Hình ảnh trên phim tạm dừng lại, màn hình hắt ra ánh sáng lành lạnh âm u.
Trong căn phòng yên tĩnh tối om, rèm cửa sổ kéo mở, ánh trăng rơi lên chậu hoa đặt nơi bệ cửa, cỏ lan bất động như đang nghiêng tai lắng nghe âm thanh hôn nhau giữa cơn triền miên, vang vọng khắp phòng khách.
Trên ghế sofa là hai bóng người dây dưa.
Từ Yến Thời cởi áo thể thao ra, lồng ngực săn chắc chỉ cách mỗi lớp áo thun đè lên người cô, lực trên môi chẳng hề thuyên giảm, đầu lưỡi anh không ngừng càn quấy bên trong.
Hướng Viên bị hôn tới nỗi đầu óc mơ màng, huy động cả tay chân ôm lấy cổ anh như chú gấu koala, lưu luyến nhẹ nhàng cắn mút môi anh.
Chỉ trong chốc lát đã mồ hôi đầm đìa, cơ thể hai người ướt đẫm, ngay tới cái nhìn cũng trở nên ướt át, mông lung mập mờ.
Từ Yến Thời nhìn cô rất lâu, sau đó chuyển sang hôn lên tai cô, Hướng Viên run bắn lên như có dòng điện chạm vào.
Từ Yến Thời bừng tỉnh.
Anh nhìn cô cười cười, rồi lại hôn lên cổ lên miệng cô như đùa dai.
Hướng Viên lại run lên, cảm giác tê dại từ da đầu chạy thẳng xuống gan bàn chân, cười cười xin tha: “Nhột quá.”
“Chỉ nhột thôi sao?”
Đêm hôm khuya khoắt, anh cố đè giọng thấp xuống, không còn vẻ lạnh lùng như đứng trước mặt người khác vào lúc ban ngày.
Thấy anh lại muốn đưa miệng lại gần, Hướng Viên thành thật đáp: “Với tê nữa.”
Như thể chưa nói đúng trọng tâm anh muốn, anh nhìn cô rất lâu, lại làm như muốn hôn cổ cô tiếp, “Cảm nhận lần nữa thử xem.”
Hướng Viên nằm trên sofa, tóc dài như thác nước xõa tung, cơ thể run lên vì cười, không ngừng xin tha: “Đừng mà đừng mà, khó chịu lắm, em cũng không nói được là cảm giác gì.”
Anh nhìn thẳng cô, không nhúc nhích.
Hướng Viên ôm cổ anh, nũng nịu bảo: “Anh muốn cảm giác gì nè?”
Sau một lúc nhìn cô, Từ Yến Thời phì cười: “Còn có thể là cảm giác gì nữa?”
Tiếp đó anh ngồi dậy, kéo dây khóa áo thể thao xuống, cúi người cầm lấy hộp thuốc ở trên bàn rút thuốc ra châm rồi nhả một ngụm khói, vừa cúi đầu búng tàn thuốc vừa nói với cô: “Lần đầu tiên yêu đương, anh không biết quy trình bình thường là thế nào, có điều anh không muốn thăm dò lui tới, càng không muốn để em giao mình một cách mơ màng, dụ dỗ em làm chuyện đó với anh. Anh cảm thấy những hành động đó không khác gì lưu manh.”
Hướng Viên biết xưa nay anh nói chuyện rất thẳng thừng, nhưng cũng vì sự thẳng thắn này mà thu hút cô hơn.
Trong phòng yên tĩnh, chậu hoa trên bệ cửa tắm dưới ánh trăng sáng, khe khẽ lung lay như con thuyền nhỏ đi lang thang trong gió đêm.
Phòng khách tối đen, bóng người gầy gò kia cũng hút xong điếu thuốc cuối cùng, anh dí thuốc vào gạt tàn, ngả người ra sau ôm cô dựa vào lòng, hỏi: “Nếu em không định kết hôn bây giờ, vậy thì chúng ta thẳng thắn với nhau trước đi, phải hẹn hò bao lâu thì mới có thể lên giường? Trước khi ấy, anh sẽ không chạm vào em.”
