Tránh Sủng

quyển 1 chương 18: bốn cái tát

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Đến một phát thế nào?" Thanh âm Nguyên Hiên tràn ngập từ tính, nếu là người thường, sợ đã sớm bị giọng nói mê hoặc này của hắn làm cho mềm nhũn, Nguyên Hiên nhấc tay khinh bạc nâng cằm Thời Thiên, nhẹ giọng dụ dỗ, "Đảm bảo khiến cậu thoải mái lên mây." Nói xong, Nguyên Hiên tháo chiếc đồng hồ vàng nạm kim cương trên tay xuống giơ lên trước mặt Thời Thiên, khẽ cười nói, "Thích không? Đây là đời mới nhất, toàn cầu chỉ bán ba cái." Có thể tham dự yến hội của cha, tất nhiên đều là người có chút địa vị, đồ vật bình thường hẳn là không dùng được cho nên hắn mới dùng đến chiếc đồng hồ trên tay, thực chất, Nguyên Hiên không tiếc chút tiền này, có vui có hưởng liền ok.

Thời Thiên vẫn như trước diện vô biểu tình, khẽ mở môi mỏng, "Ngoài này có người, hay chúng ta vào đó đi? Không gian tuy nhỏ, nhưng rất kích thích!" Thời Thiên chỉ những gian phòng nhỏ bên cạnh.

Nguyên Hiên cao hứng thấp giọng cười, "Nguyên lai cậu giả vờ đứng đắn a! Mặt ngoài thanh lãnh cao quý, bên trong lại..... Ha ha, được! Vừa vặn hôm nay tôi cũng muốn chơi kích thích một chút."

Nói xong, Nguyên Hiên ôm Thời Thiên bước vào một gian, còn không quên quay lại hướng mấy anh em khoe khoang ra hiệu!

Mấy người bạn của Nguyên Hiên kinh ngạc, không nghĩ tới hắn đắc thủ nhanh như vậy, tất cả đành thất vọng rời khỏi phòng vệ sinh, dù sao lát nữa chỗ này có khả năng sẽ truyền ra mấy thứ tiếng không nên nghe.

"Tôi vốn dĩ không muốn thượng, nhưng.... " Trong không gian nhỏ hẹp, Nguyên Hiên đặt Thời Thiên lên cửa, lòng bàn tay xoa lên tóc cậu, đầu hơi cúi, cười xấu xa nhìn Thời Thiên, "Đáng tiếc khuôn mặt này của cậu, càng xem càng dụ người, phía dưới của tôi cứng lên rồi, hận không thể lập tức lột sạch cậu rồi hảo hảo yêu thương mấy chục lần."

"Thật sao?" Nghe Nguyên Hiên ô ngôn uế ngữ, Thời Thiên cong khóe môi, hô hấp cũng như âm thanh đầu độc lòng người, "Vậy anh giúp tôi cởi được không?"

Giọng nói thanh lãnh xen chút mê hoặc càng khiến Nguyên Hiên hô hấp nặng nề, hắn cười khẩy, giơ tay muốn cởi khuy áo ngực trên âu phục của Thời Thiên.

"Anh thật quá không hiểu tình thú." Thời Thiên nắm lấy tay Nguyên Hiên, đuôi lông mày uốn cong, nhẹ nhàng nói, "Trước tiên thoát phía dưới."

Nguyên Hiên hô hấp càng thêm nặng, trong lòng bắt đầu trào phúng chính mình, tốt xấu gì cũng là hoa hoa thảo tùng tung hoành ngang dọc, lại dễ dàng bị một nam nhân khơi mào dục vọng!

"Hảo, đây là lần đầu tiên Nguyên Hiên tôi giúp nam nhân cởi quần, cậu, xem như may mắn." Nguyên Hiên tà khí nở nụ cười, hắn chậm rãi ngồi xuống, đầu duy trì cùng một cao độ với bụng Thời Thiên.

"Cậu muốn tư thế nào?" Nguyên Hiên vừa cười vừa cởi thắt lưng Thời Thiên, hắn không phát hiện cậu chậm rãi giơ một cánh tay lên đỉnh đầu mình, sau đó cong khuỷu tay, nhắm thẳng gáy hắn đột ngột đánh xuống!

Nguyên Hiên không kịp rên tiếng nào thân thể đã nghiêng, dựa vào tường hôn mê

Chờ đến khi Nguyên Hiên mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện Thời Thiên đang ngồi xổm trước mặt mình cười âm hiểm, hắn mới tức tối rống to, nhưng ra khỏi miệng chỉ có tiếng ô ô, lúc này mới phát hiện tay chân bị quần áo cởi ra trói chặt, khắp người từ trên xuống dưới chỉ dư lại một cái quần lót, miệng bị nhét áo sơ mi.

Nguyên Hiên trừng mắt nhìn Thời Thiên, hận không thể khoét hạ mấy cái lỗ trên người cậu, đây tuyệt đối là giây phút nhục nhã nhất của Nguyên Hiên, hắn cư nhiên bị một tiểu nam nhân nhỏ bé đánh lén!

Hắn còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa?

Chát! Một cái tát giáng xuống, khuôn mặt tuyệt tuấn bị đánh nghiêng sang một bên, hắn khó tin nhìn Thời Thiên mặt không đổi sắc, mắt trợn tròn, cậu ta dám đánh hắn!

"Cái tát này, tôi đánh thay cha anh, ông mất công sinh thành dưỡng dục anh, cho anh hưởng cuộc sống xa hoa đủ đầy, anh lại mắng ông là lão bất tử!"

