Ngày tháng , trời vừa sáng Trương Mạn đã đi đến nhà hát lớn của thành phố N.
Dù sao Nhất Trung ở thành phố N cũng là trường trọng điểm của tỉnh cho nên rất coi trọng sự phát triển của học sinh, và theo một lẽ hiển nhiên buổi biểu diễn văn nghệ này sẽ được bày bố tương đối long trọng. Thế là hội diễn mừng lễ Quốc Khánh hằng năm nhà trường đều sẽ tổ chức ở nhà hát lớn trong trung tâm thành phố N.
Bên trong nhà hát, nhà trường không chỉ sắp xếp chỗ ngồi cho toàn thể học sinh, mà còn dành riêng một khu vực để mời một số phụ huynh.
Trương Mạn đi vào hậu trường, sau khi thay xong chiếc váy Trương Tuệ Phương chuẩn bị cho cô thì đi tới phòng hóa trang, trường học có mời một đội chuyên gia trang điểm đến trang điểm cho đoàn đội.
Hầu hết các bạn hôm nay sẽ lên sân khấu biểu diễn đã gặp mặt nhau ở buổi diễn tập ngày hôm qua, lúc này mọi người đều đang chuẩn bị trong phòng hóa trang, hồi hộp chờ đợt diễn tập thứ hai vào sáng nay.
Bởi vì Tần Soái là trưởng ban Văn Nghệ của trường nên cậu ta không chỉ trình diễn độc tấu tiết mục piano mà còn đảm nhiệm cả vị trí MC và điều phối chương trình. Cậu ta hết ra rồi lại vào kiểm tra xem mỗi một người đã đứng đúng vị trí của mình chưa, rồi đạo cụ chuẩn bị như nào, bận đến tối mày tối mặt.
“Đằng kia cần một chuyên gia trang điểm đến trang điểm cho MC nữ…”
Cậu ta vừa mới mở cửa phòng hóa trang ra thì nhìn thấy một cô gái đang đứng một bên chờ trang điểm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Da trắng váy đen, chiếc sườn xám cách tân xinh đẹp ôm sát người, vẽ ra từng đường cong ngọt ngào trên người cô. Hôm nay cô cũng buột tóc lên, song không phải là kiểu tóc buột đuôi ngựa như mọi ngày, mà cố định hết tóc ra sau gáy sau đó làm thành một cái búi, thậm chí tóc mái cũng được kẹp cẩn thận bằng một cái nơ, lộ ra cái vầng trơn bóng.
Một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, da dẻ trắng trắng hồng sạch sẽ, ngay cả khi không đánh phấn trang điểm cũng đẹp đến khiến người khác sững sờ.
Khoảnh khắc đó, Tần Soái không kìm được ngẩn ra.
Tuy đã gặp cô nhiều lần, nhưng mỗi lần đều có cảm giác trái tim bị đánh cho một quyền chí mạng. Cậu ta tự cốc mình một cái, nghĩ bụng, cô em gái này thật sự là dựa vào khiếu thẩm mĩ của cậu ta rồi lớn mà.
Sau khi đã trang điểm xong xuôi cả thảy, trưởng ban Tần đi tới giả bộ thân thiết: “Đàn em, căng thẳng à?”
Trương Mạn nhìn thấy cậu ta đến gần thì chào hỏi: “Chào buổi sáng đàn anh. Em vẫn ổn, không quá căng thẳng ạ.”
“Vậy thì tốt… buổi diễn tập ngày hôm qua em làm tốt lắm.”
Kì thật Trương Mạn có hơi căng thẳng, bởi vì trong kiếp trước, cô chưa từng hát ở trước mặt Lý Duy. Cô nhìn đồng hồ trong phòng hóa trang, bây giờ mới tám rưỡi, cũng không biết anh đã rời giường chưa.
Nhà hát lớn này rất gần nhà anh, đi bộ tầm mười mấy phút là tới, huống hồ tận năm giờ mới tới tiết mục của cô thì coi như anh có ngủ thẳng tới chiều cũng sẽ đến kịp thôi.
Tần Soái còn muốn trò chuyện thêm hai câu song lại bị Trịnh Nam, một thành viên khác trong ban văn nghệ kéo đi, nói là phần của MC có chút thay đổi, bảo cậu ta đi giải quyết.
Cậu ta đi tới cửa thì giật ngược Trịnh Nam lại: “Này, hôm nay cậu có bận chuyện gì không?”
