Tránh Sủng

quyển 1 chương 28: cổ thần hoán vs nguyên hiên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Tiến vào tòa bảo thự đã từng thuộc về mình, Thời Thiên trong lòng có chút phiền muộn, ký ức về cuộc sống tốt đẹp ở đây qua bốn năm đã dần phai nhạt, khi lại một lần nữa bước vào nơi vàng ngọc tràn đầy quý khí, trong tim sinh ra nỗi đau mê man, đột nhiên không còn nhận rõ khoảng thời gian tươi đẹp được nâng niu trong lòng bàn tay là mộng, hay là bốn năm chịu đủ các loại ủy khuất thống khổ là mộng, nói chung, đều hư huyễn như nhau.

Trước bảo thự rộng lớn là thảm cỏ bích lục trải dài, sau khi bước qua đại môn còn một quãng ngắn nữa mới có thể chân chính tiến vào tòa kiến trúc diện tích khổng lồ, thảm cỏ phía ngoài liên kết với đại sảnh tráng lệ, dưới trải thảm đỏ tinh tế cực độ xa hoa, dãy người hầu xếp hàng bưng bê rất có trật tự, thấy Cổ Thần Hoán ôm Thời Thiên đi tới đều dừng hết việc đang làm, phi thường cung kính cúi người chào Cổ Thần Hoán.

Bởi vì thời gian bắt đầu yến hội chưa chân chính bắt đầu, cho nên khách khứa không nhiều, chỉ có mấy người tâm giao với Cổ Thần Hoán trong lĩnh vực kinh doanh đứng chuyện trò. Bọn họ thấy Cổ Thần Hoán xuất hiện liền tiến đến nhiệt tình chào hỏi, Cổ Thần Hoán ung dung ứng phó, vẫn duy trì khoảng cách nóng lạnh thích hợp.

Cổ Thần Hoán vô cùng nổi bật, không chỉ vì ngũ quan lạnh lùng hoàn mỹ mà còn vì khí chất cứng rắn vô hình, thoáng như vầng trán khóe môi khẽ động cũng có thể hàm chứa mị lực. Cách xử sự của hắn không lạnh nhạt không nhiệt tình, nhưng ai nói chuyện với hắn đều sẽ duy trì khoảng cách hai bước chân, dường như đó là khoảng cách an toàn.

Cổ Thần Hoán trò chuyện với khách mời đến sớm vài câu, sau đó ôm Thời Thiên bước vào bảo thự.

Cả đoạn đường Thời Thiên không nói lời nào, thấy Cổ Thần Hoán được người hầu cung kính như vua chúa, cậu khó có thể hình dung cảm giác trong lòng, xa cách bốn năm, lại một lần nữa tiến vào nơi mình đã từng sống mười mấy năm, cậu lại không thấy bất kỳ cảm giác quen thuộc, đại sảnh vẫn hệt như bốn năm trước, nhưng cậu đối với sự xa lạ này mơ hồ lộ ra điểm, bài xích.

"Không thích nơi này sao?" Cổ Thần Hoán thấy sắc mặt Thời Thiên không tốt, nhẹ giọng hỏi, "Tôi muốn cho em niềm vui bất ngờ, cho nên mới không nói tôi sống ở đây."

"Cổ Thần Hoán." Thời Thiên quay đầu nhìn Cổ Thần Hoán, ánh mắt phức tạp, nhưng cậu không chút do dự nói ra suy nghĩ của mình, "Em không biết có phải do mình đa tâm hay không, em luôn có cảm giác từ khi đứng ở đây, bốn phía đều tràn ngập địch ý."

"Sao lại nói như vậy?"

"Có lẽ là vì em sớm đã không còn thích hợp vinh hoa." Thời Thiên cười khổ, "Cổ Thần Hoán, lý do duy nhất khiến em thích nơi này, chính là anh."

Cổ Thần Hoán cúi đầu, hạ một nụ hôn dịu dàng xuống trán Thời Thiên, "Bắt đầu từ bây giờ, em chính là thiếu gia ở đây, là thiếu gia mà Cổ Thần Hoán tôi dùng cả đời để bảo vệ."

