Từ Yến Thời cầm điện thoại nhìn một lúc lâu, ánh mắt dần tối đi.
Trên sân vô cùng náo nhiệt, chốc chốc lại có người gọi bọn họ đến chơi cùng, nhưng anh chỉ làm như không nghe, mắt nhìn điện thoại cho đến khi khớp xương trắng bệch.
Đúng lúc này lại nhận được một cuộc gọi.
Anh nghe máy, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, dịu giọng hỏi: “Dậy rồi à?”
Hướng Viên vừa đọc xong các tin nhắn Wechat, bây giờ chỉ muốn chạy như bay đến gặp anh.
“Anh đang ở đâu thế?”
Từ Yến Thời vẫn dựa vào trụ bóng rổ, “Sân bóng rổ. Đã đọc tin nhắn chưa?”
Hướng Viên ừ một tiếng, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, khó lòng làm yên cảm xúc lúc này, như mặt hồ phẳng lặng gợi lên tầng tầng gợn sóng, như giọt nước nhỏ kích động đáy lòng cô. Không hẳn là chấn động lớn, nhưng cứ như thể có con thuyền nhỏ bồng bềnh phiêu đãng trong lòng, khó có thể bình tĩnh.
“Em đến tìm anh nhé?”
“Gấp thế à?”
“Em muốn gặp anh.” Cô chẳng chút giấu giếm tình cảm bản thân, sốt ruột nói, “Em muốn gặp anh, Từ Yến Thời.”
Phụ nữ quả nhiên là động vật cảm tính.
Từ Yến Thời gãi chóp mũi rồi báo địa chỉ cho cô.
Cúp máy, anh xoa sau cổ, hoài nghi có phải tối qua mình hơi quá rồi không?
…
Hướng Viên hưng phấn cúp máy, chuẩn bị xong xuôi rồi đi tìm Từ Yến Thời.
Trên xe taxi, cô lại đỏ mắt đọc lại một lần những tin nhắn nghiêm túc của anh.
Hai tin nhắn gần một trăm chữ trước đó là giải thích chân tướng vụ việc cá cược giữa Phong Tuấn và lão Quỷ.
XYS: Trước kia anh đã nói với em chuyện Trần San ứng trước tiền lương cho anh rồi đúng không? Cho nên là – , con đường này do chính anh chọn, nói trả thù chỉ là điều vô căn cứ.
XYS: Tiếp sau đây nói đến chuyện giữa hai chúng ta.
XYS: Em có nhớ hồi còn học mẫu giáo, có lẽ em đã quên rồi, có một cậu bé trước nay chưa từng ăn kẹo cao su bao giờ, nhưng một hôm em lại tặng cậu nhóc đó một thanh kẹo cao su, lừa cậu ta bảo đo là kẹo nhập khẩu do ông nội em đi nước ngoài đem về, là loại có thể nuốt được, cậu nhóc kia tin em nên nuốt. Kết quả em lại nói với cậu ta thật ra đó chỉ là kẹo cao su bình thường, hơn nữa trong vòng bảy ngày cậu ta sẽ bị xoắn ruột tràng mà chết. Rồi chưa gì cô bé ấy đã vỗ mông chuyển trường, cậu nhóc rất sợ hãi và cũng rất tuyệt vọng. Đó là lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được sự ác ý của con gái. Từ đấy trở đi, cậu ta rất sợ con gái.
Buổi sáng lúc đọc đến tin nhắn này, trái tim cô đập thình thịch, bất giác cảm thấy cậu bé kia chính là anh.
Có điều Hướng Viên thật sự không hề nhớ rõ, hồi nhỏ cô rất nghịch, đổi nhà trẻ liên tục, đi học chẳng được mấy hôm đã để cô giáo gọi cho ông bà cho người tới đón về. Cô thật sự không nhớ được rằng, thì ra cô và Từ Yến Thời lại quen nhau sớm như thế.
XYS: Có kinh nghiệm lần đó nên cậu ta luôn kháng cự trước người khác phái. Thậm chí có một lần cậu ta cho rằng bản thân sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Chỉ có điều thực không khéo, lên cấp ba hai người họ lại gặp nhau, cô gái ấy lại có ý với cậu ta, theo đuổi cậu ta, còn quyến rũ cậu ta. Nhưng cậu ta vẫn luôn từ chối.
Hướng Viên lại đọc thêm một lần nữa, vẫn cảm thấy bản thân quá đáng, lệ nóng lởn vởn quanh hốc mắt.
XYS: Nhưng cậu ta vẫn sợ con gái, đó cũng là nguyên nhân khiến cậu ta không hề có bạn gái dù đã nhiều năm thế rồi.
Tin nhắn này cách tin nhắn bên dưới nửa tiếng.