Trịnh Nam lắc đầu: “Không có, lão đại, có chuyện gì à?”
“Cậu mua giúp tôi một bó hoa, là kiểu trong trẻo thoát thục không diêm dúa, về rồi tôi trả tiền lại, đi nhanh đi.”
——
Buổi diễn tập diễn ra rất thuận lợi, chẳng mấy chốc đã đến lúc chương trình bắt đầu. Trái lại còn lâu mới tới tiết mục của cô nên cô dứt khoát ngồi ở khu vực dành cho học sinh tham gia biểu diễn xem các bạn học khác trình diễn.
Người đến rất đông, chỗ ngồi ở khán đài được chia theo lớp cho nên gần như không còn vị trí nào trống. Vì đây là nhà hát lớn của thành phố nên sân khấu và hiệu ứng âm thanh cực kì tốt, cho dù bên dưới sân khấu có ồn ào hay gì gì đi nữa thì hiệu ứng âm thanh ánh sáng vẫn rất đỉnh.
Thành thật mà nói, bởi vì tính chất của các tiết mục khác nhau nên lượng thời gian biểu diễn cũng khác nhau, và hiển nhiên lúc ghi danh các lớp đã rút ngắn lượng thời gian ngắn lại, song vẫn có một vài câu lạc bộ như nhạc cụ dân tộc, nhạc giao hưởng, rock and roll vv…, tiết mục của bọn tốt đến nỗi không thể nào nghĩ rằng đây là một chương trình văn nghệ của học sinh cấp ba.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là bốn giờ chiều, còn khoảng nửa tiếng nữa là cô phải đi vào hậu trường chờ lên sân khấu. Cô lại nhìn sang khu vực giành cho lớp A, một đám người ngồi chen chúc nhau nhưng không thấy Lý Duy. Cô lấy di động ra gởi cho anh cái tin nhắn.
【Lý Duy, cậu đã đến chưa? 】
Đợi suốt nửa giờ, đối phương vẫn chưa trả lời.
Trương Mạn hơi sốt ruột, lo lắng có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không, vì thế cô đi vào phòng nghỉ trong hậu trường gọi điện thoại cho anh.
Vẫn không có ai bắt máy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trương Mạn đành chịu, đúng lúc đó nhân viên thời vụ do Hội học sinh sắp xếp đã bắt đầu dục. Cô tự nhủ rằng đã đến rồi, hiện tại dưới khán đài quá ồn nên anh không nghe được tiếng chuông di động.
Cô ôm cây ghitar đi tới khu vực chờ ở hậu trường, ước chừng mời phút sau Tần Soái giới thiệu tiết mục đơn của cô.
“Tiếp theo là tiết mục vừa đàn và hát do bạn Trương Mạn, học sinh lớp A trình bày, ca khúc mang tên: 《I will always love you. 》”
…
Trương Mạn hát xong thì cả khán đài vang lên một tràng pháo tay dài, có rất nhiều đàn anh lõi đời của khối mười một và mười hai huýt sáo với cô. Trần Phi Nhi ngồi ở hàng ghế trước, lúc này đương điên cuồng gọi tên cô, giọng cô ấy chói tới nỗi muốn át hết tiếng vỗ tay ầm dĩ kia.
Cô đứng dậy cúi người chào toàn bộ khán đài, đang tính rời khỏi sân khấu thì trông thấy Tần Soái đi tới, người mà lí ra nên lên sau khi cô đi xuống sân khấu mới đúng, trong tay cậu ta còn cầm một bó hoa lớn.
Là một bó bách hợp trong trẻo thoát tục.
Cậu ta cười cười tặng hoa cho cô, động tác vô cùng tự nhiên, Trương Mạn lần lữa một hồi, dưới cái nhìn của tất cả mọi người nếu cô không nhận sẽ khiến đối phương lúng túng, vì thế cô đưa tay đón lấy bó hoa, đáp lại anh ta bằng một nụ cười phải phép, gật đầu nói cảm ơn.
Vừa đi xuống sân khấu, Trương Mạn cầm cây ghitar đi tới khu vực quản lí nhạc cụ sau đó nhanh chóng trở lại chỗ giành cho lớp một, song từ lúc bắt đầu cho đến giờ cô chưa từng nhìn thấy Lý Duy. Cô hỏi thử bạn bè xung quanh thì mới biết Lý Duy không đến, hơn nữa cũng không thể gọi cho anh.