Thời Thiên nhìn khuôn mặt hoàn mỹ tựa điêu khắc của Cổ Thần Hoán mang theo tiếu ý nhu tình như nước, khoảng không trống rỗng lắng đọng trong lòng từng chút một biến mất, Thời Thiên đột nhiên muốn cười nhạo chính mình, thực sự bốn năm qua đi đã biến cậu thành một người nhát gan, vinh hoa ập tới, lại có chút không kịp trở tay.

Thời Thiên cười híp mắt, "Cổ Thần Hoán, cảm ơn anh."

Cổ Thần Hoán luôn thành công che giấu các loại tâm tình, nhìn thấy trong mắt Thời Thiên là luồng quang mang cảm kích ôn nhuận, hắn ngẩn người, hai mắt tối đen, dị thường bình tĩnh.

"Chúng ta sắp đính hôn, sau này em không cần phải cảm ơn tôi." Cổ Thần Hoán ôm vai Thời Thiên, thanh âm ôn hòa.

"Sau này?" Thời Thiên đột nhiên bật cười, "Nói ra có lẽ anh không tin, em trước đây chưa từng nghĩ đến sau này, nhưng em đảm bảo, sau hôm nay, em mỗi ngày đều sẽ vẽ lên một tương lai tốt đẹp, tuyệt không sống uổng."

Sau này? Cổ Thần Hoán nhiều lần lặp lại hai chữ ấy trong lòng, dần dần, cảm xúc nóng rực, thậm chí là mong chờ cường liệt xông vào đại não, buộc hắn phải nghĩ, sau này? Hắn và cậu, sau này?

"Dương Thiên!"

Cách hai người không xa đột nhiên truyền tới giọng nam hưng phấn, thanh âm vừa lọt tai, sắc mặt Thời Thiên trầm xuống, cậu cố ý tránh né Nguyên Hiên lôi kéo Cổ Thần Hoán đi về hướng ngược lại, vội vã nói, "Anh dẫn em lên lầu xem đi!"

Mới đi được vài bước, Nguyên Hiên đã đuổi theo, hắn chạy đến trước mặt Thời Thiên và Cổ Thần Hoán, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Thời Thiên, "Thực sự là cậu! Thật quá tốt!" Nguyên Hiên không che giấu kích động khi gặp Thời Thiên, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cậu, không hề để ý sắc mặt Thời Thiên khó coi thế nào.

"Thì ra là Nguyên thiếu gia." Thanh âm chậm rãi trầm thấp lộ ra mấy phần tiếu ý u lãnh, ánh mắt thâm trầm nhìn Nguyên Hiên. Hắn biết khoảng thời gian này Nguyên Hiên điên cuồng theo đuổi Thời Thiên, hắn cũng biết trong lòng Thời Thiên chỉ có mình, chưa từng đem nam nhân này đặt vào mắt.

Nguyên Hiên là kiểu phú nhị đại táo bạo dễ kích động, trong mắt Cổ Thần Hoán chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa không tạo nên bất kỳ uy hiếp, vô luận là việc làm ăn hay là mọi loại kế hoạch.

Đối đầu với ánh mắt Cổ Thần Hoán, nụ cười trên mặt Nguyên Hiên nhất thời nhạt đi không ít.

Yến tiệc lần này Cổ Thần Hoán vốn mời Nguyên Thường Diệu, nhưng gần đây Nguyên Thường Diệu luôn luôn xuất ngoại ra nước ngoài làm ăn, thế nên mới đổi thành con trai Nguyên Hiên độc nhất của ông, Nguyên Hiên đối với những chuyện như thế này nhắc không nổi tí ti hứng thú, chỉ vì Nguyên Thường Diệu nhắc đi nhắc lại mới lười biếng lê thân đến đây. Hắn chỉ muốn đến thể hiện chút thành ý, sau đó sẽ tùy tiện nói một lý do nào đó rồi chạy đi tìm Thời Thiên, vậy cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Nguyên Hiên biết yến hội được tổ chức ở nhà Cổ Thần Hoán, nhưng không nghĩ tới Thời Thiên cũng ở đây. Hắn đột nhiên nhớ ra mấy ngày trước Thời Thiên từng nói với hắn cậu sẽ kết hôn với Cổ Thần Hoán.