“…”
Nghe được lời này, trái tim Hướng Viên bất giác đập mạnh vì sự thẳng thắn của anh, cũng vì sự bộc trực của anh.
Cô thấp giọng nói: “Không phải hôm qua còn nói không muốn lên xe rồi mới mua vé bổ sung à?”
Anh nhìn vào mắt cô: “Anh phải đảm bảo trước là có thể khiến em đồng thời vui sướng cả tinh thần lẫn cơ thể.”
“…”
Cái người này, càng nói càng không đứng đắn.
Hướng Viên nhìn anh với ánh mắt sắc bén: “Vừa rồi anh chỉ muốn lừa em kết hôn phải không?”
“…”
Anh gãi chóp mũi, ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi.
Hướng Viên trêu anh, thuận miệng nói: “Hai năm đi.”
Từ Yến Thời khiếp sợ, nhưng vẫn không có dư thừa cảm xúc nào, vô cùng lạnh lùng xác nhận lại: “Em có chắc không? Em thử nghĩ đi, hai năm sau nói không chừng đến Cẩu Thụy cũng có con rồi, vậy mà hai ta còn chưa lên giường, khi ấy nhất định anh ta sẽ tìm bác sĩ nam khoa giỏi nhất ở Thượng Hải cho anh, sau đó mỗi lần đi nhậu uống nhiều thì sẽ nói, tôi có một người bạn, cậu ta và bạn gái đã hẹn hò hơn hai năm…”
“Thì anh cứ nói là đã lên giường là được mà.”
“Sao có thể lừa dối người khác vậy được.”
“Bộ anh lừa người ít lắm hả?” Hướng Viên cười, không chọc anh nữa, “Nghiêm túc nào, bà nội em đã nói rồi, thật ra hai người ở với nhau không có nhiều khuôn sáo như vậy, cứ thuận theo cảm giác là được, chỉ cần bảo vệ mình thật tốt, đặc biệt là ở phương diện kia. Có biết vì sao em hẹn hò với ai cũng không vượt quá nửa năm không? Bởi vì hảo cảm nhất thời rất dễ, nhưng khi em phát hiện hảo cảm của em về người này đang không ngừng giảm đi, thì phòng tuyến trong lòng em sẽ lập tức kéo dài. Không phải bọn họ chưa từng yêu cầu, nhưng em cảm thấy không thoải mái, cho nên lần nào cũng đều không vượt quá nửa năm. Thậm chí người bạn trai gần nhất của em, chỉ mới một tháng đã sốt ruột muốn lên giường, như vậy làm em cảm thấy không có được sự tôn trọng. Nhưng nếu đó là anh, thì em đồng ý…”
Cô dừng lại, “Bây giờ… thật ra em cũng có thể.”
Mấy anh chàng lúc trước còn không thẳng thắn bằng Từ Yến Thời.
Rõ ràng trong đầu chỉ nghĩ mỗi chuyện đó, nhưng chẳng bao giờ nói ra, bình thường vờ vịt là chính nhân quân tử, song thực chất lại rất thô bỉ, lời ngon tiếng ngọt dỗ cô lên giường. Tuy nhiên Từ Yến Thời lại hoàn toàn trái ngược, tuy có lúc anh cũng rất ngả ngớn, nhưng mỗi câu nói ra đều rất tôn trọng cô.
Cô thích anh thẳng thắn như tối nay, nói cho cô biết anh không khác gì những người đàn ông khác, chỉ có điều anh tôn trọng cô.
“Vậy thì nửa năm.”
Hướng Viên sửng sốt, “Hả?”
Anh khoanh tay nói: “Không cần phải bật đèn xanh cho anh đâu.”
Có lẽ cảm thấy từ đèn xanh này có vẻ kỳ quái, anh ho khan bổ sung: “Dẫu gì cũng độc thân sắp ba mươi năm rồi, thêm nửa năm nữa cũng không sao, con gái vẫn nên thận trọng thì hơn.”
Nói thế nào nhỉ, nghe thấy cái mốc nửa năm này, Từ Yến Thời cảm thấy rất vui, cũng thấy rất có cảm giác lễ nghi.
Ba giây sau, Hướng Viên ngẩn ngơ nhìn anh lấy điện thoại ra, ánh sáng màn hình làm nổi bật khớp xương anh.