XYS: Thật sự thích cô ấy là lần yêu nhau qua mạng hồi đại học, hai người tình cờ gặp nhau trong game, cô gái ấy rất hay lôi kéo cậu ta chơi game, không gặp mặt cũng không gọi điện, chỉ có nói chuyện với nhau, cô gái ấy thật sự chủ động. Nhưng chưa tới một tuần, cô ấy đã ngả bài với cậu ta, lúc ấy cậu ta rất muốn từ chối, cậu ta nghĩ bọn họ không nên như thế, đó là vi phạm đạo đức.
Đọc đến đây, lòng cô chợt nóng lên, từ trong xương tủy anh thật sự rất chính trực.
XYS: Sau đó chỉ mới ở chung không bao lâu, cậu ta còn chưa nếm được vị ngọt gì thì cô gái đã đề nghị chia tay. Kết quả là tám năm sau lại gặp lại. Em nói xem, liệu đây là duyên phận hay là vận mệnh sắp đặt? Viên Viên à, anh có được bao nhiêu phần trong trái tim em? Để em có thể dần dần thích anh từng lần một.
XYS: Viên Viên, em có biết còn mấy ngày là đến ba mươi tháng năm không?
Lần thứ hai đọc đến đây, trái tim của Hướng Viên vẫn không nén nổi run lên.
Cánh đàn ông trên sân bóng đổ mồ hôi như mưa, nhưng không thể so được với sân bóng trường học – đâu đâu cũng là những thiếu niên ngập tràn hơi thở thanh xuân.
Sân bóng bên này ở sân sau ngõ Tam Tỉnh, vừa cũ kỹ lại phức tạp, thanh niên, trẻ con, đàn ông đều có cả, bên cạnh còn có mấy bà bác vung quạt tập thể dục buổi sáng. Mấy người Từ Yến Thời ở trên sân bóng, lúc Hướng Viên đến, Từ Yến Thời còn đang chơi :, quả bóng vừa vào rổ bị phạt, trên sân lần lượt vang lên tiếng hoan hô.
Lão Quỷ bá vai anh như ăn mừng, còn anh đứng ngoài đường ném phạt, cứ mặc cơ thể lắc lư do lão Quỷ đẩy, sau đó anh nhận lấy bóng trong tay lão Khánh, nhẹ nhàng xoay người, lại vào một quả nữa.
Dáng vẻ hăng hái dưới ánh nắng chói chang kia như cơn gió mát thời niên thiếu, lay động lòng người.
Hướng Viên thôi nhìn, sải bước đi đến, Lâm Khải Thụy không ra sân mà đứng dưới trụ bóng rổ, thấy cô đến thì nhiệt tình chào hỏi: “Đến rồi đấy à?”
Hướng Viên gật đầu, Lâm Khải Thụy quay đầu nhìn, hình như hôm nay cô gái này có gì đó khang khác ngày thường.
Hình như là đẹp hơn, trang điểm kỹ hơn.
“Các anh chơi bao lâu rồi?” Hướng Viên hỏi.
Lâm Khải Thụy giơ tay: “Hai tiếng.”
Vừa dứt lời, tiếng ồn ào trên sân cũng lặng đi, cô vô thức quay đầu lại nhìn, Từ Yến Thời rời khỏi sân bóng, Lâm Khải Thụy tự động đi lên thay thế anh.
Từ Yến Thời cúi người lấy nước nhưng không uống, chỉ mở nắp đưa cô, “Từ nhà đến đây mất bao lâu?”
Hướng Viên nhận lấy nhấp một hớp, phát hiện dấu son in lên miệng chai thì lúng túng, mở miệng đáp: “Một tiếng.”
Đi tàu điện ngầm rồi còn phải đổi chuyến, đúng là xa thật.
Anh cầm lấy, đặt môi lên vết son kia rồi ngẩng đầu uống nước, hầu kết lăn lộn, “Không lái xe à?”
“Trước Tết em lái xe bị đụng, nên ông không cho em đi xe nữa.”
Anh dừng lại quay sang nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, “Đụng ở đâu?”
“Người không sao ạ.”
“Ừ, lát nữa anh đưa em về.”
Anh khẽ gật đầu, ánh mắt dừng trên mặt cô rất lâu, vặn nắp chai rồi ném xuống đất, lười biếng dựa vào trụ bóng rổ, “Nhớ anh rồi hả?”
“…”
Nếu có người hỏi câu cửa miệng của Từ Yến Thời là gì, thì nhất định cô sẽ bỏ một phiếu cho câu “nhớ anh rồi hả”.
Trên sân rất náo nhiệt, tiếng người già trẻ nhỏ xen lẫn bên tai, còn cả bài “Cờ Đỏ Lấp Lánh” trong radio đang phát vang vọng khắp bầu trời. Hướng Viên lấy ra một thanh kẹo cao su ở túi xách, nhanh chóng mở giấy bạc ra, “Thật ra em đến để nói với anh là, kẹo cao su có thể nuốt được, không chết đâu.”
Nói rồi cô nhét vào miệng mình, nhai hai cái rồi giả vờ nuốt xuống.