Trương Mạn hơi mất mát, nghĩ bụng, hẳn là không phải anh quên đâu. Nhưng ngay sau đó, tâm trạng lo lắng xộc thẳng lên não cô.
Rõ ràng anh đã nói là sẽ đến, còn nói rất mong chờ nữa, làm sao có thể quên được chứ, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô nhíu mày, trái tim đập thình thịch. Cô bắt buộc bản thân không được suy nghĩ lung tung, thậm chí cô còn chưa thay áo quần, rồi thậm chí không kịp xử lí bó hoa Tần Soái tặng cho cô mà cầm chúng chạy tới nhà Lý Duy.
Tuy chỉ mới đứng ở trước cửa nhà anh nhưng Trương Mạn đã nghe được giọng của anh rồi, tức thì cô thở hắt ra một hơi đầy nhẹ nhõm, thật tốt, người không có chuyện gì.
Song lúc này giọng anh không hề điềm tĩnh giống mọi thường, thanh điệu lên cao, âm lượng thì nặng, giọng điệu vô cùng dữ dội, thật giống như anh đang tranh luận với người nào đó. Trương Mạn khó hiểu, có khách khứa nào đến nhà anh chơi sao?
Cô bấm chuông, cậu thiếu niên nhanh chóng mở cửa cho cô.
Cánh cửa mở ra, đập vào mặt cô là một luồng không khí ẩm ướt như thể đã nhiều ngày rồi căn nhà chưa được thông khí, trong nhà rất tối, rèm cửa trong phòng khách không được vén lên, không có bất kì ánh sáng nào lọt vào từ bên ngoài cả.
Trương Mạn phải nheo mắt một lúc mới có thể thích nghi được, sau đó mới có thể nhìn rõ cậu thiếu niên đứng ở cửa.
Cả người anh nhếch nhác.
Đầu tóc bù xù như thế mấy ngày rồi chưa gội. Mí mắt anh cụp xuống che khuất đáy mắt giăng kín tơ máu, vành mắt đen thành hai cái bọng lớn.
Thậm chí Trương Mạn còn nhìn thấy cằm anh lún phún gốc râu xanh lâu ngày không cạo, đôi môi mỏng mím chặt, khô đến nỗi nứt thành từng đường dài.
Xem ra mấy ngày qua anh không hề ngủ, nhưng trong mắt anh lấp lánh phấn khích khôn xuể.
Trương Mạn vừa mới thôi lo lắng lại lập tức hoảng sợ, đã xảy ra chuyện gì?
Thấy người đến là cô, trong mắt cậu thiếu niên lóe lên ngạc nhiên, nhìn cô gật đầu bảo cô vào nhà.
“Trương Mạn, cậu chờ tôi chút nhé, bạn của tôi đang ở đây.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nói xong, anh xoay người đi vào phòng đọc sách, giống như anh không hề nhận ra mình đã cho cô leo cây.
Trương Mạn ép chế những lo lắng và nghi vấn trong lòng, thay dép, đi theo anh vào trong.
Anh còn có bạn bè đến nhà chơi sao, đó là ai?
—— Song, đợi đến cô khi thật sự đứng ở cửa phòng đọc sách định gặp người bạn kia của anh lại hoảng sợ không thôi.
Cảnh tượng trước mặt khiến cả người cô run rẩy. Cô phát hiện lòng mình đang sợ một nỗi sợ mà không ai có thể hiểu được.
Trong phòng đọc sách này, ngoài trừ anh ra, không có người thứ hai nào khác.
Nhưng anh không hề biết.
Phòng đọc sách của cậu thiếu niên đặt một tấm bảng đen nhỏ, trước tấm bảng đen đặt hai cái ghế trống.
Mà anh thì đang ngồi trên một trong hai cái ghế đó, đưa tay lên chỉ vào một cái công thức lộn xộn trên bảng, rồi quay sang nhìn cái ghế trống còn lại, giọng đầy nghi ngờ: “Làm sao có thể tồn tại lực tác động ở khoảng cách xa() chứ?”
() Khái niệm chỉ một vật thể có thể di chuyển, thay đổi hoặc bị ảnh hưởng mà không bị vật thể khác chạm vào.
Hỏi xong câu này, anh nhìn vào cái ghế trống không kia, lẳng lặng lắng nghe, biểu hiện vô cùng nghiêm túc, như thể ai đó đang giải thích cho anh vấn đề vừa rồi vậy.