Hướng Viên đi đến, hồ nghi nhìn vào điện thoại, “Anh làm gì thế?”
Từ Yến Thời nhanh chóng mở lịch ra, ngón tay kéo xuống, đánh dấu ký hiệu trái tim vào ngày ba mươi tháng năm.
Hướng Viên kiểu “囧” rồi đập anh một cái, xấu hổ nói ——
“Anh đi thi đại học hay sao mà đếm ngược?”
Anh đánh dấu xong, nhìn nét chữ trên màn hình đếm ngược rồi vất điện thoại qua một bên, xoa xoa cổ, miễn cưỡng nhìn cô, “Có muốn nghe nói thật không?”
Không đợi Hướng Viên kịp phản ứng, anh đã nói: “Anh thi đại học còn không căng thẳng như thế này.”
Hướng Viên ôm cổ anh hôn lên, “Vậy là định vào ngày ba mươi tháng năm?”
Từ Yến Thời ừ đáp, hôn cô một lúc rồi thấp giọng nói: “Từ sau khi thi đại học, đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác đếm ngược cầm giáo ra trận như vậy.”
Phi phi phi phi.
Hướng Viên đấm anh, lại bị anh cười ngậm lấy môi.
Chẳng mấy chốc hai tai đã đỏ bừng, thở hổn hển nặng nề, cả căn phòng ngập tràn trong diễm tình.
Ngày hôm sau.
Hai người đứng trong nhà ga tại sân bay Bắc Kinh, Hướng Viên đợi Lại Phi Bạch đến đón, lưu luyến nhìn anh bạn trai dù nhìn ngàn lần không chán, “Anh thật sự không cần em đưa về à?”
Hai người mặc áo len đôi, Từ Yến Thời mặc áo len màu xanh thẫm, áo khoác đen dài đến đầu gối, chẳng khác gì hạc giữa bầy gà trong đám người nhốn nháo, cúi đầu nhìn cô, “Không cần, anh bắt xe.”
“Được rồi.”
Hướng Viên muốn ôm anh, nhưng rất ít khi âu yếm trước đám đông, sợ anh cảm thấy không được tự nhiên. Dù gì đây cũng là Bắc Kinh, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng bắt gặp được người quen, thế nên cô cố kiềm chế cảm xúc. Một giây sau điện thoại đổ chuông, Lại Phi Bạch đến rồi.
Cô kéo vali đi một bước lại ngoái đầu, “Em đi nhé.”
Suýt nữa đã va phải người ta, Hướng Viên bất chợt vướng chân.
Sau đó người đi đường trông thấy một người đàn ông anh tuấn đi đến kéo người lại, nghiêm túc dạy dỗ: “Nhìn đường đi, đừng nhìn anh nữa.”
Tuy bị mắng nhưng trông cô ấy rất vui, ngước đầu nhìn anh đầy vui vẻ.
Lúc Lại Phi Bạch đến đón Hướng Viên thì loáng thoáng cảm thấy có một người đàn ông đi cạnh cô, có điều đảo mắt cái đã không còn thấy đâu nữa, hơn nữa người kia lại khá quen mắt, không nhìn trực diện nhưng mỗi bóng lưng thôi vẫn thấy quen. Anh đợi cô lên xe rồi mới hỏi: “Vừa rồi có người đàn ông hộ tống em đến à?”
Hướng Viên thắt dây an toàn, giả ngu đáp: “Anh mù hả, đàn ông ở đâu ra?”
Lại Phi Bạch nghi ngờ nhìn cô, Hướng Viên thúc giục: “Nhanh lái xe đi, sao nói nhảm nhiều thế.”
Lại Phi Bạch ho khan không truy cứu nữa, nhưng nhìn cô lại có vẻ muốn nói rồi thôi.
Hướng Viên nhìn ra ngoài cửa, buột miệng hỏi: “Anh trai em có về không?”
“Về rồi…”
Nghe thấy tiếng này cô mới giật mình lấy làm lạ, quay sang nhìn anh ta, “Sao vậy, sao anh ấp úng thế.”
