Thượng Hải.
Sau một trận tuyết mùa đông, lá cây ngô đồng rụng rơi, chỉ còn lại cành cây trơ trụi.
Cả Thượng Hải như thể khoác lên mình chiếc áo mùa đông, giữa cây cối um tùm là những đụn tuyết trắng xóa; đường phố Nam Kinh vẫn nhộn nhịp như thường, các cặp đôi không khác gì những cặp uyên ương giữa hồ, bên này một đôi bên kia một cặp; trên bãi cỏ xanh tươi ở quảng trường nhân dân là những chú chim bồ câu dạo bước sân vắng; ban đêm ngoài bãi ghềnh, ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Biệt thự Tĩnh An có kiến trúc gạch đỏ kiểu châu Âu, đường đi thênh thang, xe cộ tấp nập, có thể nhác thấy đèn đuốc trong thành phố. Những cụ ông cụ bà tập thể dục buổi sáng, những bà dì đếm tiền cho vay đến mỏi cả tay, mấy bà bác cầm giỏ thức ăn đựng đầy đồ đi về… Còn cả tinh anh đô thị sáng đi làm chiều tan tầm.
Lâm Khải Thụy lái xe chạy vào, con đường khá rộng không hẹp, chiếc xe bon bon chạy trên đường.
Người đàn ông ngồi cạnh không nói nhiều, sắc mặt lạnh lùng. Lâm Khải Thụy vừa lái xe vừa đánh mắt sang nhìn anh, hớn hở giới thiệu: “Biệt thự Tĩnh An không phải là khu biệt thự mà thực chất là một con kiệt, như người Bắc Kinh nói thì chính là ngõ hẻm đấy. Cậu cũng biết giá nhà ở Thượng Hải rồi đấy, khu Tĩnh An này lại là tấc đất tấc vàng, tôi có quen chủ nhà nên mới lấy được giá thấp nhất, tạm thời tôi cho cậu thuê một năm, sang năm đến lúc cậu gia hạn thì nhớ bảo anh ta đưa hóa đơn, tôi sẽ để kế toán báo cho cậu.”
Lâm Khải Thụy đã sắp đặt mọi thứ đâu vào đấy, sau đó lại liếc mắt nhìn người đàn ông bên ghế phụ, không khác gì bà già Thượng Hải lải nhải không ngừng: “Công ty có xe và tài xế riêng, lát nữa tôi sẽ điện thoại cho tài xế, nếu cậu muốn đi ra ngoài hoặc gặp khách hàng đều có thể dùng. Dĩ nhiên, bình thường muốn dùng xe đi làm hoặc lén ra ngoài hẹn hò cũng không thành vấn đề, nếu ngại cấp bậc không đủ thì cậu có thể chọn đại một chiếc trong garage nhà tôi.” Nói rồi, ánh mắt ông ta như có điều suy nghĩ đảo qua trên người anh, Lâm Khải Thụy nhíu mày không hài lòng lắm. Từ Yến Thời quá gọn gàng, từ trên xuống dưới, đừng nói là đồ trang sức như dây chuyền, ngay tới đồng hồ cũng không đeo, cổ tay thanh tú thon dài vậy mà lại trống trơn.
Lâm Khải Thụy thân là ông chủ nhìn không đặng, sao đàn ông có thể không đeo đồng hồ được, đồng hồ và xe chính là vật tượng trưng cho thân phận địa vị của nam giới mà.
Thế là ông ta đề nghị: “Cậu thế này mà đi gặp khách hàng là không được, đơn vị của chúng ta không so với Duy Lâm được, suy cho cùng Duy Lâm còn có Đông Hòa chống lưng, còn ở Thượng Hải, muốn nói chuyện làm ăn thì cậu phải bỏ vốn ra. Ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đi mua trang phục, đồng hồ tôi tặng cậu, Rolex thì thế nào?”
Từ Yến Thời dựa vào ghế ngồi, vốn đang thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe, vừa nghe thấy thế thì quay đầu sang nhìn ông ta, cúi đầu mỉm cười, lạnh giọng từ chối, “Không cần.”
Lâm Khải Thụy cảm thấy Từ Yến Thời thật sự quá cấm dục. Có điều lúc ấy trong lòng lại nghĩ, tiểu tử này vùi mình ở Tây An đến mức vừa ngu vừa cố chấp, chưa thấy qua cảnh đời bao giờ, đợi đến lúc anh thực sự thấy được sự hấp dẫn mười dặm sầm uất khói hoa khắp chốn của Thượng Hải, thì mới hay cái gì gọi là một mai chìm nổi một mai mộng. Lúc ấy cũng sẽ cười nhạo cái vẻ kiêu ngạo không đáng tiền bây giờ của mình cho xem.