Suốt khoảng thời gian đó cả căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người, song trên mặt cậu thiếu niên vậy mà mang theo vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.
Trương Mạn dần dần nổi đầy da gà. Trong một khoảnh khắc nào đó cô gần như muốn nói với anh rằng, cô không hề nhìn thấy người nào đang ngồi trên ghế trò chuyện với anh cả.
Cô nín thở, cố gắng kiềm chế bản thân không phát ra bất kì tiếng động nào, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu bầu không khí yên tĩnh lại khiến người ta sởn tóc gáy này.
Ước chừng mấy phút sau cậu thiếu niên gật đầu, vẻ mặt bừng tỉnh, anh nhìn chỗ ngồi trống không kia bình tĩnh nói: “Đúng, nói cách khác, hiện tượng lực tác động ở khoảng cách xa của vướng víu lượng tử() sẽ phá vỡ quan hệ nhân quả, tương tự như sự sụp đổ của hàm số sóng(), đúng không?”
() Vướng víu lượng tử (rối lượng tử): Một hiệu ứng trong Cơ học lượng tử, trong trạng thái lượng tử của hai hay nhiều vi hạt đồng thời có liên hệ với nhau dù chúng có nằm cách xa nhau tới mức nào.
() Sự sụp đổ của hàm số sóng: Hàm số sóng là một thành phần của không gian tuyến tính đa chiều phức, dùng để mã hóa lượng kiến thức tối đa của người quan sát về một hệ thống vật lí được quan tâm, và nó được thể hiện bằng phương trình Schrödinger, nói một cách đơn giản: Đây chính là sự khác nhau giữa xác suất trước trước và sau khi đo đạc.
Ví dụ, trong một thí nghiệm đối với khe lượng tử, khi phát ra một vi hạt tại một thời điểm, nếu không có sự quan sát của con người và thiết bị tại khe đôi, thì e (electron) sẽ tách đôi và đi qua cả hai khe để tạo ra hiện tượng chồng chập các trạng thái spin lượng tử. Song, nếu có thiết bị quan sát của con người, thì sẽ chỉ có e đi qua khe đôi và không có hiện tượng chồng chập sóng hạt ở màn chắn phía sau.
Anh vừa nói vừa không biết sao cho đặng xua xua tay: “Nick, tôi vẫn không thể nào tiếp thu được ý kiến này, cơ sở của Lý luận lượng tử thật sự khiến người ta khó chấp nhận.”
Nói xong câu kia, bầu không khí lại yên tĩnh hồi lâu, anh vừa nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu đồng ý với quan điểm của “đối phương”.
Trương Mạn chỉ có thể đực người ra nhìn hết những cảnh tượng kia, cảm thấy sức lực cả người dần dần trôi tụt. Cô nắm hai tay lại với nhau, cố gắng kiềm chế bản thân không run rẩy.
Ước chừng qua mấy phút, đột nhiên anh nhớ đến Trương Mạn cũng ở trong phòng, bèn nhìn chiếc ghế trống nói một tiếng: “Xin lỗi Nick, bạn học của tôi đến tìm tôi, vậy hôm nay chúng ta tới đây thôi, lần sau lại trao đổi tiếp.”
Anh nghiêng người nhìn Trương Mạn, đưa tay chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Trương Mạn, người này chính là bạn của tôi, Nick.”
Lúc chạm phải ánh mắt của anh nhìn cô thì, Trương Mạn chỉ có một cảm giác hai hàm của mình va nhau kêu lớp cớp, kể cả đời trước lẫn đời này, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy anh phát bệnh.
Cô cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất quay sang hỏi thăm vị trí anh đang chỉ vào.
“Xin chào Nick, tôi là Trương Mạn.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Động tác của cô rất cứng ngắc, gian nan đến nổi mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Lý Duy lại giới thiệu cô với đối phương, trong đoạn đối thoại có mấy giây im lặng, là anh đang nghe “đối phương” nói chuyện. Không biết anh nghe được cái gì, cuối cùng còn lắc đầu cười cười, nhìn “anh ta” nói: “Tôi đưa cậu ra cửa.”
Mãi cho đến khi anh ra khỏi phòng đọc sách, tức thì dây thần kinh căng thẳng của Trương Mạn đứt phựt, cả người cô mềm oặt, trượt theo vách tường ngồi co quắp trên sàn nhà.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.