Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

chương 55: chương 55

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi chỉ muốn có thể ôm em lần nữa.—— “Bạn trai của em ơi, anh đừng tự ti nhé, cũng đừng hoài nghi giá trị của chính mình, với em, anh chính là toàn bộ thế giới.”

“Anh đừng suy nghĩ sau này sẽ có người nào có thể thay thế anh, nếu em mất đi anh, em sẽ mất đi tình yêu của một đời.”

Sau khi Trương Mạn nói xong, cậu thiếu niên vẫn ôm chặt cô song không hề nói gì.

Biểu hiện yêu một người tốt nhất không phải nói cho người đó bạn yêu họ ra sao, không phải nói cho người đó bạn đã trả giá bao nhiêu.

Khiến người ta rung động nhất, là để họ thật sự cảm nhận được bạn cần họ nhường nào và quan trọng với bạn như thế nào.

Cô lại nói rằng, với cô, anh không thể thay thế.

Có lẽ trước nay Lý Duy luôn cho rằng với Trương Mạn mình cùng lắm chỉ là một điều gì đó xinh đẹp, có được là hạnh phúc, mà lỡ đi thì đó là số mệnh của mối tình đầu.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại quan trọng với cô như vậy.

Tầm quan trọng này giống như sợi dây buộc vào cánh diều, để anh có kết nối duy nhất với thế giới này.

Tầm quan trọng này khiến anh bắt đầu hiểu ra rằng mọi quyết định của mình sẽ không chỉ ảnh hưởng đến mỗi bản thân anh nữa.

Cuối cùng anh cũng hiểu được tâm trạng của cô.

Mạn Mạn của anh, anh muốn mãi nâng niu cô trong lòng bàn tay, không để cô phải chịu bất cứ tổn thương gì, mấy ngày qua vì tìm anh mà cô đã chạy xuôi ngược khắp nơi, chịu nhiều cực khổ như vậy.

Lúc này, cậu thiếu niên chợt nhận ra trước kia bản thân mình đã sai trái như thế nào.

Anh đã nghĩ vì không tổn thương cô mà đi không lời từ biệt, nhưng không biết rằng quyết định tùy tiện của anh lại là vết thương trí mạng với cô.

“Mạn Mạn, xin lỗi…”

Anh hối hận khôn nguôi, đâu đâu cũng là áy náy và đau lòng không thể phát tiết, chỉ có thể ôm chặt cô gái này trong ngực, như thể làm vậy sẽ khiến áy náy và đau đớn được giải tỏa.

Trương Mạn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô cảm giác được, anh nghe hiểu.

Như vậy từ nay về sau ít nhất anh sẽ không tiếp tục lén lút quyết định, chỉ cần anh bàn bạc mọi chuyện cùng cô vậy thì tất cả đều sẽ dễ dàng thảo luận.

Chạy vạy nhiều ngày như vậy khiến cô thật sự mệt phờ người, cô nhoẻn miệng cười, cọ trán mình vào má anh: “Được rồi, em phạt anh đi rửa chén đấy.”

Anh ngoan ngoãn nghe lời, dọn dẹp chén đũa đã ăn xong của hai người đi vào phòng bếp, Trương Mạn tựa cửa nhìn anh.

Hình ảnh như vậy thật sự quá ấm áp, khiến trái tim cô tràn ngập cảm giác an toàn.

Chỉ cần là với anh thì mọi điều nhỏ nhặt dù bình thường đến đâu cũng đều ấm áp.

Trương Mạn nhìn cậu thiếu niên bỏ hai cái bát sứ vào bồn, sau đó mở vòi nước.

Tại sao mới mấy ngày không gặp nhưng trông anh như ngốc rất nhiều nhỉ, lúc rửa chén cũng không biết xắn tay áo lên, nước trong vòi bắn tung tóe vào ống tay áo, chẳng mấy chốc đã ướt một mảng.

Trương Mạn cười lắc đầu, không nhìn nổi nữa bèn đi qua giúp anh xắn tay áo lên nhưng bị cậu thiếu niên khéo léo tránh đi.

“Mạn Mạn, trong phòng bếp không sạch, em ra ghế sofa trước chờ tôi nhé?”