Mặc dù khi đó thấy anh khá thanh cao, cũng không miễng cưỡng ép. Kết quả sau mấy ngày tiếp xúc, ông ta phát hiện người đàn ông này thật sự chỉ chuyên tâm làm việc.
Anh không nói nhiều, mọi chuyện đều tập trung vào laptop. Ngày đầu tiên đến công ty báo cáo, văn phòng và hợp đồng của anh còn chưa được sửa sang nên chưa được xem là nhậm chức chính thức, hơn nữa thời gian chính thức ký hợp đồng dự án máy bay không người lái của Cao Tường là vào một tuần sau đó. Ngoài buổi sáng ngày đầu ngồi nghỉ trong văn phòng Lâm Khải Thụy ra, thì mấy ngày sau Từ Yến Thời đều ngồi ở quán cà phê dưới lầu.
Các đồng nghiệp nữ trong công ty rục rịch xuân tâm không thôi, hỏi thăm khắp nơi rốt cuộc anh đẹp trai mới đến thuộc phòng nào. Người biết chuyện tiết lộ, đấy là tổng giám sát của phòng kỹ thuật, giám đốc Lâm phải chi một mức tiền lương cao để đào về đấy! Những trái tim nhỏ bé đập kịch liệt càng thêm dữ dội, vốn tưởng chỉ là thực tập sinh bình thường, ấy vậy mà lại là giám sát sao? Vừa đẹp trai lại có tiền, còn có năng lực nữa.
Kết quả ngày hôm sau khi đi làm, các đồng nghiệp nữ độc thân đều không hẹn mà cùng trang điểm ngồi trong quán cà phê dưới lầu, người nào đó vẫn chẳng hay mình đã trở thành con mồi trong đám sói này.
Ngày thứ ba khi Tất Vân Đào đi công tác trở về, nghe nói Từ Yến Thời đến thì không kịp cất cặp xách đã chạy như bay xuống lầu. Trong cửa tiệm ngập tràn mùi thơm cà phê, nhìn bóng người tuấn tú lạnh lùng ngồi bên cửa sổ thì hai mắt sáng lên, anh ta sải bước đi đến ngồi xuống đối diện anh, nở nụ cười tươi rói: “Không ngờ là anh đến thật.”
Từ Yến Thời dời mắt khỏi laptop nhìn anh ta, cầm cà phê lên nhấp một hớp, thờ ơ đùa: “Không hoan nghênh à?”
Tất Vân Đào hoan nghênh còn không kịp nữa là, “Anh nói đùa hả, tôi thật sự chỉ mong anh đến thôi. Anh đến rồi, chắc chắn đội chúng ta sẽ mạnh lên cho xem. Anh không biết đâu, hai tổng giám sát trong phòng của chúng tôi đấu đá nhau ghê lắm, giám sát Vương chịu không nổi nên mới từ chức, khiến nhân viên cấp dưới như bọn tôi cũng không dễ dàng gì, có điều anh đến thì tôi yên tâm rồi.”
Từ Yến Thời nhanh chóng gõ lên bàn phím, nhướn mày: “Yên tâm về tôi thế hả?”
Tất Vân Đào yên tâm về Từ Yến Thời hai trăm phần trăm. Nếu lần đầu tiên gặp mặt trong lòng anh ta có nghi ngờ, hồ nghi năng lực nghiệp vụ của một người điển trai ít nói, thì với mấy ngày ở Thượng Hải đó, vì có Lâm Khải Thụy hết sức đề cử, anh ta cũng nói bóng gió muốn thử so tài với anh, cho nên Tất Vân Đào trăm phần trăm tin vào năng lực nghiệp vụ của Từ Yến Thời. Quan trọng là ở với nhau khá thoải mái, sẽ không bởi vì năng lực nghiệp vụ đè lên đầu mà không tiếp tục. Lúc ấy Tất Vân Đào đã nghĩ, nếu như anh đến dẫn đội thì chắc chắn không khí trong đội sẽ tốt lắm, ắt hẳn mọi người sẽ bị sức hấp dẫn nhân cách của anh thu phục.
Lúc hai người lên lầu, Lâm Khải Thụy đang đùa giỡn với cô gái ở quầy lễ tân.
“Hôm nay là ngày gì thế? Sao các cô ai cũng trang điểm đậm vậy? Phấn trên mặt không rẻ đâu nhỉ? Bôi ít thôi, năm nay hiệu ích công ty không tốt, tiền thưởng cuối năm không mấy đâu, cô mà bôi nhiều như thế, với bản mặt chành bành này của cô thì chỉ dặm mấy lần là hết hộp phấn đấy.”