Chát! Lại một cái tát! Nguyên Hiên vừa xoay mặt trở về, lại bị Thời Thiên đánh nghiêng đi!

"Cái tát này, tôi đánh thay anh, có tiền tài có tướng mạo, lại vùi trong nhà vệ sinh chơi trò săn bắn, trò chơi của anh, thấp kém!"

Chát! Lại một cái tát!

"Cái tát này, tôi đánh thay chính mình, có ba nguyên nhân, anh sờ cằm tôi, coi tôi như nam kỹ, còn có bất kham tôi một đòn.

Chát! Lại một cái tát!

"Cái tát này, tôi đánh thay..... Ngạch." Thời Thiên cau mày, suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói, "Xin lỗi, thừa một cái."

Thời Thiên dứt lời, từ trong túi rút ra một hộp thuốc nhỏ ném lên người Nguyên Hiên, mặt không đổi sắc nói, "Thuốc này rất hiệu quả, sát lên mặt rất nhanh liền có thể tiêu sưng."

Nói xong, Thời Thiên đứng dậy chuẩn bị đi, vừa mới mở cửa, như đột nhiên nhớ tới cái gì, cậu xoay người lấy điện thoại ra, hướng về phía Nguyên Hiên đang bị trói chụp vài tấm.

"Nếu anh không muốn mấy tấm hình này xuất hiện trên các trang web lớn thì đừng nghĩ cách trả thù, ân, cứ vậy đi, tái kiến! Đúng rồi, tốt nhất đừng hô cứu mạng, bộ dạng này của anh nếu bị lão sắc quỷ nào thấy được, sẽ rất dễ bị.... Ân, anh hiểu ý tôi mà, không tìm đường chết sẽ không phải chết! Hẹn gặp lại!"

Thời Thiên đi rồi, Nguyên Hiên bị trói nhịn không được ủy khuất chảy nước mắt, nhưng lại không dám kêu cứu, chỉ nghiến răng nghiến lợi phát thệ trong lòng, dù lật tung cả thế giới cũng phải tìm được tiểu tử thúi kia!

______

"Cậu đi rất lâu." Cổ Thần Hoán đặt một chén rượu vào tay Thời Thiên, tựa tiếu phi tiếu hỏi, "Là trốn tránh tôi sao?"

"Anh nói gì thì chính là như thế." Thời Thiên lười phản bác, cậu tiếp nhận rượu Cổ Thần Hoán đưa tới, giọng điệu mất kiên nhẫn, "Con của Nguyên Thường Diệu tại sao vẫn chưa đến, anh ta định kéo dài bao lâu?"

"Cậu nếu không kịp đợi, vậy chúng ta có thể đi trước, người đã tới, ý đã hết, tùy tiện tìm một lý do cũng có thể đi." Cổ Thần Hoán đặt chén rượu xuống, nhàn nhạt nhìn Thời Thiên, "Có đi hay không?"

"Vậy sau đó không được nói tôi không tận tâm phối hợp với anh." Thời Thiên nghiêm túc nói, "Năm mươi ngàn một phần cũng không được thiếu."

Cổ Thần Hoán khẽ cười một tiếng, "Cậu yên tâm, tôi là người làm ăn thủ tín."

Thời Thiên thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bởi vì bốn năm phiêu bạt làm cậu luôn cảm thấy quạnh quẽ, loại hào yến này khiến cậu có chút không dễ chịu.

"Con trai Nguyên Thường Diệu đêm nay hẳn sẽ không xuất hiện đi!" Ra ngoài, Thời Thiên mạn bất kinh tâm nói.

"Nghe nói đứa con Nguyên Hiên của ông ta là một tên nhóc bướng bỉnh, chính Nguyên Thường Diệu cũng không có biện pháp, phỏng chừng tiệc rượu lần này câu ta cũng tự quyết định có tới hay không." Cổ Thần Hoán thuận miệng đáp.

"Vậy xem ra anh ta sẽ không tới. Chờ chút!" Thời Thiên đột nhiên dừng bước kinh ngạc quay đầu nhìn Cổ Thần Hoán, "Anh nói con của Nguyên Thường Diệu tên là gì?"

Cổ Thần Hoán đối với kinh ngạc của Thời Thiên có hơi nghi hoặc, "Làm sao vậy? Cậu biết Nguyên Hiên?"

"Nguyên Hiên? Anh ta tên Nguyên Hiên?" Mặt Thời Thiên hơi tái, cậu nhớ đến người bị mình trói trong nhà cầu.

Thì ra người kia, chính là Nguyên Hiên!

Thảm!

"Cậu làm sao vậy?"

"Không, không có chuyện gì, chúng ta đi nhanh đi!" Thời Thiên nói xong, chân bước càng mau, lòng đã loạn thành một đoàn.

Sớm nên đoán được, trên du thuyền này, họ Nguyên, không phải chỉ có nhà Nguyên Thường Diệu thôi sao?!

Cậu không nên hành xử theo cảm tính mà làm thế với nam nhân kia.

Cả đêm bị khí tức quỷ dị của Cổ Thần Hoán đè nén, làm cậu không khống chế được trút giận lên một nam nhân xa lạ, mà người này lại là..... Thôi! Đều đã như vậy, hối hận được tích sự gì!

Thời Thiên nghĩ, không nhận ra Cổ Thần Hoán bên cạnh âm thầm hướng về thủ hạ cách đó không xa ra dấu "hành động".

Truyện Chữ Hay