Chuyển ngữ: Minh Minh
Biên tập: Iris
Buổi tọa đàm bắt đầu...
ID weibo "Hắc Diện Mao Hài " đeo mặt nạ đứng trên đài, tóc ngắn, mặc váy đậm màu dài quá gối, không đoán được tuổi, không nói thì không biết, quả thực lúc này so với lúc mắng người trên Weibo khác một trời một vực.
Bài viết ghim trên đầu: Người ta là bà cô khó tính hay mắng người nhất weibo, không thích thì đừng vào, nhưng nếu bạn muốn xin lời khuyên từ tôi thì tôi cũng sẽ khuyên bạn thật lòng. Và tất nhiên, lúc mắng người vẫn sẽ mắng như cho các người sấp mặt orz, đừng có @ riêng tư, có chuyện gì cứ nhắn lại, không chừng lúc truyền trực tiếp Weibo sẽ được phát đầu tiên, chương trình radio "Hạt đậu thần" trực tiếp vào mỗi tối thứ tư, thứ sáu phát trên kênh "Suy nghĩ của tôi đừng để ý" của đài Thiên Vân, hoan nghênh mọi người.
Vì không cấm chụp ảnh nên đám sinh viên dưới khán đài rối rít lôi điện thoại ra lén chụp bà cô ngoài đời này, còn một bộ phận khác thì chụp lén sau lưng thầy Cố. Hôm nay Cố Thanh Châu ngồi cùng vị trưởng khoa đầu tóc trắng bạc phơ càng làm bật lên vẻ đẹp chói lóa của anh, hiển nhiên là nổi bật hơn nhân vật chính ngày hôm nay. Anh nghiêm túc nghe bàn luận về "Làm thế nào để tránh thất tình tự tử sau tốt nghiệp" trong hội trường nổi tiếng.
"Nghe nói mấy ngày trước có cô bé tự sát không thành, mọi người có biết không?" Người đeo mặt nạ đứng ở dưới đèn pha mở miệng nói, âm thanh được truyền qua loa phát thanh không khác trên Weibo lắm.
"Biết!" Dưới đài, sinh viên đồng loạt trả lời.
"Thấy thế nào?"
"..." Bọn sinh viên không nghĩ tới cô sẽ hỏi họ thấy thế nào.
"Tôi thấy cô bé thật ngu xuẩn." Người đeo mặt nạ nói xong chỉ chỉ đám sinh viên đang ngồi: "Chỉ là thất tình thôi, sao lại sống không nổi? Bây giờ là thời đại nào rồi, còn chờ bố mẹ tìm mối giàu sang gửi gắm mình đến khi kết hôn mặt mũi ra sao cũng không biết, sau này làm một phát cả đời chịu khổ như ngục tù ư? Mấy đứa từ nhỏ đến lớn thiên binh vạn mã dồn hết sức mình mười hai năm ngoài việc học cũng chỉ có việc học, nhà nào về nhà nấy, đề phòng nghiêm ngặt việc yêu sớm. Yêu đương thật sự khó khăn, vất vả lắm mới lên tới đại học, được tự do yêu đương, nếu không yêu thì thật có lỗi, nhưng chia tay đòi chết thì còn có lỗi với bản thân hơn."
...Lần này lại lên đầu Weibo nhưng phản hồi tích cực hơn.
Đám sinh viên cười ha hả.
"Bây giờ tỉ lệ trai gái mất cân bằng, rừng rậm lớn như thế, người này không được thì người khác, không ai không có người này thì không thể sống nổi cả."
"Nhà trường bảo vệ sự riêng tư cá nhân, tôi cũng không biết cô bé ngốc kia là ai, nhưng... nếu em ở ngay đây thì nghe cho rõ đây: người đàn ông để em đau khổ thành bộ dạng như vậy thì người đó không đáng để em trả giá bằng mạng sống. Em nghĩ em chết hắn sẽ không nhớ em tốt bao nhiêu, ngược lại em nhảy trên lầu xuống thịt nát xương tan sẽ mãi mãi trở thành cơn ác mộng của hắn ư? Tôi nói vậy, em quay đầu sang hỏi bạn nam bên cạnh xem xem bọn họ có nghĩ như thế không."
"Nếu chia tay trong ầm ĩ, muốn nhảy lầu, chắc chắn không phải kiểu chia tay khôn ngoan, em muốn dạy dỗ hắn một chút thì không nên kết thúc sinh mạng của mình mà hãy đứng lên một lần nữa, tìm một người đàn ông tốt hơn hắn gấp trăm gấp ngàn lần. Đàn ông đều như vậy cả, không có được mới tốt nhất, hắn sẽ tức giận, sẽ để ý, đến cuối cùng, người không bỏ được đoạn tình cảm này chính là hắn. Mà em, sẽ càng ngày càng càng tốt, từ chuyện này sẽ tự tin hơn, giống như Transformers biến hình vậy, và xã hội này là lò luyện lớn."