Cô gái trước quầy tức phát khóc, Lâm Khải Thụy lại an ủi: “Được rồi, cũng chỉ là mặt hơi lớn thôi, tiêm cho mặt nhỏ lại vẫn cứu vớt được, nhưng mũi cô thì hơi phiền đấy. Có điều cũng không phải không có cách cứu, cố gắng làm việc chăm chỉ kiếm tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ đi.”
“…”
Sau đó Lâm Khải Thụy cộp cộp rời đi, đi xa rồi vẫn còn có thể nghe thấy giọng ông ta không biết đang nói với ai: “Còn cả cô nữa, dán mắt gì mà dán sát thế, khác gì vỉ gắp xúc xích không?”
Tất Vân Đào ho khan, giải thích với Từ Yến Thời, “Giám đốc Lâm là vậy đấy, cái gì cũng có thể chọc được, miệng mồm cũng độc, với nhân viên mà không khác gì với bạn, có điều anh đừng để anh ấy lừa, anh ấy là người khẩu Phật tâm xà, một khi đã đùa dai thì không ai nói lại được. Anh ấy với giám đốc Trần, một người sắm vai chính diện còn người kia vào vai phản diện. Tuy giám đốc Trần mắng mỏ người ta rất nghiêm khắc, không khác gì hung thần ác sát, nhưng thật ra anh ấy là người miệng hùm gan sứa. Không giống giám đốc Lâm, giám đốc Lâm là tiểu nhân thật. Có điều anh ấy mà tốt với ai thì tốt thật, tốt đến mức moi tim moi phổi.”
Tất Vân Đào lại giới thiệu tình hình công ty một lượt.
“Đó là tiếp tân Tiểu Lâm, mấy người này đều ở phòng chúng ta, Vương Nhất Tiêu, Trần Quán Sơn… Phó giám sát của chúng ta là Diệp Tư Thấm vẫn chưa về, còn lại tôi sẽ từ từ giới thiệu cho anh biết…”
Mấy ngày nay, Từ Yến Thời luôn theo Lâm Khải Thụy xã giao khắp nơi, uống đến tận nửa đêm mới về. Thời gian này Tất Vân Đào cũng ở chỗ anh, bảo là muốn giúp anh tích cóp nhân khí, kết quả là hôm nào Từ Yến Thời cũng đều về lúc nửa đêm, Tất Vân Đào nghe thấy tiếng cửa mở đèn sáng thì lập tức xuống giường.
Thấy Từ Yến Thời áo sơ mi quần tây từ ngoài cửa đi vào, âu phục vắt trong tay, mệt mỏi ngồi xuống sofa.
Tất Vân Đào rót cho anh cốc nước rồi ngồi xuống đối diện, “Hôm nay lại trễ vậy nữa hả?”
Từ Yến Thời lắc đầu không nhận, ngửa đầu ra sau ghế, đèn chân không hắt ra ánh sáng mờ mờ chói lóa, anh giơ tay lên che lại, đầu nặng trịch. Anh cảm thấy có lẽ mình điên rồi, trong nháy mắt thấy Tất Vân Đào từ trên giương xuống, suýt nữa đã tưởng nhầm là Hướng Viên. Nghĩ tới đây cả người trở nên rét run.
Tất Vân Đào thấy anh quá mệt nên cũng không dám quấy rầy anh thêm, dặn dò anh đi ngủ sớm rồi về giường.
Từ Yến Thời vùi mình trên ghế, nửa buổi không nhúc nhích, cụp mắt nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại.
Một giờ rưỡi sáng.
Có thể do rượu cồn vẫn còn tác dụng mà tim anh đập khá nhanh, hô hấp dồn dập. Tất Vân Đào để lại một ngọn đèn cho anh, ánh sáng yếu ớt bao trùm lấy cơ thể lười biếng trên ghế, anh hít sâu một hơi, trong không gian yên ắng, Từ Yến Thời có thể nghe thấy được tiếng thở của chính mình.
Anh bật điện thoại mở Wechat lên, ngón tay vuốt ve màn hình, chậm rãi bấm vào tài khoản của Hướng Viên.
Cô vừa tụ tập với mấy người Cao Lãnh xong.
Không biết cô đã ngủ chưa nhỉ?
Kết quả là một giây sau, bên kia nhảy đến video gọi điện thoại.
Từ Yến Thời giật mình, theo bản năng ngồi thẳng người dậy, cúi đầu cài nút áo lại, nhưng bất chợt bàn tay anh khựng lại…
Áo sơ mi vốn chỉ cởi hai nút.
Nay bỗng biến thành ba nút…
Rồi sau đó anh hắng giọng, hớn hở ấn nút nghe máy.