Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pi sà Thần
PS: Brace yourself =))) Mọi người phải bình tĩnh, giữ nguyên đội hình nhé~ =]]]]] Nhắc lại: BÌNH TĨNH, BÌNH TĨNH, BÌNH TĨNH:
Từ sau hôm đó, khi Lý Giai Hoàn gọi con ác quỷ trong lòng ra thì tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng cảm giác cả phòng đọc sách thêm phần lạnh lẽo, tối tăm.
Quay người về phía người đàn ông đối diện cô ta, không phải là một vị cán bộ lãnh đạo mặt lạnh như tiền, bước đi thật nhanh, không phải một tên giang hồ ngủ đông trong quán ăn tập thể nhỏ ở Vượng Giác, anh là một trong số những nhân vật đáng sợ, thân quý danh hiển có thể đếm trên đầu ngón tay ở Hong Kong, tháng cảng Victoria bắn pháo hoa mừng Quốc Khánh, thiếu anh đến dự lễ xem hội cũng trở nên kém cỏi. Một người đàn ông như vậy mà cũng chẳng ngoại lệ, bị một con hồ ly tinh quyến rũ đến mức đầu óc choáng váng, sao có thể đồng ý.
Đúng như dự đoán, Trần Tông Nguyệt thở dài nặng nề, không nói câu nào, dường như không muốn nói thêm gì với cô, đi về phía cửa phòng.
Trong tích tắc mở cửa có điều khác thường, hình như Trần Tông Nguyệt phát hiện có ai ghé vào cửa nghe trộm.
Đáng tiếc Lý Giai Hoàn quay lại chậm, chỉ thoáng thấy một cái bóng vụt qua, hành lang không có ai, cho là mình nhìn nhầm. Vì lúc ăn tối, Hoàng Anh gắng gượng uống bát canh cá nấu riêng cho mình, không ai có vẻ gì khác lạ, trừ chú Trần lên sân thượng hút thuốc, quay lưng về phòng ăn, điếu thuốc giữa ngón tay dần cháy thành một khúc tro dài. Trời vẫn rất nóng, vườn hoa cũng không mát hơn là bao, côn trùng mùa hè kêu ra rả, lá cây không gió rũ xuống, um tùm xanh ngắt.
Nằm mơ cũng không ngờ hôm sau, có nhân viên quán trà mặc đồng phục thêu tên trước ngực, cầm hộp giữ nhiệt bấm chuông nhà giao bánh cuốn Quảng Đông []. Người hầu mở cửa, không đuổi anh ta đi được, cứ khăng khăng nói ở đây có tiểu thư họ Lý đặt đồ ăn.
[] Bánh cuốn Quảng Đông:
Lý Giai Hoàn lấy làm lạ bèn ném điều khiển ti vi, đi ra cửa gặp gã nhân viên kia, gã nhìn chung quanh, giả vờ tìm hoá đơn, nhưng thực ra lại lén nói, “Trần tiên sinh dặn, mời Lý tiểu thư đến bến tàu Tsim Sha Tsui ngay bây giờ, ngài ở Ma Cao chờ gặp cô…”
Trong gian đọc sách ở phòng khách sạn, Hoàng Anh nhẹ nhàng ngồi lên bàn, mắt cá chân gầy gò trắng nõn quấn vào nhau, ôm máy điện thoại giả cổ nặng trình trịch, nghe điện thoại của Tiền Thừa gọi từ Thượng Hải.
“Mẹ không tìm thấy Đặng Quyên, suốt ngày hỏi đến mày, anh đành bảo mày đi du lịch với bạn.” Tiền Thừa do dự một lát, hỏi, “Mày… định khi nào về Thượng Hải?”
Mái tóc mềm mại và vai Hoàng Anh kẹp lấy ống nghe, mân mê làn váy lụa ngẫm nghĩ, lát sau mới đáp, “Chắc là… thêm mấy ngày nữa là về được rồi.”
Ngoài buồng vang lên tiếng bước chân lộn xộn, dường như có rất nhiều người, trong số đó chắc chắn có một đôi giày cao gót. Vội vàng tạm biệt Tiền Thừa, cô cúp máy, kéo vai áo len mỏng trượt xuống lên, đang định mở cửa thì cửa đã bị mở ra từ ngoài.
Hai bóng người đàn ông vụt qua trước mắt, đi vào buồng đọc sách trước, cô nhìn thẳng về phía Trần Tông Nguyệt, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt ngỡ ngàng của cô, nguyên nhân là ngoài cửa còn có Lý Giai Hoàn.
Trần Tông Nguyệt bước lên vài bước, nhìn cô nói, “Đừng sợ, sẽ kết thúc nhanh thôi.” Dù vẫn là giọng nói sâu lắng mê người, nhưng lại không lẫn chút tình cảm.
