến /.
Chỉ nghỉ ba ngày nên không mấy ai về nhà, mà chuyến đi đến Thượng Hải của Hướng Viên cũng đành bị hủy bỏ vì Từ Yến Thời đi công tác.
Buổi chiều ngày /.
Mọi người trong công ty lục tục ra về, chỉ có phòng kỹ thuật và Hướng Viên là còn ở lại.
Trần Thư chính thức nộp đơn từ chức với Lý Vĩnh Tiêu.
Lý Vĩnh Tiêu tiếc nuối nắm lấy tay Trần Thư, đôi mắt ti hí đằng sau cặp kính rưng rưng, thật lòng nói: “Cô vất vả nhiều năm thế rồi, nói thật, rời đi có lẽ là một lựa chọn tốt với cô. Duy Lâm là một cái cây đã nát rễ, bên trong lá cây mục nát, tầng này bao lấy tầng kia không một ai thể cạo sạch. Những người tuổi trẻ như cô nên ra ngoài xông xáo mới phải, tôi cũng không nói nhiều lời thừa thãi nữa. Cố lên!”
Trần Thư mỉm cười: “Cám ơn, tạm biệt.”
Rồi xoay người rời đi.
Hướng Viên dựa vào cửa văn phòng Lý Vĩnh Tiêu đợi, chỉ thấy Trần Thư mặc âu phục thẳng thớm tôn lên vóc dáng quyến rũ của mình, đôi giày cao gót gõ cộp cộp vang dội, tiếng bước chân nặng nề kiên định kia vang vọng khắp tòa cao ốc.
…
Buổi tối, cả hai tìm một nơi uống rượu, là mấy quán rượu bên đường mà các cô hay đi.
Một bàn vuông nhỏ, đèn chân không trên đỉnh đầu chiếu sáng hai người.
Cả hai cùng nâng ly cái “tách”, vì sao lấp lánh trong mắt hai cô gái đồng loạt lóe lên, nở nụ cười tươi như hoa, cùng nói to ——
“Đồng chí Trần Thư! Chúc chị tiền đồ như gấm, bạn trai đầy xe.”
“Vậy chị cũng chúc em và Từ Yến Thời sớm ngày về một nhà.”
“Ực” một hơi, hai người uống cạn ly.
Hướng Viên đặt ly rượu xuống, gió đêm tháng Tư vẫn còn mang theo cái lạnh. Dưới ánh đèn, cô co ro người, cười híp mắt nhìn Trần Thư cũng mặc áo mỏng như mình: “Thì ra chị đã biết rồi à?”
“Cũng chỉ có đám đàn ông ở phòng kỹ thuật mới không biết thôi.” Trần Thư châm thuốc làm ấm người, dựa vào ghế ngồi cười nhìn cô, nhả khói ra dưới ánh trăng lờ mờ, “Chị chỉ tò mò không biết em theo đuổi cậu ta thế nào, chị cứ tưởng cậu ta rất khó theo đuổi.”
Chắc không một ai ngờ là Từ Yến Thời chủ động theo đuổi cô nhỉ?
Hướng Viên cười cười, cất giữ cảm giác thần bí: “Bí mật.”
Trần Thư mỉm cười hút thuốc, không bình luận gì thêm.
Hai người trò chuyện một hồi thì bất chợt có người xách hai chai rượu từ sau lưng đi đến, đặt mông ngồi xuống hai bên bàn. Hướng Viên vừa ngẩng đầu lên, lập tức sửng sốt, một bên là Cao Lãnh, một bên là Tiết Dật Trình.
Hướng Viên và Trần Thư đưa mắt nhìn nhau.
Trần Thư dập thuốc, hờ hững dời tầm mắt sang chỗ khác, cúi đầu rót rượu cho mình.
Cao Lãnh không nói hai lời giật lấy chai rượu trong tay cô, mặt bạnh ra, dốc cả chai tu ừng ực vào bụng.
Uống xong, anh ta lại vất vỏ chai lên bàn rồi nhìn thẳng vào Trần Thư, trong mắt hiện lên sắc đỏ như vừa khóc. Cao Lãnh qua loa lau miệng, hít một hơi:
“Đừng đi, có được không?”
…
Vì Cao Lãnh “gây sự” mà cũng phải mười một giờ Hướng Viên mới về đến nhà.
Song vừa đi tới cửa thì đã bị ôm chầm lấy từ phía sau. Chiều cao quen thuộc cùng hơi thở quen thuộc, ngay đến đường nét gương mặt cũng chẳng lạ gì.
Người đàn ông gập lưng khom người ôm lấy cô, hai người dây dưa ở cửa. Anh im lặng vùi mặt vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, giọng ngột ngạt lại hơi có vẻ bỡn cợt truyền đến bên tai ——
“Cướp đây, nhưng anh có tiền rồi, tối nay chỉ muốn người.”
“Từ Yến Thời?” Hướng Viên thấp giọng.
Anh bật cười: “Chẳng lẽ không nghe ra giọng của anh?”
“Không phải anh đi công tác rồi sao?”
Anh uể oải tách ra khỏi ngực cô, hơi tựa lưng vào tủ giày, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn cúi đầu cười nhìn cô:
“Cho Cẩu Thụy leo cây rồi.”
Lúc này Hướng Viên mới ôm mặt anh cẩn thận ngó nhìn.
Anh chỉ mặc mỗi áo thun màu trắng đơn giản, áo khoác mỏng màu đen khoác hờ trên người.
Hình như tóc lại ngắn nữa rồi, khiến gương mặt có vẻ gọn gàng hẳn đi. Hình như đã lâu lắm rồi anh không đeo kính, khóe mắt hơi nhếch lên, trên mặt toát lên sự lạnh lùng, tuy gương mặt anh không hẳn là kiểu trái xoan nhưng gầy đến mức thấy được xương má rõ ràng.
Nhìn anh thế này mới thấy, có da có thịt vẫn tốt hơn.
“Thế là không tốt đâu nha.” Cô miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo nói.
Từ Yến Thời bật cười, vờ đi mở cửa, “Thế anh đi đây, bây giờ đi mua vé vẫn kịp.”
Hướng Viên không mắc lừa, còn mở cửa ra cho anh, rất hào phóng phất tay chào tạm biệt: “Đi thong thả, không tiễn anh nữa.”
Bất chợt gió lùa vào, gió đêm lạnh lẽo của ngày xuân kéo đến thổi cóng người.
Từ Yến Thời lạnh mặt nhìn cô một lúc lâu, rồi bất chợt nhếch mép cười.
Một giây sau, “rầm” một tiếng!
Từ Yến Thời trở tay khóa cửa lại, sau đó lại làm biếng ngồi lên tủ giày, chân dài thả lỏng chạm mặt đất, ôm eo cô khóa chặt người trong lòng. Đương ngày xuân nên anh chỉ mặc áo mỏng, hai cơ thể nóng hầm hập chỉ cách nhau một lớp vải mỏng tang.
Hơi thở ấm áp nhồn nhột, Hướng Viên cười né tránh song anh lại không buông ra, khóa cô trước ngực mình, nắm lấy eo cô trêu ——
“Đuổi anh đi hả?”
“Em nỡ sao?”