Lại Phi Bạch: “Anh trai em lại cãi nhau với ông nữa rồi, hai ngày nay huyết áp của ông khá cao, em về đừng chọc giận ông đấy, ăn tết mà, cãi nhau nhập viện thì không phải chuyện đùa đâu.”
“Thôi đi.” Hướng Viên nói, “Anh ấy lại làm gì thế?”
“Là chuyện của cô Hồ.”
“Hồ Tư Kỳ?”
Trong lòng mỗi chàng trai đều có một mối tình đầu không thể xóa nhòa, Hồ Tư Kỳ chính là nữ thần khảm trong tim Gia Miện. Bắt đầu từ cấp ba, theo đuổi mười mấy năm, nhưng cuối cùng nữ thần vẫn gả cho người giàu. Đương nhiên không phải nói nhà Gia Miện không giàu, chỉ là dáng dấp Gia Miện không khả quan, không tính là đẹp trai ngời ngời, song chí ít cũng có duyên.
Nhưng nữ thần vẫn chỉ muốn làm bạn với anh, mãi đến khi kết hôn. Kết quả gần đây nữ thần lại gây gổ ly hôn, lốp xe dự phòng Gia Miện lại bị người ta sử dụng, ông cụ nhìn không đặng nên dạy dỗ đôi câu, và dĩ nhiên Gia Miện không phục, từ khi ở căn cứ phi hành trở về, cả hai không nói chuyện với nhau lấy một câu.
“Căng thẳng lắm, anh chưa thấy ông nổi giận lôi đình như vậy bao giờ.” Lại Phi Bạch nói.
“Rốt cuộc anh trai em đã làm gì thế?”
“Cậu ấy đón cô Hồ về nhà ở.”
“Hả?!!!!! Anh ấy điên rồi hả?”
Gia Miện không hề điên, chỉ là bị ép thôi. Cứ tưởng anh trai tranh cãi vô lý, nhưng đến khi thấy Hồ Tư Kỳ, Hướng Viên mới cảm thấy hình như chuyện này khá nghiêm trọng.
Trên người cô ấy không có lấy một nơi hoàn hảo, đầy chi chít những vết tím bầm, khóe mắt cũng sưng lên như bánh bao.
Xưa nay cô vốn không hề có cảm tình gì với Hồ Tư Kỳ, dây dưa với Gia Miện nhiều năm lại không chịu buông tay, Hướng Viên thật sự thấy không đáng cho Gia Miện. Nhưng hiện tại nhìn Hồ Tư Kỳ, cô lại thấy cô ấy đáng thương, gả cho người ta để làm đồ chơi ư?
“Rốt cuộc cô gặp chuyện gì vậy, đã báo cảnh sát chưa?”
Gia Miện cúi đầu đứng ở cửa, đau lòng nói: “Đã báo rồi, nhưng cảnh sát lại muốn hòa giải, tình cảnh ra nông nỗi thế mà còn hòa giải cái quái gì nữa? Không phải là lần đầu tiên hắn động thủ với cậu đấy chứ?”
Hồ Tư Kỳ khá xinh xắn, người gầy lại nổi bật, nhưng nay với dáng vẻ thế này, Hướng Viên sợ là dù cô ấy có đi trên đường cũng không ai nhận ra.
Hồ Tư Kỳ vừa mới khóc xong, hai mắt ngấn lệ sụt sịt, anh thấy mà đau lòng.
“Gia Miện, đừng nói nữa.”
“Cậu không ly hôn à?” Gia Miện hỏi cô.
Hồ Tư Kỳ do dự, Gia Miện cáu tiết, “Cậu còn lưu luyến gì gã đàn ông như thế nữa hả?”
“Người như tớ bây giờ, nếu ly hôn, muốn tìm người khác sẽ khó lắm, mẹ tớ nói vậy.”
Hướng Viên lại đùa: “Đừng, anh trai tôi cưới cô, anh ấy đợi còn không kịp kìa.”
Gia Miện chỉ hận không thể đánh chết nhỏ em gái nhiều lời này.
“Ông nội cậu không thích tớ.” Hồ Tư Kỳ vẫn rất tự biết mình.