Anh cười nói với cô, nét mặt không nhìn ra khác thường, hai tay ngâm trong nước nửa bát, ống tay áo che khuất cổ tay, theo động tác rửa khiến nó dính rất nhiều xà bông.

Trương Mạn nheo mắt, nhạy cảm trong lòng lại xuất hiện.

Cô túm lấy tay cậu thiếu niên, kiên quyết kéo ống tay áo của anh lên nhưng một giây tiếp theo trái tim cô đau đến mức không thể thở nổi.

Trên cánh tay sạch sẽ của anh, một đường lại một đường, tất cả đều là vết thương do dao cắt, nông sâu không đều, thậm chí có một vài đường vòng vèo quanh cánh tay.

Dễ nhận thấy chúng đều là vết thương mới.

Trong đó có một số cái còn chưa lên vẩy già, mà mấy chỗ khác da thịt đang nứt toét khiến máu ứa ra ngoài.

Thật sự quá đáng sợ.

Rốt cuộc là tình trạng như thế nào mới có thể làm một người tự tổn thương bản thân như vậy?

Trái tim cô nặng trĩu, tay phải run rẩy cầm cánh tay anh, không dám nhìn những vết thương kia thêm lần nữa.

Cô ngẩng đầu lên, cắn môi, nhìn thẳng vào mắt anh.

Cảnh tượng này thật sự quá khủng bố, khiến hai hàm răng cô không kiềm được va vào nhau lập cập, cả người nổi đầy da gà.

Ngay cả hỏi cũng không thể hỏi thành lời.

Cậu thiếu niên cuống cuồng, muốn tránh khỏi tay cô nhưng Trương Mạn dùng rất nhiều sức, nếu anh tiếp tục giãy dụa, có lẽ sẽ làm cô bị thương.

Sau một hồi giằng co Trương Mạn là người nhận thua trước.

Đây là tổn thương ai chứ?

Trên cánh tay anh có bao nhiêu vết thương thì trong lòng Trương Mạn liền có bấy nhiêu vết sẹo.

Cô không còn tâm trạng nữa, khó chịu buông anh ra sau đó đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, yếu ớt túm tóc mình.

Dây thần kinh hai bên thái dương nhảy lên “thình thịch” khiến trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh kia, không có cách nào xua nó đi.

Phòng tắm trống rỗng, nền gạch trắng như tuyết, tấm gương lớn, bồn tắm nhuộm đầy máu và người đàn ông nằm bên trong sắc mặt tái nhợt không một chút giận dữ —— gương mặt không thay đổi với thời niên thiếu là bao, chỉ thoáng qua là cô có thể phân biệt được.

Có phải bàn tay ngâm trong bồn tắm kia cũng đầy rẫy vết dao nông sâu giống như bây giờ không.

Có phải sau rất nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng vết dao thật sự quá sâu kia đã kết thúc mạng sống của anh không.

Có phải như vậy không?

Cho nên, nếu Trương Mạn tìm thấy anh chậm hơn một chút, anh sẽ giống như kiếp trước ư?

Trương Mạn che miệng lại.

Tại sao đêm giao thừa này lại biến thành như vậy chứ, rõ ràng đây là đêm giao thừa đầu tiên bọn họ cùng nhau trải qua mà, nhưng tại sao cô lại cảm thấy mệt mỏi như vậy.

Cô đang khó chịu run lẩy bẩy thì hai chân chợt chới với, bị người ôm ngang eo.

Một tay cậu thiếu niên vòng qua lưng cô, tay còn lại luồn qua chân cô, nhấc cô khỏi ghế sofa, xuyên qua phòng khách rộng rãi rồi đi lên cầu thang.

Anh đã dọn dẹp một căn phòng ở tầng hai, mấy ngày nay anh luôn ở đó.

Cậu thiếu niên dùng vai đẩy cửa ra, đặt cô gái trong ngực lên chiếc giường lớn mềm mại rồi nghiêng người nằm xuống cạnh cô.

“Mạn Mạn, em đừng khó chịu, nhìn thì đáng sợ nhưng thật ra không có cảm giác gì cả.”

Anh vén mái tóc dài che khuất gương mặt cô ra, hôn nhẹ lên má cô, muốn vỗ về cô.