Đương lúc Hoàng Anh còn chưa rõ chuyện gì, A Huy đã kéo một cái ghế, giữ chặt vai Hoàng Anh ấn ngồi xuống, giữ chặt hai tay của cô cùng một người đàn ông khác. Kim Xà A Huy, cánh tay đắc lực nhất của Trần tiên sinh, gã ta mở một cái gói giấy, trong đó chứa thứ bột trắng không rõ công dụng, bóp mạnh hàm dưới cô ra, định đổ vào miệng cô.
Hoàng Anh vô cùng sợ hãi giãy dụa muốn thoát ra, chỗ bột không đổ vào miệng bị hít vào, làm khí quản cô sặc, A Huy cương quyết ghì cô ngẩng đầu lên, một người đàn ông khác vặn nắp bình nước khoáng, đổ thẳng nước vào mặt cô, ép cô uống nước.
Trần Tông Nguyệt cách cô chưa đến một mét, nhưng… tại sao lại không nghe thấy lời cầu cứu của cô.
Họ vừa lỏng tay ra, Hoàng Anh đã khuỵu xuống đất, ho khù khụ như bị rách khí quản, cuống họng có vị tanh lờ lợ nhoi nhói, cánh tay chống xuống đất hơi run lên, không biết là mồ hôi hay nước chảy từ cổ vào trong quần áo cô, từ mái tóc ướt đẫm dính lên má cô nhỏ xuống sàn nhà.
Như thể rơi vào biển sâu tuyệt vọng, Hoàng Anh biết chuyện gì vừa xảy ra, cô không tuyệt vọng vì mất đứa con, mà vì sự đối xử tàn nhẫn của Trần Tông Nguyệt. Hoàng Anh không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, sợ sẽ bắt gặp vẻ tĩnh lặng, thậm chí cả thương hại cô.
Lý Giai Hoàn chứng kiến hết cảnh này ngây ra, đáng lẽ phải châm biếm kết cục hôm nay của cô, trả lại cho cô một cái tát, nhưng trong đầu lại luẩn quẩn vài câu hỏi, cô mang thai mấy tháng? Đứa con đã thành hình chưa? Không hiểu sao nghĩ đến bào thai trong suốt, đỏ hỏn như màu máu, Lý Giai Hoàn không tự chủ được lùi lại nửa bước.
Một giây sau, có tiếng thứ gì đó rơi xuống, Lý Giai Hoàn bước vào buồng xem theo phản xạ có điều kiện, chỉ thấy Hoàng Anh dựa lưng vào giá sách, cầm một khẩu súng bạc trong tay, chĩa vào Trần Tông Nguyệt.
Trần Tông Nguyệt lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, còn cô, giây tiếp theo đã đưa súng nhắm ngay thái dương mình, tóc cô ướt đẫm, dính vào làn da nhẵn mịn như ngọc Dương Chi, khoé mắt đỏ bừng, cặp mắt trong suốt ngấn đầy nước mắt, cô không thể thở bình thường, cứ hổn hển.
Cuối cùng, trước vẻ mặt không chút sợ hãi của Trần Tông Nguyệt, cô buông tay cầm súng, ngồi phịch xuống đất.
Đến khi bụng dưới Hoàng Anh đau nhói lên từng đợt làm cô tỉnh, nhăn nhăn mặt, mở mắt ra, một màu trắng tinh, trên đầu treo ngược một bình truyền nước, trên mu bàn tay có cảm giác lành lạnh. Cô nằm trên giường bệnh viện, tiếng người xung quanh ầm ầm ĩ ĩ.
A Huy vào phòng bệnh thấy cô tỉnh rồi, đặt bát cháo xuống, dìu cô ngồi dậy.
Hoàng Anh ngạc nhiên nhìn gã một lúc, nhưng không lên tiếng, tự mình cúi đầu múc một thìa cháo đưa lên miệng thổi. Nghe A Huy nói cô đã nằm cả một buổi tối, chẳng trách không ngửi ra mùi bệnh viện.
A Huy lấy túi hành lý của cô từ dưới giường ra, kéo khoá, “Cô giữ chứng minh nhân dân cẩn thận.” Nói xong lấy cái phong bì chuẩn bị sẵn nhét chứng minh nhân dân của cô và một cọc tiền vào, khựng lại một lúc, lại gằn lên ‘ai’ một cái, móc đồng mình lén lấy từ trong túi ra, nhét trả lại, kéo khoá vào hỏi cô, “Tiền thuê Hào Giang đắt, tôi đưa cô về Hong Kong nhé?”
Hoàng Anh nghi ngờ nhíu mày, không ăn nổi bát cháo này, ngẩng đầu nhìn gã, như muốn hỏi có phải Trần Tông Nguyệt…
Không cần cô nữa không.