Hướng Viên cười cười: “Tôi cảm thấy, ai thích cô không không quan trọng, quan trọng là anh trai tôi thích cô, anh tôi thích cô mười mấy năm rồi đấy. Cô nhìn đi, cô có bạn trai thì anh ấy đợi cô chia tay, cô kết hôn thì anh ấy đợi cô ly hôn, vừa nghe thấy cô gặp chuyện, nửa đêm còn chưa kịp mặc quần đã lăn xuống giường chạy đi đón cô. Bà chị ơi, nói thật nhé, cuộc đời của ai mà không đáng giá hả, anh tôi cũng quyết định quên cô nhiều lần rồi, nhưng cô lại chạy đến cho anh ấy hy vọng. Nói thật, không chỉ ông nội tôi không thích cô, mà ngay cả tôi cũng không thích. Tôi nói xong rồi đấy, hai người cứ ở đó mà chơi trò âu yếm đi, tôi đi chơi cờ với ông đây, tim ông cụ không được tốt, không chịu nổi màn này của hai người đâu.”
…
Đêm ba mươi Tết, trên đường giăng đèn kết hoa, đèn lồng nối nhau như những trái táo đỏ treo trên cây cao, chiếu sáng cả Bắc Kinh lung linh tuyệt trần, tỏa ra ánh sáng muôn màu muôn vẻ. Người trên quảng trường đông như trẩy hội, trong tay các em bé thơ là những quả bóng bay màu xanh màu đỏ.
Cả thành phố tươi vui hân hoan, ngay cả trên ngọn cây cũng như có nốt nhạc đang nhảy múa.
Duy chỉ có một chỗ vắng tanh, ngay đến đèn lồng cũng không có.
Ngõ Tam Tỉnh vô cùng yên ắng, ở đầu ngõ chất đống đồng nát, vừa đụng vào là kêu loảng xoảng vô cùng chói tai. Thường xuyên có gã say đi ngang qua giơ chân đá, rồi trên lầu cao sẽ có người thò đầu ra chỉ vào gã bợm nhậu đó mắng chửi.
Ngọn đèn đầu ngõ cũ kỹ theo năm tháng, dòng điện kêu lách tách, thay phiên nhau lúc sáng lúc tắt.
Lão Khánh đậu xe ở đầu ngõ, đèn đường ảm đạm, một bóng người cũng không có.
Lão Khánh ngồi ở ghế lái, mở cửa ra hai chân chạm đất, còn Từ Yến Thời dựa vào cửa sau hút thuốc.
“Ông ta đi thật rồi à?”
Từ Yến Thời dựa vào xe, ngẩng đầu lên nhả khói thuốc dưới đèn đường, nghe thấy tiếng thì chợt cúi đầu hít một hơi, ừ một tiếng.
Lão Khánh thật sự khó tin nổi, sao lại có thể có người bố tuyệt tình đến vậy.
“Không để lại cho cậu một câu nào sao?”
“Có,” Lúc Từ Yến Thời về đến nhà, trên bàn có một tờ giấy, “Để lại cho tôi một khoản tiền.”
“Bao nhiêu?”
“Năm trăm ngàn.”
“Từ Thành Lễ đâu?”
“Dẫn đi rồi.”
Lão Khánh chửi tục một câu, không biết làm gì ngoài dựng ngón giữa lên, “Đm, bố cậu đúng là tuyệt, nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt ngay, chỉ vì ả đàn bà kia mà đến con trai cũng không cần? Trước đó cô nàng thư ký kia đã lừa ông ta bao nhiêu tiền? Ông ta quên rồi hả? Bây giờ chỉ vì một câu muốn để Từ Thành Lễ có bố mẹ mạnh khỏe trưởng thành mà dẫn con về? Lấy năm trăm ngàn đuổi cậu đi?!”
Lão Khánh thật sự xót xa thay anh, nước mắt vòng quanh trong hốc.
Đúng thế, cũng bởi vì anh ta cũng bị bố ruột bỏ rơi như vậy.
Từ Yến Thời ngẩng đầu nhìn ánh trăng xuyên qua kẽ lá, trông như ánh mắt người nào đó, tinh khiết sáng ngần.
Chỉ có lão Khánh biết, tuy không nói gì, nhưng Từ Yến Thời thật sự rất khó chịu