Nhìn cô như vậy trái tim anh quặt thắt, đau đớn trong tim nhiều hơn không biết bao nhiêu lần cơn đau khi có khi không trên cánh tay.

Trương Mạn nằm đó mặc anh loay hoay, trái tim như bị khoét một miếng lớn để gió có thể xuyên qua trong mùa đông lạnh lẽo này.

Cô cắn răng, run rẩy nói với anh: “Lý Duy, hãy nhớ kỹ, nếu anh chết, em cũng không sống nổi.”

Từng trải qua một lần rồi, không phải sao.

Kiếp trước, sau khi anh chết chưa đầy một năm cô gặp sạt lở đất.

Từ trước đến nay Trương Mạn không bao giờ dám nhớ lại ngày đó.

Hôm đó trời mưa to xối xả, cũng là ngày cuối cùng trong chuyến đi kéo dài ba tháng của cô.

Cô chuẩn bị về nhà vì cô phát hiện hình như du lịch không hề có tác dụng với cô.

Không hề được cứu.

Mỗi lần đến một nơi xinh đẹp cô đều sẽ gặp được những người và chuyện khác nhau, dù sao người trong đoàn du lịch cũng thoải mái hơn bạn bè và đồng nghiệp trong cuộc sống và công việc.

Bọn họ đến từ mọi miền đất nước, không ai biết quá khứ của ai nên càng dễ dàng nói hết những khó khăn gặp phải trong cuộc sống.

Nhưng cô không.

Mỗi ngày cô đều im lặng lắng nghe câu chuyện của họ, trở thành người lắng nghe hoàn hảo nhất, dịu dàng nhất trong miệng những người khách du lịch xa lạ kia.

Cô kiên nhẫn nghe hết câu chuyện của họ, thỉnh thoảng sẽ cho họ một vài lời khuyên, rất nhiều người trong đoàn du lịch đều cho rằng cô có một cuộc sống bình dị và hạnh phúc, nhưng không ai biết rằng hằng đêm cô đều ngủ trong hoảng loạn, chỉ cần vừa nhắm mắt thì cơn ác mộng vô tận và cậu thiếu niên đứng sâu trong bóng tối ấy đều tuyệt vọng đưa tay về phía cô.

Ngày hôm đó cũng vậy, cô đã đặt vé máy bay từ Thành Đô về nhà, mệt mỏi hẹn một vài người trong đoàn du lịch đi xe buýt từ Đô Giang Yến đến Thành Đô.

Lúc xe chạy qua đoạn đường núi ngoằn ngoèo thì xảy ra sạt lở nghiêm trọng, chiếc xe buộc phải lùi nhanh về phía sau nhưng đụng phải một tảng đá lớn ở đằng sau khiến chiếc xe bị va nghiêng hẳn sang một bên, cheo leo trên mép núi, chòng chành suýt rớt.

Nhưng chiếc xe không rớt xuống vách núi ngay lập tức.

Tất cả hành khách đều la hét, nỗi sợ hãi với cái chết kia không phải kiếp nạn của một cá thể, mà là của mỗi một chúng sinh.

Tài xế lập tức mở cửa xe để mọi người tháo chạy, tất cả mọi người đều chen lấn về phía cửa, rất sợ sẽ phải chôn thây cùng với chiếc xe này dưới vực sâu.

Thật tiếc cửa xe bị mấy tảng đá chặn lại nên muốn leo lên phải tốn rất nhiều thời gian.

Vị trí ngồi của cô rất gần cửa xe, người ngồi cạnh cô đã sớm lấn tới cửa, khoảnh khắc cánh cửa vừa được mở ra họ liều mạng bò lên tảng đá lớn cạnh cánh cửa, chạy ra ngoài.

Nếu lúc đó cô không hề do dự lao ra bên ngoài, có lẽ vẫn có cơ hội sống sót.

Nhưng lúc cô đứng dậy định lách về phía cửa thân xe đột nhiên rung mạnh, sau lần lắc lư này trọng tâm chiếc xe càng nghiêng về phía vách núi sau không thấy đáy.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy phía sau còn có rất nhiều người.

Trong mắt những người kia hiện rõ sự sợ hãi.