Đối diện với cô gái yếu đuối có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tường, không chút màu máu, như thể đẩy một cái cũng vỡ, A Huy há mồm thành người câm. Hoàng Anh nhìn nét mặt gã đoán được đáp án, lại cúi đầu từ từ húp cháo, chỉ là có vài giọt nước mắt rơi vào trong bát.
Taxi đỗ trước một công trường chất đầy cát đá, A Huy xách túi đi trước, gã cũng không thạo đường lắm, vừa đi vừa xem khu nhà ở đâu, còn phải ngoáy lại nhìn Hoàng Anh, một đầu ba việc, mới ra viện không lâu nên rõ ràng cô không có chút sức nào, đi rất chậm.
Dưới ánh sáng xam xám, họ vòng đến giữa mấy khu nhà cũ cao đến đáng sợ, trên đường gạch có hai người phụ nữ phơi đồ, ba đứa bé nhảy dây, vài ông cụ kéo ghế ra ngồi trước cửa, phe phẩy quạt hóng mát.
Thời tiết nồm, leo hai tầng cầu thang đã ướt đầm mồ hôi, A Huy kéo áo lên lau mặt, Hoàng Anh vịn tường mới đi lên được, gã kéo xoành xoạch một cái cửa sắt lướt ra trước, lại mở cánh cửa gỗ có sơn số ra, tấm rèm xanh lúc bay ra đập vào mắt.
Tường trong phòng đều sơn màu xanh đậm, có dấu vết từng treo ảnh, mặt khác là vách tường ố vàng tả tơi giấy dán, xi măng. Dù bé, nhưng có bếp có nhà vệ sinh, một chiếc sofa, bàn xếp ghế tựa, tủ lạnh đều đủ cả.
A Huy đặt hành lý của cô xuống, ra sức gãi gãi đầu, viết số điện thoại lên một tờ giấy, lấy chìa khoá đè lên đặt trên ti vi rồi đi.
Hoàng Anh quan sát cái bàn đen có ngăn kéo, bày đủ tượng các vị thần tiên, còn gắn liền với một tấm gương cũ kỹ.
Phòng ngủ hẹp đến mức chỉ chứa được một cái giường, trên giường trải chiếu, một cái gối, trên bao gối còn có lỗ rách do tàn thuốc đốt cháy. Hoàng Anh lột vỏ gối ra, nhét vào ngăn tủ cuối giường, còn có gối chăn mới, ngửi thử thấy rất sạch sẽ.
Tối đó, Hoàng Anh nằm nghiêng trên giường, ánh trăng bị cửa chớp cắt thành từng đoạn từng đoạn, rơi trên người cô. Cô nhìn chằm chằm một con ruồi đâm đầu lung tung hồi lâu, nhìn đến mức không chịu nổi nữa, kéo tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng để nó bay ra ngoài, vuốt chiếc vòng ngọc trên cổ tay.
Tường rất mỏng không cách âm, tiếng ống nước trong nhà vệ sinh cũng có thể làm cô giật mình bừng tỉnh chứ đừng nói là tiếng bà mẹ hàng xóm mắng con, tát một cái, tiếng da thịt va nhau vang lên chói tai. Hoàng Anh bịt tai lại, nhắm chặt mắt.
Một đêm không chợp mắt, Hoàng Anh ấn bụng dưới vẫn nhoi nhói xuống giường, mở tủ lạnh, đèn cũng không sáng, hoá ra còn chưa cắm điện. Cô lấy vài tờ tiền trong hành lý ra, chuẩn bị đi mua ít đồ, vừa mở cửa đã thấy một ông bác có một bên mắt giả bằng thuỷ tinh, làm cô sợ giật thót.
Ông bác này giơ hộp giữ nhiệt nhiều tầng lên, “Cháu mới đến, tủ lạnh vẫn trống không, đưa cháu chút canh.”
Ông bác này hình như là chủ nhà trọ, dặn cô ăn xong cầm bát đũa trả cho ông, ông ta ở sát vách.
Một tầng của hộp giữ nhiệt là thịt xá xíu và rau, tầng nữa là cơm trắng thơm dẻo, tầng cuối là canh xương vẫn có váng dầu. Mở từng tầng ra, Hoàng Anh không kìm được khẽ thốt lên ‘oa’ một cái.
Chiếc ti vi nhỏ chiếu kênh TVB, chiếu đúng tập phim hôm qua cô bỏ lỡ, Hoàng Anh tố chất tốt, không cần học tiếng Quảng Đông cũng có thể hiểu bảy, tám phần, vừa ăn từ từ, vừa xem say sưa.
Lúc này, có người gõ cửa.
Cô sững lại đặt đũa xuống, ra mở cửa, trên cửa không có lỗ nhòm, thấp tha thấp thỏm mở cửa, lại không phải người cô mong muốn.
Hoàng Anh phải dùng cả hai tay mới đẩy được cửa lưới ra, Chu Trần Câu nhìn bốn phía bước vào phòng, nói, “Nó vứt cháu ở đây?”