Con gái xì xào bàn tán, mà đám con trai tới nghe giảng rất hiếm. Vốn dĩ lần này Hiệu trưởng chỉ tiện lúc đi ngang qua nghe thử, đoán chừng là không thể ngồi nghe đến lúc kết thúc được, đành cúi đầu bàn giao công việc, nói mấy câu với trưởng khoa rồi rời đi trước.
"Trên Weibo có rất nhiều cô gái chưa kết hôn đã có thai nhắn lại cho tôi, cũng nói mình muốn chết giống thế, tôi biết các cô gái đang ngồi ở đây tuyệt đối không muốn trở thành như vậy. Và tất nhiên, mặc dù các chàng trai không mang thai nhưng muốn đâm mình một dao cũng không ít, cho nên...làm thế nào bây giờ?"
Đây là một câu hỏi khó, một đống sinh viên ngồi trong hội trường không biết trả lời như thế nào cho phải...
"Nên nhớ, không nên đặt tình yêu ở vị trí thứ nhất." Âm thanh người đeo mặt nạ vẫn kiên quyết lại mang theo chút hời hợt như cũ.
"Nếu sức chịu đựng trong tình yêu của các em kém như vậy, động một tí đòi tự tử thì biện pháp tốt nhất là xếp nó hạng chót... xếp những người như thế trong cuộc đời em cách xa hạng chót một đoạn. Cứ như vậy, lúc các em muốn chết sẽ nghĩ tới, ồ, còn bài tập chưa làm xong, chưa thấy được thần tượng, túi xách đẹp vẫn chưa mua được, thậm chí còn chưa ra nước ngoài vi vu một chuyến... Đừng ngu, cho rằng đây là người yêu mình thật lòng, có thể đánh đổi cả sinh mạng để chống đỡ..."
Không có môn học dạy cách yêu, tất cả mọi người đều tìm kiếm trong dòng đời ba lần bốn lượt cả người đầy vết thương mới xây đắp được cho mình tường thành vững chắc lâu dài, đây là lần đầu có người phá vỡ quy luật, người ngoài cuộc dạy cách đứng ngoài cuộc. Tuy có đôi lời khó nghe nhưng lại chân thật, gõ thẳng vào trong đám sinh viên.
Người đeo mặt nạ nói xong lời cuối cùng, quay xuống dưới gật đầu một cái: "Tôi với tư cách mẹ già tận tình khuyên bảo như vậy, hy vọng mọi người nhớ, tốt nghiệp đại học không phải là kết thúc tình cảm, mà đây chỉ mới là bắt đầu."
Trong khi đó, những tìm kiếm liên quan đến lần thảo luận lần này liên tục đứng đầu, tình yêu kiên cố hơn vàng, lúc này xem ra không chỉ đơn giản là bà già thần kinh mắng người, mà là đang giúp những người đang trải qua cảnh thất tình hoặc bị người ta làm tổn thương tìm được hướng đi khác. Trên khung bình luận không ngừng có những ý kiến trái chiều, cùng sát cánh bên đó là một vài nhận xét không liên quan, nhận xét khách quan nói, hôm nay giáo sư Cố Thanh Châu ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Sau khi người đeo mặt nạ nói xong, đám sinh viên ồn ào lên, nháo nhào yêu cầu giảng viên Cố phát biểu quan điểm cá nhân, cũng nói một chút tại sao đến hôm nay vẫn còn độc thân.
Tính cách Cố Thanh Châu hiền lành, nhận mic hắng giọng một tiếng, anh toàn thân sơ mi trắng quần âu đứng trên khán đài, cổ áo cài nút khảm đá khác biệt, trừ anh ra chắc chẳng còn ai có thể mặc đồ giống như mọi người mà vẫn dễ nhìn như vậy. Viên đá kia bị đèn pha chiếu qua, phản chiếu ánh sáng như vầng hào quang của anh vào mắt đám sinh viên. Anh hướng về phía chỗ ngồi tất cả sinh viên, nói: "Từ "chó độc thân" này không tốt cho lắm thì phải, ai bảo còn độc thân thì trở thành cún? Tôi thấy độc thân tốt vô cùng, tôi rất hưởng thụ trạng thái như bây giờ, hy vọng mọi người có thể tò mò vấn đề học hành như tò mò vấn đề này của tôi vậy, như thế thì đến lúc thi sẽ có ít người than phiền tôi ra đề không có đại cương hơn."
Dưới khán đài ha ha cười to, người đeo mặt nạ ngồi phía sau ngẩng đầu nhìn lướt qua, thấy anh tránh nặng tìm nhẹ không đề cập đến quan điểm trước đó của cô.
Lúc trước cô không để ý, bây giờ chỉ nhìn thấy được bóng lưng vị thầy giáo thú vị được sinh viên vô cùng hoan nghênh này. Rốt cuộc lúc chuông điện thoại di động reo lên lần thứ hai, thứ ba cô mới cúi người đi ra ngoài nhận, dường như là cuộc điện thoại cá nhân quan trọng.
Buổi tối nhà trường sắp xếp mời cơm, do trưởng khoa Vương chủ trì, còn giảng viên Cố đi theo.