Nhưng một giây kế tiếp, sau gáy đột nhiên bị người giữ lại kéo đến.
Cô khẽ run lên, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn anh. Không phải anh ghét có cử chỉ thân mật trước đám đông sau?
Ngay sau đó, mùi vị quen thuộc lần nữa xâm chiếm, thậm chí còn không cho cô cơ hội để thở dốc, lưỡi tiến thẳng vào khuấy đảo trong cô.
Cả người Từ Yến Thời nhễ nhại mồ hôi, tóc mái dính vào trán, sợ bẩn nên anh không dám đứng sát cô, chỉ có thể một tay giữ sau gáy cô, một tay kéo lấy tay cô tạo khoảng cách.
Luồng nhiệt nóng dâng trào, máu dịch trong đầu Hướng Viên cuồn cuộn, bên tai ong ong liên hồi, rồi chợt cô như thể nghe thấy có người kêu “trời” một tiếng, quả bóng rơi xuống.
Từ Yến Thời nhanh chóng đưa lưỡi cuốn lấy kẹo cao su của cô, vừa định mắng em ngốc hả thì lão Khánh đột nhiên chạy đến nói: “Lão Từ, Phong Tuấn về rồi, cậu ta nói một tiếng sau đến mời chúng ta ăn cơm.”
Từ sân bóng đến nhà Từ Yến Thời chỉ mất năm phút đi bộ.
Mọi người về nhà tắm rửa thay quần áo.
Từ Yến Thời dẫn Hướng Viên vào phòng mình, khóa cửa lại, để cô ngồi trên giường, còn mình thì dựa vào cửa.
Rèm cửa sổ kéo lại nên phòng không sáng mấy, trong ánh sáng mờ mờ có thể nhìn thấy lẫn nhau, cả hai vô cùng im lặng.
Trong bụng Hướng Viên như có bông liễu bồng bềnh, không hẳn chán nản nhưng cứ như ngồi trên bàn chông. Thấy anh cúi đầu, cô toan đứng lên: “Em về trước đây.”
Anh nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên liếc cô, không nói một lời lập tức kéo áo thể thao xuống, cởi ra, vất vào giỏ bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Vì sao?”
Sau đó anh cầm lấy áo len cổ tròn vất xuống giường, thay quần áo ngay trước mặt cô.
Hướng Viên ngơ ngác nhìn anh cởi áo dần dần để lộ cơ bụng rõ ràng, bắp thịt đầy đặn, những ô vuông kia như ẩn như hiện khiến cô rất muốn sờ. Từ Yến Thời nhìn thấu, lập tức đứng thẳng người dậy, Hướng Viên ngồi, vừa hay chỉ cần giơ tay là đúng vị trí eo anh.
Anh cụp mắt liếc cô, lạnh lùng hỏi một câu ráo hoảnh: “Muốn sờ hả?”
Ở tuổi của anh, đừng nói là cơ bụng, không có mỡ bụng là tốt lắm rồi. Từ Yến Thời là kiểu người mảnh khảnh, nhưng khi cởi quần áo thì lại rất rắn chắc, vai rộng eo thon, bụng phẳng lì. Vì anh chỉ mới tập luyện gần đây nên cơ bụng không quá rõ ràng, nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện đến mức độ như bây giờ, dùng sức khom lưng vặn eo mới có thể nhìn thấy được đường cong như ẩn như hiện. Bình thường làm gì có chuyện anh thay quần áo mất sức như thế, ban nãy cũng phải liều mạng hóp bụng vào mới có cơ.
Hướng Viên vừa giơ tay ra thì đã bị anh đánh một cái, “Không dám gặp cậu ta, hay còn cảm giác với cậu ta?”
“Từ Yến Thời, anh đừng có lật nợ cũ, nhiều năm thế rồi còn có cảm giác gì nữa.”
Từ Yến Thời nắm lấy cằm cô ép cô ngẩng mặt lên, lần đầu tiên suýt đã không khống chế được sức lực, quai hàm giật giật vì kiềm chế.
Trong ánh mắt lạnh lùng có sự xâm chiếm: “Vậy em sợ cái gì? Gặp mặt nhau rồi nói rõ hết đi. Nếu cậu ta cảm thấy anh không đáng làm anh em thì anh cũng chấp nhận. Anh đã không còn gì để sợ mất nữa rồi.”
Anh dừng lại, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Lúc nói lời này, một giọt mồ hôi to chừng hạt đầu lăn xuống gò má anh.
Thời gian anh chơi bóng nhiều nhất nhưng trên người lại không có nhiều mồ hôi, chủ yếu là ở vị trí bên tóc mai, mồ hôi nhễ nhại khiến tóc dính cả vào da đầu. Không biết vì ảo giác của cô hay vì lý do gì, mà đến ánh mắt anh cũng trở nên ướt át như vì sao lấp lánh.
“Ngoại trừ em.”