Nguyên Hiên luống cuống vội vã nhìn Thời Thiên, "Buổi tiệc hôm nay.... Cậu và Cổ Thần Hoán sẽ.... "

"Đúng vậy." Thời Thiên mặt không thay đổi cắt lời.

"Vậy những lời tôi nói với cậu đều là vô ích sao?" Nguyên Hiên cao giọng, có chút nóng nảy, "Nam nhân này đang gạt cậu!"

"Nguyên thiếu gia hình như không đến để chúc phúc." Cổ Thần Hoán cười âm hiểm.

Nguyên Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Thần Hoán, "Anh dám nói anh không hề lừa dối Dương Thiên? Đừng chối! Cách đây không lâu tôi tận mắt nhìn thấy anh ôm nam nhân khác ra vào hộp đêm, hơn nữa người đó cũng thừa nhận, anh ta đã sống cùng anh mấy.... "

"Đủ rồi!" Thời Thiên tức giận lớn tiếng cắt lời Nguyên Hiên, "Anh có thể ra dáng thương nhân một chút hay không? Đừng tưởng dây dưa với tôi mấy ngày là có thể quản chuyện của tôi!"

"Cậu.... " Nguyên Hiên tức điên siết chặt nắm tay, không biết làm sao phát tiết.

"Tôi biết người Nguyên thiếu gia nhắc tới là ai." Thanh âm Cổ Thần Hoán vẫn vững vàng như một đường thẳng, hắn không nhanh không chậm rút điện thoại, đầu dây bên kia bắt máy, hắn thấp giọng nói, "Dư Thặng, đến đại sảnh một chuyến."

Cúp điện thoại, Cổ Thần Hoán cười khách khí nhìn Nguyên Hiên sắc mặt tái nhợt, "Dư Thặng là trợ lý của tôi, thỉnh thoảng sẽ theo tôi đi xã giao, cậu ta nói mấy ngoài trước có một cẬu trai tóc vàng hỏi quan hệ giữa tôi và cậu ấy, tôi đoán người đó chính là Nguyên thiếu gia đi, cậu ấy rất nhanh sẽ đến, lúc đó, hãy để cậu ấy giải thích."

Nguyên Hiên ngây người, cả giận, "Tôi tận mắt thấy anh ôm.... "

"Nếu tôi uống say, bất cứ thuộc hạ nào cũng có thể đỡ, tôi nghĩ Nguyên thiếu gia đều sẽ cho rằng đó là cái ôm mập mờ đi."

"Đừng tưởng mắt tôi mù, khi đó anh vừa mới đến Ngôi Sao, còn chưa uống rượu, sao có khả năng say?"

"Nguyên thiếu gia thích người yêu của tôi phải không?" Cổ Thần Hoán híp mắt nhẹ giọng hỏi.

"Phải! Tôi chính là thích cậu ấy!" Nguyên Hiên không chút suy nghĩ đáp.

Cổ Thần Hoán cười càng thêm âm lãnh, "Vậy tôi đã có thể lý giải tại sao cậu hạ thấp tôi trước mặt người yêu của tôi."

"Tôi..... " Nguyên Hiên tức giận không biết nên làm sao phản bác, lúc này mới phát hiện mình bị Cổ Thần Hoán dụ vào tròng.

Bị Cổ Thần Hoán phong khinh vân đạm chọc giận, cùng ánh mắt hoàn toàn không tín nhiệm của Thời Thiên, Nguyên Hiên rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa, hắn nặng nề hừ lạnh, hung ác phun ra một câu, "Tôi nhất định không để anh tổn thương cậu ấy!" Nói xong liền căm hận bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Nguyên Hiên, Thời Thiên bất đắc dĩ thở dài, cậu ngẩng đầu chuẩn bị nói cho Cổ Thần Hoán mình và Nguyên Hiên quen biết từ khi nào thì bất ngờ phát hiện, Cổ Thần Hoán dùng ánh mắt tàn nhẫn tràn ngập địch ý nhìn về phía Nguyên Hiên vừa khuất bóng.

Truyện Chữ Hay