Hắc Diện Mao Hài sau khi kết thúc buổi tọa đàm đã tháo mặt nạ xuống, trước đó cô có thỏa thuận bí mật với trường học, nhà trường sẽ không tiết lộ chuyện cá nhân của cô ra ngoài. Trưởng khoa Vương chỉ thấy phần chữ ký bên A trên bản thỏa thuận ghi hai chữ "Nghiêm Thanh", không ngờ người đến là một cô gái trẻ tuổi, chẳng qua mặc một chiếc váy dài khiến người khác cảm giác già dặn, gương mặt nghiêm túc, mặt mũi khí khái, không giống với mấy cô bé yêu kiều mềm mại thời nay...
Chương trình radio Hạt đậu thần mỗi thứ tư thứ sáu hàng tuần Cố Thanh Châu chưa bao giờ bỏ lỡ, chẳng qua là cô gái này giấu rất kỹ, và đây là lần đầu tiên anh thấy cô ngoài đời. Lúc này ở sau hậu trường chỉ vội vã liếc qua, bây giờ người cách một bàn tròn ngồi đối diện anh, thầy Cố không kìm được lâu lâu lại nhìn lén mấy lần, thận trọng, sợ bị đối phương phát hiện.
Đáng tiếc trên lớp thầy Cố là tinh anh nhưng khi nhìn lén lại không được tinh vi cho lắm. Nghiêm Thanh đã phát hiện ra vị giảng viên thoạt nhìn tuổi trẻ nhưng không trẻ cứ nhìn mình từ lâu.
Cô đoán có lẽ vị học giả già này không thể nuốt trôi những lời nói lúc nãy của cô rồi, có đều cô quen rồi, người sống trên đời không thể nào làm cho tất cả mọi người đều hài lòng được.
Hừ, lão già.
Tự thấy mình nói như vậy cũng là vì muốn tốt cho những sinh viên kia, Nghiêm Thanh ưỡn ngực rồi thẳng người, mắt đối mắt với anh.
Cố Thanh Châu cảm nhận được địch ý của cô, nhất thời hơi lo lắng một chút, không biết mình đã đắc tội gì với cô.
Tan tiệc, anh nói với trưởng khoa đã muộn rồi, đi đêm không an toàn, trưởng khoa suy nghĩ một lát nói cũng phải, muốn bắt xe cho Nghiêm Thanh, chỉ thấy Cố Thanh Châu lái xe đi về phía cô nói: "Lên đi, tôi đưa cô về."
Trưởng khoa Vương nhìn Cố Thanh Châu đầy kì lạ, muốn nói tên nhóc Cố nhà cậu hôm nay mới xuống máy bay, cả ngày vẫn chưa trở về nhà nhất định rất mệt mỏi, tôi để người khác đưa về cũng được mà.
Có thể Cố Thanh Châu không hiểu được ý nghĩ sâu xa của trưởng khoa Vương, hỏi Nghiêm Thanh: "Nhà cô ở đâu?"
Quả thực Nghiêm Thanh không thích kiểu bằng mặt không bằng lòng thế này, rõ ràng không thích vẫn phải biểu hiện giành người trước mặt lãnh đạo nên dĩ nhiên nhìn gương mặt người đó sẽ không vừa mắt, quyết định tiếp tục ghét anh ta, ngước đầu mở cửa xe ngồi xuống.
Vì đằng trước cảnh sát giao thông đang bố trí cho đo nồng độ cồn nên dòng xe di chuyển chậm chạp, xe Cố Thanh Châu hòa vào hàng xe dài, trong xe không ai lên tiếng, Nghiêm Thanh lướt trên điện thoại xem Weibo, dùng khoảng thời gian này trả lời một vài câu hỏi.
Từ lâu cô đã lấy được danh hiệu tích V vàng của người dùng, thông tin chứng nhận viết: Phát thanh viên tư vấn tình cảm mạng, nhà văn có tác phẩm bán chạy, nhà báo tự do.
Luôn có những câu hỏi xung quanh vấn đề dưới hậu trường, Nghiêm Thanh không cảm thấy có vấn đề gì nhưng có thể người khác lại không nghĩ vậy.
Dòng xe chầm chậm chạy về phía trước, tầm mắt Cố Thanh Châu luôn hướng về phía trước nhìn đường, mở miệng thấp giọng hỏi: "Tôi đã đắc tội với cô ư?"
Ngón tay đang gõ trên điện thoại của Nghiêm Thanh dừng lại, lúc ngẩng đầu vừa vặn chạm ánh mắt nhau.
...Câu này lẽ ra là tôi nên hỏi anh chứ nhỉ?
Cuối cùng Nghiêm Thanh không nói ra, trả lời một câu: "Chắc anh hiểu lầm rồi."
Cố Thanh Châu mím môi, muốn nói lời xin lỗi...
Thầy Cố cho rằng, mặc kệ là nguyên nhân gì, thân là đàn ông, anh nên nói xin lỗi trước...
Lúc này phía trước đã hiện ra gác chắn, tốc độ xe nhanh dần, phía sau thấy xe anh vẫn không động thì nhấn còi inh ỏi. Bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói lời xin lỗi, người đàn ông lại im lặng một lần nữa.
Hết chương