Thậm chí còn có một người phụ nữ đang bế con, khóc bù lu bù loa chuyền đứa bé về phía trước, hi vọng người phía trước có thể cứu con trai cô ấy.

Khoảnh khắc đó, cô nghĩ đến cậu thiếu niên đã mãi mãi rời xa cô, đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, cô có chút không hiểu bản thân liều mạng bôn chen với bọn họ như vậy có ý nghĩa gì.

Giống như cô không hề sợ hãi cái chết như bọn họ, vậy hà tất phải giành giật với bọn họ chứ?

Thân xe lại rung lên, cô ngã xuống ghế, hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhắm mắt lại.

Nếu đời này anh vẫn sẽ chết, vậy cô phải làm sao đây?

Nghe những lời cô nói, cậu thiếu niên sững sờ hồi lâu mới nhận ra cô lại hiểu sai như thế này.

Anh vừa khó chịu vừa đau lòng, nhìn dáng vẻ càng ngày càng thất hồn của cô gái trước mặt liền nâng cằm cô lên, sốt sắng hôn lên khóe môi cô.

Vừa hôn vừa gấp gáp giải thích.

“Mạn Mạn, tôi không hề muốn… tôi không hề muốn tự sát, chỉ là tôi muốn khống chế bản thân không nghĩ đến những người hoặc chuyện không tồn tại kia thôi.”

Anh khó khăn nói ra những hành động mà đến anh cũng biết mình rất buồn cười.

“Mọi người đều nói đau đớn có thể kích thích thần kinh, tôi chỉ muốn thử vào lúc bọn họ đến xem sao.”

Mấy ngày gần đây anh luôn có thể thấy Nick và Janet, sự tồn tại của bọn họ đã nhắc nhở anh mọi lúc mọi nơi rằng, anh là một tên điên không thể khống chế được bản thân.

Một tên điên có thể làm tổn thương cô.

Nhưng anh vẫn cứ kỳ vọng, anh muốn cố gắng khiến bản thân trở thành một bình thường, rồi…

Rồi có lẽ sẽ có một ngày, anh có thể quay về bên cạnh cô mà.

Quay về bên cạnh cô gái anh yêu nhất, và sống một đời lâu dài với cô ấy.

Vậy làm sao mới có thể thoát khỏi sự kiểm soát vô hình đó và trở thành một người bình thường đây?

Thường lúc tinh thần hỗn loạn sinh ra ảo tưởng ý nghĩ sẽ trở nên đơn giản và trực tiếp —— phàm cảm giác đau đớn quá mãnh liệt có thể khiến người ta bước ra khỏi cõi mộng, như vậy phải chăng cũng có thể khiến anh thoát khỏi hoang tưởng không? Thế là mỗi lần nhìn thấy bọn họ, anh sẽ thử một lần.

Lúc mới đầu nó cực kỳ hiệu quả.

Hễ lưỡi dao sắc nhọn cứa vào da, loại bén ngót kia khiến cảm giác đau đớn bị kích thích đã giúp anh có được một khoảng thời gian tỉnh tảo ngắn ngủi, và một khi tỉnh táo rồi hoang tưởng sẽ không tồn tại nữa.

Anh đã từng vì vậy mà mừng như điên.

Trong tiềm thức, con người là động vật có xu hướng tránh hại tìm lợi, nếu tiếp tục rèn luyện não bộ sẽ dần tiếp thu những tín hiệu như vậy —— có hoang tưởng, sẽ có đau đớn.

Cứ thế cho đến khi anh có thể kiểm soát được bản thân không tiếp tục hoang tưởng nữa.

Chỉ tiếc là sau vài lần phương pháp này dần dần thất bại.

Song không ngờ anh lại từ từ quen thuộc với cơn đau này, quen thuộc với kích thích của mũi dao lạnh lẽo chạm vào da dẻ.

Thậm chí vết thương sâu đến mức máu chảy ròng ròng cũng không còn tác dụng nữa.

“Mạn Mạn, tôi không phải muốn tự sát, em xem này, những vết thương của tôi đều nằm trên cánh tay, không hề gần động mạch… tôi chỉ là, tôi chỉ là không muốn bản thân mình mất không chế mà thôi.”

Tôi chỉ là, muốn có một ngày, có thể lại ôm em mà thôi..

Truyện Chữ Hay